Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2262 : Đi Huyền Vũ tộc

Ngày đăng: 02:08 22/04/20


- Huyết độc của Huyết Dực Yêu Bức bộ tộc đúng là quỷ dị, ta cần suy nghĩ kỹ càng, muốn giải trừ không phải không được, nhưng làm vậy linh hồn sẽ bị trọng thương, ảnh hưởng thật lớn cho tu vi sau này!



Tử Hiên lão tổ nói.



Nghe vậy sắc mặt mọi người biến hóa, linh hồn bị trọng thương, thân là tu luyện giả đương nhiên đều biết đại biểu cho điều gì.



- Chẳng lẽ không có cách nào giải trừ huyết độc mà không làm ảnh hưởng tới linh hồn sao?



Sắc mặt Lục Thiếu Du ngưng trọng hỏi.



- Đối với loại chuyện này ta cũng không phải kẻ chuyên nghiệp.



Tử Hiên lão tổ nói:



- Có lẽ lão quái vật sẽ có biện pháp cũng không nhất định, lần này ta định đi Cổ Vực một chuyến, tới lúc đó hỏi thăm hắn.



- Sư bá, ngươi muốn đi tìm Nam thúc?



Lục Thiếu Du hỏi.



- Hắn đang ở Cổ Vực, ta đương nhiên phải nhanh chóng tới thăm, nếu không phải mấy tháng nay các ngươi ở trong mật địa, ta đã sớm đi từ lâu.



Tử Hiên lão tổ nói, lại nhìn qua Bạch Linh:



- Bạch Linh, ngươi trúng huyết độc vốn chỉ có ba tháng thời gian, nhưng đại trưởng lão giúp ngươi áp chế duy trì thêm nửa năm, vừa rồi ta cũng giúp ngươi áp chế một chút, chỉ có thể kéo dài thêm một năm, nếu còn tiếp tục áp chế sẽ gây thương tổn linh hồn của ngươi, cho nên hiện tại ngươi chỉ có một năm rưỡi thời gian.



- Đa tạ lão tổ!



Bạch Linh hành lễ nói, nàng cũng không quá lo lắng.



- Hắc sắc huyết tuyến trên lòng bàn tay ngươi chính là nó, nếu huyết tuyến lan tràn tới đầu ngón tay là lúc huyết độc bùng nổ, trong khoảng thời gian này nếu ngươi bị thương hoặc là thi triển thiên phú công kích cũng sẽ khiến huyết độc tái phát, ngươi phải chú ý.



Tử Hiên lão tổ nghiêm túc nói.



Hôm sau trời mờ sáng, sương mù vẫn bao phủ khắp nơi, gió lạnh thổi qua, không khí vô cùng tươi mát.



- Các ngươi cẩn thận!



Trên một ngọn núi, Tử Hiên lão tổ nhìn Tiểu Long nói:



- Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ trong hang ổ ô quy nếu có người tìm ngươi gây phiền toái cũng không cần sợ, dùng sức làm loạn cho ta, làm cho bọn hắn long trời lở đất, làm càng lớn đối với ngươi càng thêm ưu đãi.
Tiểu Long siết chặt nắm tay nói.



- Nếu có thể liều mạng thì có thể làm được, chỉ sợ thậm chí chúng ta cũng không có thực lực để liều mạng!



Lục Thiếu Du nói.



- Lão đại, ngươi đây là đề cao chí khí người khác, diệt uy phong của mình!



Tiểu Long nói.



- Không phải, dù không địch lại chúng ta cũng phải đại náo một trận, nếu chọc giận hai huynh đệ chúng ta, dù Huyền Vũ hoàng tộc là trời chúng ta cũng phải chọc ra một lỗ thủng!



Lục Thiếu Du cười nói.



- Còn có ta mà!



Thiên Độc Yêu Long kêu lên.



- Đại náo Huyền Vũ hoàng tộc, trời ạ!



Chỉ có Mặc Lang không nói gì, nghĩ tới chuyện đó cũng đủ làm hắn tuôn mồ hôi lạnh.



Lục Thiếu Du nhìn chăm chú xuống bên dưới, dãy núi nguy nga sừng sững trong tầm mắt, cảnh tượng lướt qua thật nhanh, một lúc sau hắn khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.



Vừa nhắm mắt lại, Lục Thiếu Du tiếp tục lĩnh ngộ Thời Không Lao Ngục của mình.



Núi non trùng điệp, bên trên một sườn núi thấp thoáng một dãy kiến trúc khổng lồ, lúc này là cuối mùa thua, cả vùng núi bao phủ một mảnh vàng nhạt úa tàn.



Nhưng trên ngọn núi cây cối lại xum xuê, lá vàng điêu linh, gió thu thổi qua mang theo khí lạnh tươi mát.



Trên một quảng trường, một thân ảnh nho nhỏ, đoản kiếm trong tay không ngừng huy động kiếm ảnh, tuy thân ảnh thật nhỏ nhưng vũ kiếm vẫn có chút khí thế.



Thân ảnh kia chính là một nữ đồng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu nhưng khi múa kiếm lại mang theo vẻ túc sát.



Đương!



Sau một lát nữ đồng thu kiếm, dùng đoản kiếm chống xuống đất, bắt đầu thở hổn hển.



Nữ đồng chỉ khoảng hai ba tuổi, bím tóc nhỏ vểnh về phía trước, dây cột tóc màu hồng phất phơ, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt đỏ hồng, hẳn là đã mệt nhọc.