Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 295 : Hùng hổ giết tới

Ngày đăng: 01:42 22/04/20


- Nhanh lên, người Cửu Hoa Môn lại đến, mau đóng cửa lại!



- Còn cho người buôn bán không? Đương gia, chúng ta làm ăn nhỏ, thôi rời khỏi trấn Đoàn Sơn đi.



Một đám đệ tử Cửu Hoa Môn đi trên đường, nhiều cửa tiệm nhỏ sợ hãi đóng cửa lại. Cửa hàng nhỏ không đắc tội Cửu Hoa Môn nổi.



Trong trấn Đoàn Sơn có mấy cửa hàng lớn có thế lực, nhưng bọn họ không dám đắc tội Cửu Hoa Môn, chỉ giận mà không dám nói gì.



Năm đệ tử Cửu Hoa Môn đang diễu võ dương oai đi trên đường, đạp văng cửa một tiệm nhỏ.



- Mau giao tiến cống, không thì cút khỏi trấn Đoàn Sơn!



Một phụ nhân bình thường run sợ nói:



- Đại nhân, tháng trước chúng ta vừa giao tiến cống, trước kia nửa năm giao một lần, hơn nữa lần trước chúng ta đã nộp gấp đôi. Chúng ta buôn bán nhỏ, thật tình không giao thêm được.



Trong năm đệ tử Cửu Hoa Môn một thanh niên áo xanh lạnh lùng nói:



- Hiện tại là một tháng giao một lần, ngươi không giao được thì rời khỏi trấn Đoàn Sơn.



Nam nhân trung niên nói:



- Đại nhân, chúng ta rời khỏi trấn Đoàn Sơn thì không còn chỗ để đi.



- Đó là chuyện của các ngươi. Hay để tiểu cô nương này cùng chúng ta một lần, tháng này miễn tiến cống.



Thanh niên ánh mắt dâm tà nhìn thiếu nữ sợ hãi đứng bên cạnh. Thiếu nữ ăn mặc mộc mạc nhưng mặt mày thanh tú ưa nhìn, thân hình linh lung, có chút nhan sắc. Tục ngữ nói cô nương mười tám tuổi là đóa hoa, thiếu nữ tuổi xuân tất nhiên không xấu gì cho cam.



Thanh niên nói xong đẩy phụ nhân trung niên ra kéo tay thiếu nữ đi, bốn đệ tử Cửu Hoa Môn khác cười khả ố, ánh mắt dâm dục.



Thiếu nữ sợ hãi vùng vẫy:



- Thả ta ra, thả ta ra!



Thiếu nữ càng chống cự càng kích thích mấy đệ tử Cửu Hoa Môn nổi máu thú tính.



Nam nhân trung niên, phụ nhân trung niên quỳ xuống cầu xin năm người:



- Đại nhân, xin đừng, cầu xin các đại nhân!



Một thanh niên mất kiên nhẫn nạt:



- Cút!
- Vậy Đông lão chịu cực nhọc chút thu nàng đi?



Lúc vừa đến nơi Lục Thiếu Du cũng cảm giác linh hồn lực trên người thiếu nữ, nhìn thoáng qua còn tưởng nàng là Linh Giả. Thiên phú Linh Giả đỉnh giai là rất hiếm gặp, thiên phú như vậy nếu các đại môn đại phái biết đã giành giật thu vào môn.



Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:



- Độc công của ta không thích hợp nàng, cũng sợ nàng không chịu nổi khổ. Nhưng để lại bên cạnh ta làm tỳ nữ phối dược cũng được, có khả năng làm Linh Giả.



Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhẹ nhàng hỏi thiếu nữ:



- Tiểu cô nương có đồng ý làm tỳ nữ phối dược bên cạnh ta không? Ngươi cũng có thể trở thành Linh Giả, sau này không cần ở lại cửa hàng nhỏ này.



Thiếu nữ mặc vải thô, tóc rối, ngây người nghe Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói. Một lát sau mắt thiếu nữ bừng sáng.



Thiếu nữ hồi hộp và căng thẳng khẽ hỏi:



- Đại nhân nói là ta có thể trở thành Linh Giả?



Trong mắt người bình thường thì Linh Giả là nhân vật cao cao tại thượng, dù là Linh Đồ thực lực thấp nhất cũng đủ làm bọn họ ngước nhìn.



Đám người xung quanh, phụ mẫu của thiếu nữ ngây người. Quá bất ngờ, trở thành Linh Giả là việc lớn trong mơ.



Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh thản nhiên nói:



- Đúng vậy! Nếu ngươi đồng ý thì có thể theo bên cạnh ta.



Phụ mẫu của thiếu nữ phản ứng lại trước tiên:



- Nguyện ý, đương nhiên nguyện!



Hai người kéo thiếu nữ quỳ trước Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, nói:



- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!



Có thể trở thành Linh Giả đối với người bình thường như bọn họ là chim sẻ trong rừng ra phượng hoàng, làm sao không chịu?



Thiếu nữ kích động nói:



- Đại nhân, ta nguyện ý, làm nô tỳ đều được!



Nếu nàng trở thành Linh Giả thì sau này phụ mẫu sẽ không bị người ăn hiếp nữa, gia đình có thể sống bình yên.