Linh Xâm

Chương 2 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng ăn qua cái loại thiệt thòi to lớn đến thế này.



Bây giờ, anh lại bị cường bạo bởi một tên sắc quỷ, liên tục hai ngày.



Loại cảm giác nan kham khiến cho khóe mắt của anh đều đỏ ửng cả lên, đến môi dưới cũng đều bị anh cắn ra mas.



Một loại cảm xúc mềm mại, đột ngột, dán lên đôi môi của Trần Phong. Một thứ mềm mại, linh hoạt lại lạnh lẽo như băng, giống như con mèo nhỏ liếm láp từng chút một, vết máu đang rỉ ra từ môi dưới của anh.



Đôi mắt đột ngột trợn to lên, Trần Phong thấy được đường nét  mơ mơ hồ hồ đang vẽ ra dáng vẻ của một người xuất hiện ở trước mắt mình. Tuy rằng, anh không thấy rõ diện mạo của đối phương. Nhưng anh lại cảm giác được, mái tóc của đối phương rất dài, bởi vì, mấy lọn tóc đó, rũ xuống chạm vào gương mặt của anh, khiến anh cảm thấy ngưa ngứa đi.



Trần Phong cố sức trừng lớn đôi mắt, muốn nhìn rõ hình dáng của đối phương. Đáng tiếc là, cái bóng người mông lung, rất nhanh liền tựu tiêu tán đi. Mà, thân thể của anh, lại bị lật qua, nằm sấp trên giường. Nơi tư mật ở phía sau vẫn đang mấp máy, lại bị lấp đầy một lần nữa.



*



Trần Phong bị dằn dặt tròn một đêm. Lần thứ hai, khi anh mở mắt ra, đã là buổi trưa của ngày hôm sau.



Từ giữa khe hở của tấm rèm cửa sổ, ánh nắng len lỏi chiếu vào trong phòng. In lên trên mặt đất, một cái bóng loang lổ.



Cả người của Trần Phong đều bủn rủn, mà nằm im ở trên giường. Tầm mắt nhìn về tấm rèm cửa sổ đã được kéo ra, che kín cửa sổ này, liền lộ ra vài phần sắc thái âm ngoan.



Con mẹ nó, hành vi này được tính là cái gì hả?



Hẳn là anh nên cảm ơn tên sắc quỷ này, sau khi chơi đùa anh đến sắp chết, còn tốt bụng mà nhớ rõ kéo rèm cửa sổ kín lại giúp anh, để cho anh an ổn ngủ một giấc hoàn chỉnh sao?



– Mẹ kiếp!



Trần Phong hung hăng mắng ra một câu!



Anh tiện tay quơ lấy chiếc đèn bàn trên đầu giường ném thẳng ra ngoài.



‘Ba’ một tiếng, chiếc đèn bàn đã quăng ngã ở trên mặt đất, vỡ ra thành từng mảng một.



Trần Phong vô lực, gác cánh tay lên, che khuất đi đôi mắt. Anh vẫn nghĩ không ra. Tại sao bản thân mình, lại vô duyên vô cớ trêu chọc đến một tên sắc quỷ khó chơi đến vậy.



Bắt đầu điều khiển thân thể chậm chạp ngồi lên, trên làn da màu đồng cổ để lại không ít dấu hôn tím tím hồng hồng. Bất quá, trong lúc này, Trần Phong đã không còn hơi sức mà đi tính toán đến mấy việc này nữa.



Tình trạng bây giờ không khác gì với lần đầu tiên cả. Nơi tư mật ở phía sau, cũng không còn cảm giác dính nhớp nữa. Đối phương cũng thật đúng là biết săn sóc. Sau khi làm xong, còn rửa sạch giúp mình nữa đi.



Trần Phong nhịn không được tự giễu mà nghĩ đến.



Từ trên ngăn tủ đầu giường, anh rút một điếu thuốc từ gói thuốc ra. Thế nhưng, vô luận là tìm kiếm đến thế nào, cũng không lấy được cái bật lửa. Trần Phong hung hăng vò nát điếu thuốc lại thành một cục, mà căm giận ném xuống đất.



Bàn tay nhanh chóng bắt lấy điện thoại di động, bấm số, gọi một cuộc cho Trương Kiến:



– Anh Phong? Có chuyện gì vậy a?



– Trương Kiến…



Trần Phong do dự một chút.



– Cậu có quen biết… thầy pháp không?



– Thầy pháp?



Giọng điệu của Trương Kiến có chút kinh ngạc.



– Đúng. Cái loại người mà hay tự rêu rao bản thân có thể bắt quỷ này nọ.



Chỉ cần đã mở miệng nói ra được câu thứ nhất, thì mấy lời kế tiếp nói ra lại rất dễ.



– Giống như là, em đã từng nghe người ta nói qua rồi a.



Trương Kiến nhịn không được, ở trong lòng gào thét: trước đây, anh Phong chưa từng bao giờ tin vào cái loại mê tín dị đoan, ma quỷ này đâu a.



– Vậy thì tốt rồi. Cậu tìm một tên lại đây. Phải lập tức đi ngay bây giờ đi.



Trần Phong mạnh mẽ đứng lên, động đến mật huyệt đã bị chà đạp suốt một đêm, khiến anh đau đến lập tức phải khụy xuống, ngồi trở lại giường.



– Vâng. Chở thầy pháp này đến nơi nào đây anh?



Trương Kiến cũng không nhiều lời vô ích.



– Trực tiếp, chở gã tới nhà của tôi. Tôi ở tại nhà, chờ cậu.



Trần Phong quyết đoán, đáp lại, liền tùy tiện cắt đứt cuộc gọi.



*



Không thể không khen ngợi, hiệu suất của Trương Kiến luôn thập phần cao. Sau khoảng chừng một giờ, hắn liền dẫn theo gã thầy pháp bắt quỷ vào trong nhà của Trần Phong.



Trương Kiến dẫn theo một gã thầy pháp họ Hoàng, xác thực, có chút danh tiếng ở trong Tây khu. Gã mặc một bộ áo bào màu minh hoàng chỉnh tề từ trên xuống dưới, trên cằm còn có chòm râu để dài xuống, thoạt nhìn, bộ dạng này, thật sự là có vài phần tiên phong đạo cốt đi.



Bất quá, đối với Trần Phong mà nói, gã có đúng là tiên phong đạo cốt thì anh đều không thể tin tưởng nổi. Nhưng, chỉ cần gã có thể bắt cái tên sắc quỷ kia đi, thì anh nguyện ý trả thù lao gấp mười lần bình thường a.



– Chính là nơi này sao?



Thầy pháp họ Hoàng vuốt vuốt chòm râu mép, từ trong túi chéo đeo trên người, lấy ra một cái la bàn được điêu khắc khéo léo, cất bước chậm rãi, thong thả đi dạo một vòng ở trong nhà.



– Có chuyện gì sao?



Trần Phong  khó có được, hiện lên vài phần lo lắng, hỏi.



Thầy pháp họ Hoàng cười cười, nói rằng:



– Ngài Trần. Xin cậu cứ an tâm a. Chỉ là có chút thứ dơ bẩn ở đây mà thôi. Bố cục phong thuỷ của căn nhà này vốn không tệ. Hơn nữa, ngài Trần đây, cũng là một người giết chóc không nương tay. Theo lý thuyết, chỉ bằng sát khí vốn có ở trên người của cậu, thì đám cô hồn dã quỷ cũng không dám đến trêu chọc ngài Trần đây.



Trần Phong nhíu nhíu mày.



– Vậy thì tại sao tôi vẫn bị quấn lấy. Lại còn…



Nói đến chỗ này, bỗng nhiên, giọng điệu âm trầm, hạ thấp xuống một chút.



Thầy pháp họ Hoàng có chút suy nghĩ, nhìn Trần Phong, chậm rãi nói tiếp:



– Đám cô hồn dã quỷ cóc ké, tự nhiên sẽ không dám đến quấn quít lấy cậu. Nhưng, nếu là do ngài Trần đây, chủ động đi trêu chọc phải một vài lệ quỷ cường đại, thì…



Cả khuôn mặt của Trần Phong đều căng chặt, đôi chân mày cũng nhăn nhíu lại. Anh nỗ lực nhớ lại xem, hai ngày này, mình có làm gì mà phạm phải chuyện đi trêu chọc lệ quỷ này hay không. Thế nhưng, anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm ra nổi cái đầu mối nào cả.



Thầy pháp họ Hoàng thấy sắc mặt của Trần Phong càng lúc càng khó coi, vội vã nói khuyên nhủ:



– Ngài Trần đây, không cần quá kinh hoảng. Lệ quỷ này cũng không thể luôn quấn quít lấy cậu mãi được. Theo như tôi nghĩ, thì con quỷ này, đều xuất hiện vào lúc sau nửa đêm phải không a.



Trần Phong đen mặt, nghiêm túc, gật đầu. Đã xuất hiện liên tục hai ngày rồi, mỗi ngày đều là sau mười hai giờ, nửa đêm, thì cái tên sắc quỷ chết tiệt kia lại xuất hiện.



Thầy pháp họ Hoàng lập tức đắc ý, cười cười nói:



– Đã như thế, thì xin mời ngài Trần, hôm nay nên đi đến chỗ khác ngủ qua một đêm tránh đi y. Tối nay, tôi sẽ để cho y nhìn thấy tài phép của tôi.



Trần Phong bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý. Hiện tại, thực sự là anh đang có một loại cảm giác tuyệt vọng đến không từ một tia hi vọng nào để thử cả đi.



Bởi vì, anh đang phải đối mặt với một thứ gì đó vô hình lại có năng lực siêu nhiên. Anh càng không thể nghĩ ra cách nào khác để đối phó cả.
Cung Thiên vẫn đang làm tròn chức trách canh giữ ở trước cửa văn phòng. Hắn luôn không hề phân tâm, chăm chú mà di chuyển ngón tay bấm liên tục trên màn hình điện thoại chơi trò chơi, vừa thấy Trương Kiến trở về, liền gật đầu chào hắn.



“Trương Kiến” lập tức nở nụ cười một cái đáp lại hắn. Tiếp theo,  liền đưa tay, tùy ý đẩy cánh cửa ra, đi vào văn phòng của Trần Phong.



Lúc này, biểu tình của Cung Thiên có chút ngây ra, đến ngón tay cũng đơ ra, đè lên trên màn hình điện thoại, đang hiện lên một hàng chữ ‘GAME OVER’ thật lớn. Hắn cũng vẫn chưa hề chú ý tới. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng chặt của Trần Phong.



Trong đầu của hắn lại nảy ra một ý nghĩ kỳ quái:



Vừa nãy, nụ cười kia của A Kiến…



Rất là quyến rũ a.



Trong lòng của hắn, lập tức, hung hăng rùng mình một cái.



Cung Thiên liền đổ ra mồ hôi lạnh. Hắn lại sẽ nghĩ cái bản mặt lưu manh luôn thiếu đánh đó quyến rũ, câu nhân sao?



Nhất định là do đầu óc của hắn bị úng nước rồi đi.



Không sai. Vừa nãy, nhất định là do hắn bị ảo giác a!



Ở trong lòng, hung hăng đập xuống một kết luận chắc chắn, cho nên, Cung Thiên dời đi lực chú ý của mình, tập trung lên trên trờ chơi trong điện thoại trên tay của mình lần nữa. Hắn cũng không biết phải giải thích, tại sao lại như thế. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lưu manh thiếu đánh này vốn đã rất quen thuộc đã nhiều năm rồi đi, nhưng bây giờ, lại luôn luôn hiện ra, xoay vòng trong đầu của hắn…



*



– Cậu đã trở về rồi sao.



Trần Phong nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu lên, thấy  “Trương Kiến” vừa đi vào.



Mặc dù, anh có chút kỳ quái, tại sao hắn đi vào lại không gõ cửa như ngày thường. Thế nhưng, anh cũng không có suy nghĩ nhiều gì cả.



– Cậu đã xảy ra chuyện gì sao?



Từ khi bước vào phòng, Trần Phong luôn thấy “Trương Kiến” lộ ra nụ cười mỉm tà ác, chậm rãi, từ từ đi tới mình. Trong lòng, không hiểu sao, lại khiến anh nảy lên loại dự cảm không tốt.



– Sao vậy? Không nhận ra tôi sao?



Giọng điệu cứng rắn, lạnh lùng ban đầu của “Trương Kiến”, lúc này, lại có thêm vài phần khàn khàn.



– Mày là ai?



Trước tiên, Trần Phong lập tức vươn tay, sờ đến phía thắt lưng, ở phía sau lưng mình, liền rút ra cây súng ngắn, chỉa thẳng vào đầu của Trương Kiến, lạnh lùng hỏi.



“Trương Kiến” tựa hồ như không hề nhìn đến khẩu súng Desert Eagle đang chỉa ngay trên chính giữa trán của y.



Y chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên, khẽ búng tay phát ra một tiếng ‘tách’.



Trong nháy mắt, sắc mặt của Trần Phong lập tức không tốt. Bởi vì anh phát hiện ra, thân thể của mình lại bị cấm thanh, đến cả một đầu ngón tay cũng đều không hề động đậy.



Anh vừa định muốn há miệng gọi Cung Thiên tiến vào, nhưng lại bị ngón trỏ của “Trương Kiến”  nhẹ nhàng đặt lên trên đôi môi của anh.



‘Suỵt —’



“Trương Kiến” cười đến thập phần quyến rũ. Y dùng cái loại giọng điệu từ tính, nhẹ nhàng nói:



– Nếu như em kêu mọi người ở bên ngoài tiến vào đây, thì thật không tốt nha? Em cũng không muốn cho đám đàn em của mình, chiêm ngưỡng thấy một màn cung đồ sống là, em bị tôi thao đến sung sướng chứ a. Mà cái chính là— em nghĩ xem, với một người phàm như bọn họ có thể ngăn cản được tôi sao?



Vừa nghe xong, trong mắt của Trần Phong hiện lên một tia hàn quang. Nhưng, anh hé môi ra cũng không hề phát ra một chút âm thanh nào.



– Hư, em cứ ngoan ngoãn im lặng thế này là được rồi.



Trong mắt của“Trương Kiến” toát lên vẻ hài lòng, vươn ngón trỏ đến, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh.



– Trương – Kiến – đang – ở đâu – hả?



Trần Phong cắn răng, rít ra từng chữ một nói ra thật rõ ràng.



“Trương Kiến” vừa cười. Y vươn hai bàn tay đến phủng lấy khuôn mặt của Trần Phong kéo sát đến khuôn mặt của mình, dùng ánh mắt ngắm kĩ từng đường nét trên khuôn mặt của anh một vòng.



– Thì đang ngay ở trước mắt của em đây a.



– Mày đã làm gì với cậu ta rồi hả?



Trần Phong lạnh giọng hỏi.



– Nếu như mày khiến cậu ta bị thương, thì đừng trách sao, tao không khách sáo với mày.



Đột nhiên, “Trương Kiến” nở nụ cười, loại tiếng cười thanh thúy này, lại khiến cho Trần Phong cảm thấy không rét mà run.



– Phong. Tốt nhất là em đừng nên quá quan tâm đến cậu ta a.



Trên mặt của “Trương Kiến” lại lộ ra nét cười sáng lạn, nhưng trong mắt lại nhìn không thấy chút tiếu ý nào cả.



– Ngoại trừ tôi ra, em không thể yêu bất kì kẻ nào khác cả.



Bàn tay nâng chiếc cằm của Trần Phong lên, “Trương Kiến” nhấn mạnh từng chữ một, mà nói ra:



– Nghe cho kĩ đây, dù em có chạy trốn đến đâu, thì em vẫn chính là người của tôi mà thôi.



Ánh mắt của Trần Phong ánh mắt nhất thời ngưng trọng lại, khóe miệng co rút, nói:



– Trương Kiến chỉ là đàn em giỏi nhất của tao mà thôi. Hơn nữa, cậu ta lại là một thằng đàn ông. Thì thế quái nào, tao lại có thể thương cậu ta được hả.



Hơn nữa, tao cũng không phải là người của mày a.



Lời cuối này, là do Trần Phong nói thầm ở trong lòng thôi.



Lúc này, quả nhiên, “Trương Kiến” rất hài lòng mà nở nụ cười. Hai tay của y choàng lên cổ của Trần Phong, dùng chóp mũi của mình mà cọ cọ lên chóp mũi của anh, cư chỉ âu yếm vô cùng thân mật.



– Tôi chỉ biết là, dù cho Phong đã quên mất tôi, cũng sẽ không thể yêu ai khác, chỉ có thể yêu mỗi mình tôi mà thôi.



Vừa nghe xong, khóe mắt của Trần Phong không tự giác co rút a.



Cái tên sắc quỷ chết tiệt này, thật đúng là khiến cho trong lòng mình không ghê tởm là y không thể chịu nổi mà a.



Tựa hồ như cảm nhận được sự khó chịu ở trong lòng của Trần Phong, “Trương Kiến” nhấp môi một cái, hé miệng, ngồi khóa lên trên đùi của Trần Phong, hình thành một tư thế vô cùng thân mật lại ái muội.



Sắc mặt của Trần Phong đột nhiên trở nên không tốt. Bởi vì anh cảm nhận được, cái tên sắc quỷ này lại bắt đầu khống chế thân thể của anh.



Hai tay của anh không tự chủ được mà chậm rãi ôm lấy thắt lưng của “Trương Kiến”, đầu của anh tự giác hơi ngẩng lên, bày ra một bộ dạng như đang chuẩn bị muốn được hôn.



Mà, “Trương Kiến” đang ngồi trên đùi của anh, cũng phối hợp mà cúi đầu xuống.



Trong khoảng cách gần gũi đến vậy, thậm chí, Trần Phong còn có thể cảm nhận được từng đợt hô hấp của Trương Kiến đang phả lên trên mặt của mình.



– Cút… đừng…



Cắn chặt răng, từ trong miệng, Trần Phong khó khăn, rít ra hai chữ này. Lúc này, khoảng cách giữa hai đôi môi của họ, được rút ngắn lại, chỉ còn lại chưa đến một centimet.



Hầu như, Trần Phong đã dồn hết khí lực còn sót lại của toàn thân mà giãy dụa lên. Nhưng mà, thân thể của anh vẫn không hề làm ra được bất kì cử động nào cả.