Linh La Giới
Chương 96 : Tấn công cảnh giới Linh sư
Ngày đăng: 20:29 19/04/20
Hạ Ngôn cứ chiếu theo lời lão nhân Thánh Hoàng làm theo từng bước một Hạ Ngôn thật chăm chú cẩn thận, hết sức ngưng trọng tán hoặc ép thành bột phấn dược liệu quý giá, hoặc là lọc ra một số chất lỏng.
Các thứ dược liệu đó cuối cùng đều được Hạ Ngôn cho vào bên trong một số lọ sứ không dính chú tro bụi nào.
Tuy rằng chủng loại dược liệu không nhiều lắm, nhưng sau khi Hạ Ngôn làm xong hết thảy những thứ này, ước chừng đã qua hơn một canh giờ. mà chính bản thân Hạ Ngôn hoàn toàn không có cảm giác được thời gian trôi qua. Hắn đã dùng hết tất cả tinh lực tập trung vào việc phối chế dược phẩm. Chỉ sợ cho dù tiếng sấm vang lên bên tai, cũng không thể ảnh hưởng tới Hạ Ngôn.
Sau khi làm xong hết thảy, trên trán Hạ Ngôn đã phủ kín một lớp mồ hôi tinh mịn.
Hạ Ngôn thở phào một hơi, trên mặt toát ra vẻ vui mừng. Những ngón tay thon dài của hắn vẫn còn hơi run run. Mặc dù có lão nhân Thánh Hoàng ở một bên chỉ dạy từng li từng tí, nhưng trong lòng Hạ Ngôn vẫn không yên tâm. Phải biết rằng, trừ Tỳ Bà Thảo ra các loại dược liệu này cũng đã ngốn mất của Hạ Ngôn hơn ba vạn kim tệ.
Trọng yếu hơn còn không phải là kim tệ, mà là có thể dựa vào dược phẩm phối chế ra này, một lần có thể ngưng kết được Tụ Linh huyệt, thành tựu cảnh giới Linh sư hay không? Lúc này Hạ Ngôn cũng không biết, hiệu quả của linh dịch do hắn phối chế ra rốt cuộc có phù hợp với yêu cầu hay không?
Lúc này, một màn hơi sương rất mỏng từ trong dược phẩm chậm rãi bốc lên, những hơi sương này tụ lại ở phía trên lọ sứ, dần dần tản ra thành áng mây bảy màu, tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng bếp. Chóp mũi Hạ Ngôn nhẹ hít một hơi, sau đó nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác vi diệu lan tỏa khắp toàn thân.
Lúc này lão nhân Thánh Hoàng nhìn thấy biểu hiện của Hạ Ngôn, khóe miệng lão khẽ mỉm cười, trong đôi mắt toát ra ánh mắt hiền lành hòa ái.
"Hạ Ngôn a Hạ Ngôn! Ngươi quả nhiên là thiên tài! Không chỉ có ở trên đường tu luyện võ thiên phú tuyệt cao, mà ngay cả phối chế dược phẩm cũng có cảm giác chuẩn xác như thế. Mặc dù có ta chỉ đạo, nhưng người bình thường nếu muốn thoải mái phối chế ra loại dược phẩm này như ngươi đúng là ngàn nan vạn khó đấy. Hạ Ngôn! Ngươi về sau, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người". Lão nhân Thánh Hoàng gật gật đầu rất nhẹ; ánh mắt lóe sáng, mũi hít hít, lão cũng không có phát ra mảy may thanh âm gì sợ quấy nhiễu Hạ Ngôn.
Lại qua chốc lát sau, áng mây bảy màu từ dược phẩm tỏa lan trong không khí rốt cục dần dần tiêu tán đi.
Hiện ra dược phẩm trong lọ sứ màu sắc rực rỡ tỏa sáng lấp lánh, phi thành xinh đẹp.
- Nên san ra rồi!
Hạ Ngôn từ trong khiếp sợ tỉnh lại, hưng phấn nói.
- Nhưng mà.
Đột nhiên, Hạ Ngôn nhìn dược phẩm lại có chút thất vọng:
- Lần này phối chế dược phẩm, hình như không có nhiều như lần trước nha! Lần trước ta san ra tổng cộng hơn mười lọ, lúc này đây không biết có thể san ra mấy lọ.
Hạ Ngôn lầu bầu nói, vừa nhìn chất lỏng trong lò sứ vừa lắc đầu.
Lão nhân Thánh Hoàng còn đang ở bên cạnh Hạ Ngôn, nghe được những lời này lập tức ánh mắt tối sầm thiếu chút nữa ngất đi.
Linh dịch này tuy rằng không phải đan dược, nhưng giá trị của nó tuyệt đối so với đan dược bình thường còn mạnh hơn rất nhiều, vậy mà không ngờ Hạ Ngôn còn không hài lòng với số lượng dược phẩm trong một lần phối chế, còn chê ít! Người bình thường cho dù thành công, chỉ sợ cuối cùng có thể còn lại đã là không tệ rồi.
không đợi lão nhân Thánh Hoàng phun ra một hơi, Hạ Ngôn lại lắc đầu nói:
- Quên đi! Trước san vô lọ rồi nói sau, nếu không đủ dùng, ta tiếp tục mua dược liệu phối chế là được.
Vừa lẩm bẩm nói, Hạ Ngôn vừa xoay người đi tới tìm trên ngăn tủ phòng bếp mấy cái lọ sứ nhỏ. Sau đó bắt đầu cẩn thận san dược phẩm. Linh dịch này, mỗi một giọt đều là bảo bối ngàn vàng khó cầu.
Ánh mắt nhoáng lên một cái, Hạ Ngôn nhìn thấy sắc mặt lão nhân Thánh Hoàng dường như hơi sa sầm xuống, hắn thoáng sửng sốt, chớp chớp mắt, nói:
- Thánh hoàng gia gia! Ngài sao không nói lời nào vậy?
Bởi vì vừa rồi quá mức chuyên chú, Hạ Ngôn quên mất lão nhân Thánh Hoàng còn ở nơi này, hắn không khỏi có hơi ngượng ngùng.
Lão nhân Thánh Hoàng xoay chuyển tròng mắt, có đôi khi lão thực cảm thấy rằng Hạ Ngôn so với lão thời còn trẻ còn muốn càn quấy hơn.
- Linh Dịch này, mỗi lần sử dụng một lọ dùng trực tiếp. Sau khi dùng trong vòng nửa canh giờ, phải nhập định, dựa theo công pháp ghi trên tâm pháp Linh La ngưng tụ Tụ Linh huyệt. Nhớ kỹ, không thể vội vàng nôn nóng, không thể cưỡng ép. Một lần không được, thì lần thứ hai, hai lần không được, thì lần thứ ba! Hiểu chưa?
Lão nhân Thánh Hoàng lúc thì chỉ vào Hạ Ngôn, lúc thì lại chỉ vào Linh Dịch dặn dò kỹ lưỡng.
Hạ Ngôn gật gật đầu, trịnh trọng nói.
- Con đã nhớ kỹ rồi! Vậy. nếu một lần không thành công thời điểm tiếp theo dùng tiếp thì cần bao lâu?
Lần trước sử dụng dược phẩm phối chế, chính là khoảng cách ba ngày mới sử dụng một lần.
Lão nhân Thánh Hoàng gật gật đầu, nói:
lúc này, chân trời đã mờ mờ sáng, từng cơn gió lạnh thổi đến, thổi tung tóe mái tóc của Hạ Ngôn. Trời đã vào thu, thời tiết càng ngày càng mát mẻ hơn.
"Không nghĩ tới, thời gian một đêm cứ như vậy trôi qua". Hạ Ngôn lắc đầu. Ánh mắt lóe sáng: "Thánh Hoàng gia gia cũng không chịu nói với ta, hiện tại cũng không biết rốt cuộc ta có tính là đạt tới Tiên thiên hay không?"
Đối với biến hóa trong thân thể, Hạ Ngôn vẫn không dám xác định.
Nếu nói đã bước vào Tiên thiên, nhưng thực lực của Hạ Ngôn hiện tại so với lúc trước, cũng không có biến hóa gì lớn lắm. Nhưng nếu nói chưa bước vào Tiên thiên, như vậy cái loại biến hóa rõ ràng trong cơ thể đó thì giải thích thế nào đây?
Bàn tay vừa lật, Hạ Ngôn chậm rãi đánh ra phía trước một chưởng, hắn có thể cảm nhận được từ lòng bàn tay phóng thích ra một luồng nội lực mà mắt thường nhìn không thấy.
"Vù!"
Nội lực thoát ra xé gió trong không khí, dũng mãnh phóng tới hướng xa xa!
"Ầm!"
Một tiếng vang lớn, cánh cửa sân trực tiếp bị nội lực đánh văng đi, rơi xuống trên mặt đất sau đó còn phát ra tiếng ma xát chói tai.
Bụi đất tung lên mờ mịt.
Đương nhiên, bụi đất này người bình thường ở dưới ánh sáng chiếu rọi như vậy hoàn toàn không nhìn thấy.
Hạ Ngôn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng sợ. Hạ Ngôn xác định rõ vừa rồi hắn sử dụng đích thật là nội lực đã tích tụ từ xưa nay, cũng không phải linh lực. Nhưng nội lực này dường như so với lúc trước uy lực tăng lớn không ít. Hơn nữa hiện tại vận lực xuất ra ngoài, cũng dễ dàng hơn nhiều so với trước kia.
Chỉ là tùy ý đánh ra một chưởng, liền có thể đánh tung cánh cửa sân bay xa. Nếu như một người đứng ở phía trước, chỉ sợ cũng phải bay đi thật xa. lực lượng va chạm lần này ước chừng tới cả ngàn cân!
Ánh mắt lóe sáng, Hạ Ngôn nhìn vào bàn tay thư sinh trắng trẻo của mình.
- Hạ Ngôn ca ca! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Thanh còn mặc áo ngủ, mắt còn đang ngái ngủ, từ trong phòng chạy ra bằng đôi chân trần nhỏ nhắn trắng noãn. Nhìn thấy Hạ Ngôn liền giật mình cả kinh lên tiếng hỏi.
Hạ Ngôn xoay người ngượng ngùng cười cười, sờ sờ ót, tiếp đó nói với Tiểu Thanh.
- Vừa rồi ta luyện tập một chút võ kỹ vừa mới lĩnh ngộ, không cẩn thận đụng tới cánh cửa sân. Không có việc gì Tiểu Thanh cô quay về ngủ tiếp đi!
Tiểu Thanh nhìn lại cửa sân, bị gió lạnh bên ngoài thổi qua cũng hoàn toàn tỉnh ngủ, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ cổ quái nhìn Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn ca ca! Thật sự không có việc gì sao?
Tiểu Thanh chỉ vào cánh cửa, còn nói thêm:
- Cánh cửa sân của chúng ta đầu mất tiêu rồi!
Cái miệng nhỏ há lớn, bộ dáng đầy vẻ kinh ngạc.
- Ha ha! Cánh cửa này đã lâu không có sữa chửa đã hỏng rồi. Vừa đụng tới liền rớt ra. Được rồi! Tiểu Thanh mau trở về phòng đi. Đừng để bị cảm lạnh sinh bệnh.
Hạ Ngôn chớp chớp hàng lông mi lia lịa, cười cười nói.
"May mà vị trí biệt viện này tương đối vắng vẻ, bằng không khẳng định tiếng động vừa rồi có thể khiến cho người khác chú ý, lại hỏi tới hỏi lui, lại phí nhiều thời gian giải thích". Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, dựng thẳng lộ tai lắng nghe cũng không có nghe tiếng bước chân nào, mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu viện chỗ Hạ Ngôn là khu phế bỏ, vốn chung quanh trước nay rất hoang vắng.
Tiểu Thanh quét ánh mắt trong sáng đáng yêu vài cái, sau một lúc cẩn thận xác định không có việc gì, mới nói với thanh âm giòn tan:
- Hạ Ngôn ca ca! Vậy muội trước trở về phòng, rửa mặt chải đầu một hồi muội làm bữa sáng cho Hạ Ngôn ca ca nha!
Hạ Ngôn nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiểu Thanh gật gật đầu!