Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 309 : Ta là nam hài (1)

Ngày đăng: 01:42 22/04/20


Cả sơn mạch đồ sộ, ngẫu nhiên cô phong sừng sững. Trong sơn mạch cây cối sum xuê, tre xanh rợp bóng, vách núi cheo leo, có con sông chảy qua.



Lục Thiếu Du nói với Thiên Sí Tuyết Sư:



- Tuyết Sư, chậm lại chút, ta tìm chỗ.



Lục Thiếu Du nhìn kỹ bên dưới. Theo Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh nói thì trong Bạch Vân Hiệp có khói trắng dày che bên trên, người bình thường không dám đi vào. Cái này không khó tìm, nhưng không có địa chỉ cụ thể, đi vào sơn mạch mênh mông này thì hơi khó kiếm.



Một lát sau, một dãy núi cheo leo xanh rì đập vào mắt Lục Thiếu Du, mây mù uốn lượn khúc chiết.



Lục Thiếu Du nói:



- Là chỗ này! Tuyết Sư, chúng ta đáp xuống đi.



Thiên Sí Tuyết Sư từ giữa không trung lao nhanh xuống. Lục Thiếu Du đặt chân trên đỉnh núi nhìn đằng trước. Phương xa có mấy ngọn núi sừng sững, dãy núi trập trùng, xanh ngắt vừa cao vừa dốc. Mây mù che phủ, chính giữa có một hiệp cốc dài.



Lục Thiếu Du mừng thầm:



- Đây là Bạch Vân Hiệp!



Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh miêu tả về Bạch Vân Hiệp thì đúng là chỗ này.



Lục Thiếu Du thu Thiên Sí Tuyết Sư vào không gian thú nang,hắn đi vào hiệp cốc. Bạch Vân Hiệp rất đặc biệt, hai bên rợp bóng cây xanh, có hoa dại tô điểm, phong cảnh ven hiệp cốc xinh đẹp rực rỡ. Nhưng bên trên hiệp cốc che kín mây mù.



Lục Thiếu Du chậm rãi tiến lên, nửa ngày sau hắn xuyên qua hiệp cốc dài. Lục Thiếu Du làm theo lời Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh dặn, đóng cái bè gỗ nhỏ dọc theo dòng sông nhỏ nghịch lưu mà lên. Xung quanh có nhiều ngã rẽ nhưng Lục Thiếu Du không quan tâm.



Lục Thiếu Du thầm nghĩ nếu không có địa chỉ cụ thể thật khó tìm được Quỷ Tiên Nữ, nơi này tựa như mê cung. Lão độc vật biết cụ thể chỗ này, sợ là mối quan hệ của hai người không đơn giản.



Lục Thiếu Du ngược dòng lên khoảng ba ngàn thước đến một sơn cốc bên bờ. Lục Thiếu Du thầm mừng, hắn nhanh chóng nhảy lên sơn cốc.



Trong sơn cốc rợp sắc tre xanh, có nhiều hoa dại cây xanh, dạt dào sự sống.




Tim Lục Thiếu Du đập nhanh. Nữ nhân quá đẹp, nhưng xem bộ dáng nàng chưa tới ba mươi tuổi, chắc không phải Quỷ Tiên Nữ. Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh và Quỷ Tiên Nữ nên cùng tuổi với nhau, sẽ không trẻ như vậy.



Lục Thiếu Du hành lễ nói:



- Ta tên Lục Thiếu Du, vừa rồi nghe tiếng cầm như tiếng trời, theo thanh âm tìm đến đây. Có gì đắc tội xin tiểu thư đừng trách.



Nữ nhân áo trắng phát ra khí lạnh:



- Nơi này không hoan nghênh người ngoài, ai tự tiện xông vào thì chết. Ngươi không trông thấy cảnh cáo bên ngoài sao?



Thoáng chốc tay ngọc vươn ra từ ống tay áo, ánh sáng lục chói mắt bắn ra. Lục Thiếu Du giật nảy mình, nhanh chóng thụt lùi. Dây leo rậm rạp bao phủ quanh thân Lục Thiếu Du, không gian bị vặn vẹo, hắn không có sức đánh trả.



Lục Thiếu Du biến sắc mặt nói:



- Tiểu thư, tiền bối, ta đến tìm Quỷ Tiên Nữ, lỡ nghe tiếng cầm tìm đến nhưng người cũng không cần tấn công ta chứ?



Chân khí bộc phát từ người Lục Thiếu Du nhưng không thể tránh thoát dây leo rậm rạp, thực lực của đối phương quá mạnh, cường đại tới mức hắn không chống cự được. Lục Thiếu Du thầm hút ngụm khí lạnh, đẳng cấp thực lực thế này chắc chắn là Vũ Suất. Chẳng lẽ người này chính là Quỷ Tiên Nữ sao?



Nữ nhân áo trắng hơi thay đổi sắc mặt sau đó lại lạnh nhạt nói:



- Nơi này không có Quỷ Tiên Nữ gì, dù ngươi nghe tiếng cầm tìm đến, nếu ngươi là nữ nhân thì ta còn tha mạng cho. Đáng tiếc ngươi là nam nhân, nên ngươi phải chết!



Lục Thiếu Du hét to:



- Tiền bối, ta không phải nam nhân! Thật sự, tiền bối không thể giết ta!



Lục Thiếu Du thầm nghĩ:



- Theo khía cạnh tâm lý học thì loại nữ nhân này rõ ràng bị thương chuyện tình cảm nên hận nam nhân thấu xương.