Linh Xâm
Chương 3 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Mắt thấy đôi môi của “Trương Kiến” càng lúc càng gần, thậm chí, Trần Phong còn cảm nhận được, có thứ to dài, cứng rắn gì đó của ai kia đang đâm lên chiếc bụng nhỏ của mình. Sắc mặt của anh lập tức xấu đi thêm vài phần. Trong dạ dày của anh không nhịn được sôi sục, đảo lộn cả lên. Một loại cảm giác ghê tởm không ngừng dâng trào lên, ớn lạnh lan tràn khắp toàn thân, khiến anh thập phần muốn nôn.
– Ha hả…
Bất thình lình, “Trương Kiến” đột ngột phát ra một trận tiếng cười thanh thúy. Tuy, đôi môi của hai người đang kề sát đến cực kì gần, nhưng vẫn không dán lên nhau.
– Con mẹ nó, mau lăn khỏi người của ông đây, ngay đi.
Trần Phong tàn bạo quát lên. Trong mắt lóe lên hung quang bắn ra bốn phía.
Từ trên người của “Trương Kiến” hờ hững, chậm rãi đứng lên. Y còn đứng ở đối diện anh, tự sửa sang lại quần áo trên người một chút. Tầm mắt của Trần Phong vừa nhìn xuống, trúng ngay, nửa người dưới của đối phương đang hoàn toàn trướng lớn lên, lập tức trên mặt liền bày ra vẻ cực kì chán ghét.
– Yên tâm đi, Phong. Dù nói sao đi nữa, thì em cũng phu nhân của tôi. Tôi làm sao có thể dùng cơ thể không phải của chính mình mà chạm vào em được a.
Tâm tình của“Trương Kiến” tựa hồ như rất tốt, lập tức búng tay một cái, giải đi phép thuật cấm thanh của Trần Phong.
– Phu nhân cái mẹ gì, biến mẹ mày đi.
Nhất thời cảm nhận được thân thể đã có thể tự do để bản thân điều khiển, Trần Phong không chút do dự nào, lập tức giáng xuống một đấm, đánh “Trương Kiến” té ngã xuống sàn nhà, liền vọt đến, cưỡi lên người của y, liên tiếp xuống tay hành hung y.
Đáng tiếc, anh chưa kịp nện xuống mấy đấm, thì quyền khống chế thân thể lại đổi chủ lần nữa. Anh phát hiện ra, thân thể đã không có cách nào nhúc nhích được nữa.
“Trương Kiến” bị Trần Phong cưỡi ở dưới thân. Trên khuôn mặt anh tuấn đã hiện lên mấy khối xanh tím. Bên khóe miệng cũng rỉ ra một vệt máu tươi. Y muốn nhếch môi cười một cái, nhưng rõ ràng vừa khẽ động khóe miệng liền khiến vết thương càng đau thêm, y bật lên tiếng than thở:
– Ây da… Phong. Không ngờ, nắm đấm của em lại cứng vậy a.
“Trương Kiến” từ tốn xoa xoa mấy vết bầm tím trên gương mặt, vừa lộ ra một mạt mỉm cười mang theo vài phần cưng chiều.
– Khốn kiếp chết tiệt! Mày đùa giỡn tao thì vui vẻ lắm sao hả?
Trần Phong nhịn không được rống giận. Anh trừng mắt, tàn bạo, nhìn chằm chằm “Trương Kiến” đang bị anh đè ở dưới thân.
“Trương Kiến” tựa hồ như không thèm để ý đến cái loại ánh mắt hung ác này chút nào cả, trái lại, trong ánh mắt của y hiện lên vài phần nghiền ngẫm, nhìn từ dưới người Trần Phong chuyển dần lên đến khuôn mặt của anh.
– Phong. Cũng đã lâu rồi, chúng ta chưa dùng qua tư thế này nha.
Sắc mặt của Trần Phong lập tức trở nên thập phần đặc sắc. Trong mắt liền hiện ra một loại biểu tình giật mình, kinh hoảng, tựa như ‘không thể nào tin nổi’.
Cái tên sắc quỷ này vừa mới bị mình đánh cho bầm mặt này, vậy mà, trong lúc này, ở trong đầu của y, lại chỉ nghĩ đến loại việc quái quỷ này thôi sao hả?
– Ha hả…
“Trương Kiến” nhịn không được liền bật cười. Phong thái ung dung của y vẫn trước sau như một, không hề động dung a.
– Mày, con mẹ nó, rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?
Trong ánh mắt của Trần Phong liền hiện ra nỗi bi phẫn rất rõ. Trong lồng ngực, lại dâng lên một cỗ cảm giác bất lực cực kì mãnh liệt. Đối mặt với cái loại “quỷ” vô hình, có phép thuật cường đại, vừa lì lợm, lại đánh cũng không đi, bắt cũng không được, thậm chí tùy tiện đều có thể ám lên trên thân của những người khác này, quả thật là, anh đã không còn cách nào có thể suy nghĩ ra được gì để đối phó được nữa.
– Giống như trước đây a…
Trong đôi mắt của “Trương Kiến” ánh lên sự ôn nhu hầu như có thể chảy ra nước a,
– Tôi chỉ muốn em là của riêng tôi thôi.
Cảm nhận được thân thể của mình tựa hồ như đã có thể tự do cử động, Trần Phong túm lấy cổ áo của“Trương Kiến”, kêu ầm lên:
– Ông đây đã dâng một đám đàn ông đẹp lên đến tận cửa cho mày rồi. Làm sao lại không có một tên nào vừa mắt của mày hả? Tại sao mày lại cứ bám chặt lấy ông đây không tha hả?
Trong phút chốc, ánh mắt của“Trương Kiến” lập tức phát ra lạnh lẽo. Đột ngột, y xoay người lại, lập tức đè người của Trần Phong xuống dưới thân của mình. Sự lạnh lùng trong ánh mắt này, nhìn chằm chằm Trần Phong khiến anh nổi lên một trận ớn lạnh.
– Phong. Em hãy nghe cho kỹ. Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc em đã quên tôi. Nhưng tôi lại không thể nào dễ dàng tha thứ cho hành vi em nỗ lực đẩy tôi cho kẻ khác.
Nhất thời, trong ánh mắt của“Trương Kiến” toát ra cỗ khí thế cường đại. Thậm chí, cỗ khí thế này, khiến cho người đã thân kinh bách chiến, từng trải qua rất lần ra vào sinh tử, như Trần Phong lại bị áp lực đến thân thể đờ ra không cách nào nhúc nhích nổi.
Trần Phong nhất thời siết chặt lấy nắm đấm, tựa hồ như định mở miệng còn muốn nói chút gì đó. “Trương Kiến” lại đột ngột nói ra câu tiếp theo, thành công bịt kín lấy cái miệng của anh.
– Phong. Hơn nữa, nếu như em muốn nói ra thêm bất cứ một lời nào muốn để tôi đi tìm đến kẻ khác lần nữa, thì ngay bây giờ, tôi sẽ lập tức thượng em, ngay tại đây.
Biểu tình của “Trương Kiến” nghiêm nghị đến không gì sánh được. Trần Phong thật sự cảm thấy, nhất định y đã nói được thì sẽ làm được a. Trên mặt của anh, khó tránh khỏi lộ ra có chút biểu tình khiếp sợ.
– Đương nhiên… Tôi không biết là mình có nên dùng thân thể này của Trương Kiến thượng em hay không đây a.
“Trương Kiến” híp mắt lại, vươn ngón tay đến, vuốt ve khuôn mặt của Trần Phong. Ngay sau đó, đối phương lại trực tiếp thở dài ra một hơi, biểu lộ vẻ mặt khổ não, chậm rãi nói:
– Nhưng mà… Tôi cũng có thể khống chế cậu ta như là đang khống chế thân thể của em vậy. Tôi sẽ để cho cậu ta thanh tỉnh mà đứng yên ở bên cạnh, không thể cử động được, mà từ từ nhìn kĩ xem, vị đại ca Trần Phong kính yêu của cậu ta là, làm sao để dang rộng hai chân ra, bị tôi thao sảng khoái, đến bắn ra đi.
Sắc mặt của Trần Phong đột ngột biến đen. Sự tức giận, tàn bạo ở trong mắt của anh, sắc bén như dao nhỏ, trừng mắt lên, nhìn chằm chằm “Trương Kiến”. Ánh mắt này, tựa hồ như hận không thể, đốt trên hai cái lỗ thủng ở trên người của y vậy. Nhưng khiến cho người ta bi ai nhất, chính là, anh biết rõ, đối phương thực sự có loại năng lực làm ra điều này…
“Trương Kiến” thấy ánh mắt căm tức của Trần Phong, y lại thoả mãn, câu lên khóe môi, vẽ ra một mạt mỉm cười, tiếp theo, nhẹ nhàng nói ra một câu:
– Cho nên… Em đừng ngoan cố mà chống đối tôi nữa.
Sự tức giận ở trong mắt của Trần Phong tiêu tán đi từng chút một, cuối cùng, hóa thành một luồng bất lực tràn đầy.
– Rốt cuộc là cậu muốn làm gì đây…
Lúc này, vang lên giọng nói mệt mỏi này của Trần Phong. Từ trước đến nay, tinh thần của anh chưa từng cảm thấy sa sút, bất lực đến vậy. Đến “Trương Kiến” vừa nghe lời này xong, cũng bị ảnh hưởng mà trong lồng ngực, dâng lên một loại cảm giác thật khó chịu.
Thế nhưng y cũng tự hiểu rất rõ.
Biểu hiện này, bất quá chỉ là bởi vì Trần Phong đã hoàn toàn mất đi ký ức ngày xưa giữa hai người, cho nên, anh mới hành xử như vậy.
Vừa nhớ đến bảo bối quý báu của mình vốn luôn yêu thương, cưng chiều đến không gì sánh nổi, cư nhiên, lại bị biến thành bộ dạng đối xử xa lạ với y như hiện tại. Trong lòng của “Trương Kiến” không kìm được, mà lập tức sinh ra sát tâm tản mát khắp nơi.
Cái ả tiện tì chết tiệt kia, mình đánh ả rơi vào đạo luân hồi súc sinh trải qua mười vạn năm, vẫn còn quá thoải mái cho ả rồi đi. Sau khi, mình trở lại, nhất định phải cho ả luân hồi thêm một trăm vạn năm nữa mới đúng.
Đột ngột, đối phương đang nổi lên sát ý cường liệt như có như không, khiến cho trong lòng của Trần Phong nhịn không được mà giật mình. Sát ý cường liệt kinh khủng đến mức khiến cho sắc mặt của Trần Phong đột ngột trở nên trắng bệch.
※※※
“Trương Kiến” chú ý tới sắc mặt của Trần Phong đã biến thành tái nhợt. Y vội thu liễm lại sát khí của bản thân. Đồng thời, cũng vươn tay tới kéo anh đứng lên, rời khỏi tư thế nằm trên mặt đất, y còn dịu dàng đưa tay đến, sửa sang lại quần áo chỉnh tề thay anh.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên.
Trần Phong đánh cái tay đang vuốt ve của “Trương Kiến” rớt ra, tầm mắt lạnh lùng nhìn y, hỏi:
– Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì đây hả?
“Trương Kiến” không chút phật lòng đối với thái độ xa cách này của Trần Phong. Y xoa xoa khóe miệng bị thương, lau đi vết máu đọng lại trên đó, thư thả ngồi xuống sô pha, hừ hững đáp:
– Không muốn làm cái gì cả.
Thái dương của Trần Phong, bỗng nổi cộmlên ba dây gân xanh, trong lòng lại âm thầm căm giận mắng: nếu không muốn làm cái khỉ khô gì, thì mày bám riết lấy ông đây để làm gì vậy hả.
Trần Phong sửng sốt.
Anh chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.
Anh lại không ngờ được, cái tên sắc quỷ này đã thực sự đồng ý sao?
Lẽ nào, khối ngọc của y đang tìm, là vật mà người thường cũng có thể nhìn thấy được đi?
– Cứ dựa theo hình dạng khối ngọc đang hiện ra trong đầu này, mà em có thể chỉ thị cho người tìm kiếm. Ai tìm được, tôi liền trọng thưởng a.
Giọng nói của Hoàng lại đột nhiên vang lên trong đầu anh.
Trong đầu của Trần Phong, đột ngột, hiện ra một khối ngọc có dáng vẻ hình con rồng. Khối ngọc bội này được điêu khắc giống y như thật. Mình rồng loáng thoáng hiện ra sau một tầng mây, quả thực giống như là bộ dạng uy vũ của thần long đang ở cưỡi mây đạp gió vậy.
Xung quanh khối ngọc này, được bao bọc bởi một lớp gỗ xinh đẹp. Cả khối ngọc chỉ có thuần một màu xanh lục mượt mà, trong suốt, sáng ngời, không hề có chứa một tia tạp chất nào cả. Viên long châu được ngậm ở trong miệng của thần long lại tỏa ra ánh lên ánh sáng trắng mờ ảo, lại êm dịu, man mát.
Xem như là Trần Phong hoàn toàn mù tịt, không biết gì cả về thế giới của các loại ngọc đi nữa, thì anh cũng nhìn ra được, cái ngọc bội này, tuyệt đối là có giá trị rất xa xỉ đi.
– Tên của nó là: Ngọc Phong Hồn, có thể cất giữ một hồn của con người a.
Hoàng giải thích.
– Đệt. Đây là thiệt hay giả hả? Còn có thể cất giữ một hồn của con người sao? Cậu thật hay nói đùa đi.
Trần Phong tấm tắc, líu lưỡi.
– Ngày xưa, tôi đã tặng khối ngọc này cho một người rất ngốc nghếch a. Kết quả là, cái người ngốc nghếch đó, không chỉ đã đánh mất khối này, đến cả một hồn của người đó, cũng bị hút vào đó, liền mất đi ký ức a.
Hoàng tức giận nói ra.
Quả nhiên, vừa nhớ tới, y lại liền tức giận. Nếu không phải do cái người ngốc nghếch này, không cẩn thận, để cho cái ả tiện tì lấy được khối ngọc này, lại bị ả giấu đi một hồn. Thì làm sao, ngày thường, chỉ bằng với phép lực của cái ả tiện tì kia, muốn đẩy người đó rơi xuống dòng luân hồi, vốn là chuyện không thể nào đi.
– Ai là tên ngốc nghếch hả? Cậu, cái tên sắc quỷ chết tiệt này…
Trần Phong có chút tức giận. Vừa nghe thấy, Hoàng luôn miệng cứ kêu ‘ngốc nghếch’ này, gọi ‘ngốc nghếch’ kia, không hiểu sao, khiến cho anh dâng lên một loại cảm giác ——
Hoàng vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mà nói luyên thuyên, cho nên, y định phản xạ theo thói quen, muốn mở miệng phản bác.
Nhưng, lời này vừa ra khỏi miệng, cả hai người đều sửng sốt.
Trần Phong vô cùng kinh ngạc vì sao bản thân lại thốt ra những lời này với tên sắc quỷ chết bằm này. Tuy rằng, bình thường, anh cũng lén lút mắng y là tên sắc quỷ này, tên sắc quỷ nọ. Nhưng, anh cũng chưa từng nói ra miệng, nhưng mà, vừa rồi, anh không chỉ nói ra miệng, lại còn cực kì thuận miệng, tựa hồ như là…
Anh đã từng nói qua rất nhiều lần rồi vậy. Có lẽ nên nói là, anh đã có thói quen dùng xưng hô này để gọi đối phương đi.
Vẻ mặt của Trần Phong hiện lên biểu tình mê mang. Anh nhịn không được liền lâm vào trầm tư. Do đó không hề chú ý tới, đôi mắt của Hoàng đang bắt đầu lòe lòe phát sáng bởi vì cách xưng hô vừa nãy của anh. Khóe miệng cũng không tự chủ được nhẹ nhàng câu lên nở ra một mạt tươi cười. Một bàn tay tà ác lặng lẽ mò vào trong giữa hai chân của người nào đó.
– A… cái tên này… Ngô…
Đợi đến khi người nào đó bừng tỉnh từ trong trầm tư do hành động quấy rối của tên sắc quỷ kia, thì tất cả đã đều không còn kịp nữa rồi.
Tấm ga giường vừa mới được thay, lại bị làm dơ lần nữa…
※※※
Có hình dáng khối ngọc ở trong đầu làm đầu mối, Trần Phong nhanh chóng bắt đầu hành động. Anh mượn lực từng đám đàn em mà mình đang quản lí, bắt đầu chỉ thị, phái đi từng nhóm người điên cuồng tìm kiếm khối ngọc Phong Hồn kia.
– Anh Phong.
Từ trên xe hơi, Trương Kiến bước xuống, mở cửa xe thay Trần Phong.
– Ừ, dạo gần đây, đã có tin tức gì sao?
Trần Phong ngồi vào hàng ghế sau của xe, nhắm mắt dưỡng thần. Cái tên sắc quỷ chết tiệt này, càng ngày càng quá phận. Hiện tại, thắt lưng của anh vẫn còn bủn rủn không ngừng a.
Trương Kiến do dự một chút, nói:
– Có tin nói: lần này có buổi bán đấu giá ngầm dưới mặt đất, hình như có một khối ngọc rất giống với cái mà anh Phong đang tìm kiếm.
Trần Phong chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên tinh quang mà hỏi lại:
– Phiên bán đấu giá ngầm dưới mặt đất sao?
– Vâng, anh Phong.
Trương Kiến trầm giọng đáp lại.
– Ừ, tôi biết rồi.
Trần Phong lại nhắm mắt lần nữa.
Trương Kiến xoay vô lăng, xe hơi liền lăn bánh chạy về đến Miên Hạ.
Đi theo Trần Phong lên tới trước cửa văn phòng, khi bóng lưng vừa khuất sau cửa, Trương Kiến thuận tay đóng lại cửa ra vào của văn phòng, liền đứng bên cạnh cửa. Còn một người khác là Cung Thiên đã đứng ở bên kia, cầm điện thoại cảm ứng ở trong tay, tầm mắt đều dán lên màn hình hình, ngón tay luôn hí hoáy bấm liên tục, chơi đến quên trời quên đất.
Trương Kiến nhìn bộ dạng tập trung chơi game của Cung Thiên. Đôi chân mày của hắn bất giác cau lại. Hắn không biết tại sao lại có tình trạng như bây giờ nữa.
Từ sau vụ mất trí nhớ lần trước, thì dạo gần đây, hắn lại không hiểu sao bản thân lại cảm thấy, Cung Thiên vốn là người anh em đã kề vai sat cánh với mình nhiều năm, lại có thái độ đối xử với hắn, cực kì kỳ quái.
Với hắn mà nói, việc bảo vệ cho Trần Phong chính là nhiệm vụ hàng đầu của hắn.
Mà, Cung Thiên là người anh em luôn kề vai sát cánh này của hắn, cũng có bổn phận y như thế.
Nhưng, dạo gần đây, mối quan hệ giữa Cung Thiên và hắn, tựa hồ như xuất hiện ra loại cảm giác xa cách. Đến cả khi bình thường, nếu có thể thì Cung Thiên cũng sẽ tự động tránh né, không chịu đối diện tầm mắt của hắn.
Tựa như lúc này vậy, rõ ràng là Cung Thiên có thể cảm nhận được tầm nhìn chăm chú của mình dán lên trên người của hắn. Nhưng hết lần này lại tới lần khác, hắn vẫn không chịu ngẩng đầu lên liếc mắt một cái nhìn đến mình a.
Trong lòng, hắn khẽ thở dài một hơi. Xem ra, một ngày nào đó, hắn có muốn tìm Cung Thiên để nói chuyện nghiêm túc mới được a. Cứ kéo dài tình trạng này, nếu Cung Thiên vẫn bảo trì loại trạng thái này như cũ, thì hắn lo lắng lại phải tìm người thay thế vị trí của Cung Thiên mất thôi.
Trong khi đang cố sức ép bản thân đang dồn lực chú ý vào trò chơi trên điện thoại ở trong tay, chờ đến khi Cung Thiên cảm nhận được hai đường nhìn thẳng tắp, khó hiểu, hiếu kì dán lên trên người mình, cuối cùng cũng đã tự động dời đi. Hắn lén lút thở phào nhẹ nhõm. Lại tiếp tục, mà dời tầm nhìn, liếc mắt nhìn đến Trương Kiến đang đứng bên kia. Sườn mặt kiên nghị của hắn giống như là được đao điêu khắc ra vậy, thoạt nhìn, cực kì anh tuấn.
Thu hồi lại tầm mắt đang lén nhìn đối phương của mình, Cung Thiên hoàn toàn không chú ý tới trò chơi của mình, trên màn hình đã hiện lên dòng chữ GAME OVER to tướng chắn cả màn hình di động. Hắn tâm phiền ý loạn, gãi đầu túm tóc.
Dạo gần đây, mình thật sự là rất cổ quái a. Rõ ràng, mỗi ngày cả hai đều luôn cùng đứng canh giữ ở trước cửa văn phòng của anh Phong. Nhưng, hiện tại, hắn luôn luôn không kìm nén được, mà tầm mắt tự động chuyển qua dán dính lên trên người của Trương Kiến.
Mà, điều khiến cho hắn không thể hiểu nổi, đó chính là, chuyện luôn nhìn Trương Kiến cũng không phải là cái việc to tát gì đi. Nhưng, ngay khi Trương Kiến nhìn thẳng hắn, thì hắn lập tức giật mình, bối rối mà dời tầm mắt đi, thật giống như ——
Trong lòng mình đang có ý xấu gì vậy.
Tức giận vì chẳng biết vì sao mình lại như vậy, Cung Thiên căm giận mở ra một màn trò chơi mới, dời đi lực chú ý của mình, cố sức tập trung vào trên màn hình trò chơi, mà không phải là ——
Trên cái mông của Trương Kiến a.