Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1782 : Long mãng viễn cổ (2)

Ngày đăng: 02:02 22/04/20


Trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, ngọn núi này cũng không quá mức khổng lồ thế nhưng lại cao vót không nhìn thấy đỉnh ở bên trong không gian mông lung này. Dưới ngọn núi hiện tại có hơn chục đầu yêu thú đang đi qua đi lại, từ khí tức có thể nhận thấy, đám yêu thú này thấp nhất cũng là yêu thú lục giai hậu kỳ đỉnh phong. Hơn phân nửa đều là yêu thú thất giai.



Lúc này trong không gian mông lung vốn mơ hồ dường như đã trở trở nên rõ ràng hơn không ít. Tầm nhìn đã tăng lên, ánh mắt có thể nhìn về phía xa.



Đám yêu thú, linh thú này không ngừng đi qua đi lại, hai mắt đỏ rực vô cùng dữ tợn. Trong đôi mắt tràn ngập sự điên cuồng, thế nhưng đám yêu thú cùng linh thú này cũng còn chưa tới mứ chỉ biết chém giết.



Sưu Sưu.



Lúc này đột nhiên có mấy đạo thân ảnh phía sau lao tới.



Sưu Sưu.



Trong nháy mắt mười đầu yêu thú, linh thú lập tức nhìn về phía trước. Đồng thời đám người Lục Thiếu Du cũng nhìn về phía hơn chục đầu yêu thú, linh thú này, cả đám nhìn vào nhau.



- Ta kháo, phiền phức rồi.



Lục Thiếu Du thầm mắng một tiếng. Đột nhiên đụng phải hơn chục đầu yêu thú, linh thú. Thân hình mọi người nhanh như thiểm điện từ trên mặt đất lùi lại, sắc mặt biến đổi.



- Đi mau, gặp càng nhiều yêu thú, linh thú thì càng thảm.



Hỏa Vân Tôn giả nói, có nhiều yêu thú, linh thú như vậy ở chỗ này, nếu như để đám yêu thú, linh thú này bao vây thì càng thêm phiền phức.



Rống.



Một đầu yêu thú giống như sói điên cuồng chạy tới, trong miệng phun ra hỏa cầu. Hỏa cầu xẹt qua không gian, công kích về phía đám người Lục Thiếu Du.



Sưu.




- Là năng lượng lôi điện.



- Là lôi điện lực, trời, nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy.



Mọi người nhìn không gian ba động phía xa, ánh mát cả đám vô cùng kinh ngạc không ngớt. Trong mắt lặng lẽ có một tia đỏ rực, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều. Bởi vì không gian phía trước mặt mọi người hiện tại là một đám lôi điện che trời, điện mang màu trắng liên miên không dứt, điện mang không ngừng xé rách không gian.



Ầm ầm.



Trong âm hưởng kỳ dị của điện mang, Lục Thiếu Du híp mắt lại. Từ trong không gian càng lúc càng vặn vẹo kia, từ đáy lòng Lục Thiếu Du cảm nhận được một cỗ năng lượng ba động cực kỳ kinh khủng. Loại ba động này khiến cho hắn có cảm giác kinh hoàng.



- Mau nhìn, trong không gian lôi điện hình như là có vật hay kiến trúc gì đó.



Trong ánh mắt kinh ngạc của Tử Yên, trong không gian phía xa như ẩn như hiện một vật gì đó.



Không gian lôi điện vô cùng rộng lớn, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, cực kỳ chấn động lòng người. Lúc này mọi người nhìn chăm chú về phía trước thì mới phát hiện ra, trong không gian tràn ngập điện mang che trời kia mơ hồ có một hình dáng của một ngọn núi nguy nga, giống như là một kiến trúc khổng lồ không gì sánh được.



Kiến trúc này khổng lồ tới mức đáng sợ, xuyên qua không gian lôi điện, thậm chí ở trong không trung còn mơ hồ khuếch tán ra một cỗ khí tức hoang vu mãi mãi trường tồn, lại giống như một đầu mãnh thú viễn cổ đang phủ phục. Lôi điện không ngừng lóe lên, nếu nhìn lâu một chút thì sẽ khiến cho trong lòng tê dại, linh hồn run rẩy.



Nhìn không gian lôi điện rộng lớn vô biên, còn có kiến trúc khổng lồ tràn ngập khí tức hoang vu khiến cho tim đập nhanh kia khiến cho mọi người không khỏi nhìn nhau. Trong lòng có chút lạnh lẽo. Một đường trải qua bao nhiêu nguy hiểm đi tới đây, sợ rằng bên trong nơi kinh khủng này tuyệt đối có bảo vật. Nơi này khiến cho tim đám người Hỏa Vân Tôn giả, Diệu Linh Tôn giả đập nhanh hơn.



- Lẽ nào đây là đích tới?



Lục Thiếu Du nhướng mày, nhìn hình dáng kiến trúc trong không gian tràn ngập lôi điện kia khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du sinh ra cảm giác nhỏ bé, sợ rằng nơi này chính là đích tới cuối cùng.



Trong đầu hồi tưởng tới địa đồ trên đồ cổ, Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn chung quanh. Còn phải trải qua một nơi nguy hiểm nữa, trên địa đồ cũng có đánh dấu không gian lôi điện trước mặt. Trong địa đồ tổng cộng có bốn nơi tiến vào.