Linh Xâm

Chương 8 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


– Phong, em thích cuộc sống hiện tại sao?



Đột ngột, Tiêu Thiều Lâm hỏi ra một câu.



Trần Phong sợ run một cái,



– Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?



Tiêu Thiều Lâm vẫn mang theo sắc mặt bình thản, hỏi lại lần nữa:



– Nói thật lòng cho anh biết đi. Phong, em thích cuộc sống hiện tại sao?



Trần Phong do dự một chút, gật đầu:



– Thích ư?



Tiêu Thiều Lâm nhịn không được bật cười:



– Thích là thích. Không thích là không thích, thế nào còn có thêm cái từ ‘ư’ nữa hả?



– Ách… Hẳn là thích đi. Ít nhất, thì trước đó, khi vẫn chưa quen biết cậu, thì tôi sống cũng rất là hài lòng đi.



Trần Phong nhìn Tiêu Thiều Lâm một cái, lành lạnh nói.



Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu của Tiêu Thiều Lâm xuất hiện một bầu trời u ám. Cậu ngồi chồm hổm ở trong một góc, mà lấy ngón tay vẽ vòng tròn lên trên tường.



Phong ghét bỏ mình a…



Phong ghét bỏ mình a…



Bất quá, rất nhanh, cậu liền hồi phục lại tinh thần. Bởi vì Trần Phong vừa bồi thêm một câu:



– Sau đó, đến lúc có cậu xuất hiện, thì ngoại trừ xảy ra chút chuyện ra, hình như cũng không có gì khiến tôi không hài lòng cả đi.



– ‘Chút chuyện’ đó là gì a?



Tiêu Thiều Lâm hăng hái bừng bừng hỏi, quyết định phải xoá bỏ hoàn toàn ‘chút chuyện’ này đi, để khiến cho Trần Phong hoàn toàn hài lòng a.



Trần Phong nâng hàng lông mi lên, nhìn cậu, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, đến cuối cùng, đường nhìn lại dừng lại giữa hai chân của cậu.



Tiêu Thiều Lâm ngẩn ngơ một hồi, rốt cục mới kịp phản ứng, bỗng kéo lấy tay của Trần Phong qua, ấn lên nơi nào đó, mở miệng nói lời sâu xa:



– Phong. Nơi này, là cội nguồn để vun đắp nên hạnh phúc cả đời của em a. Nếu như không có nơi này, thì sau đó sẽ không còn có ai tới để thỏa mãn được em đi?



– Cút!



Trên trán của Trần Phong nảy lên gân xanh ngay lập tức. Làm sao mà anh đã quên mất một điều quan trọng rồi vậy a. Đối với cái loại da mặt có còn dày hơn cả bức tường này, tuyệt đối không nên nhắc đến nơi đang ở dưới bụng tính xuống ba tấc này đi. Vốn chỉ cuộc đối thoại làm phí thời gian mà thôi. Không phải, là từng trong miệng của cậu ta sẽ phun ra mấy lời, chung quy sẽ khiến cho anh phải tức giận đến nổi trận lôi đình đi.



Tiêu Thiều Lâm nhịn không được nở nụ cười, trêu chọc Trần Phong, cảm giác thật sự là cực kì vui vẻ nha.



– Được rồi. Nói đi, tại sao cậu lại đột nhiên thốt ra cái loại câu hỏi này đây?



Trần Phong vốn lười chấp nhặt với cái tên sắc quỷ chết bằm này.



– Không có gì a. Chỉ là anh vẫn luôn muốn dẫn em theo anh quay về Minh Giới. Nhưng mà, anh đã quên mất, từ đầu đến cuối, em vốn là một người bình thường. Làm sao lại có thể theo anh đi vào Minh Giới được đây. Vả lại, mấy ngàn năm qua, chúng ta đều luôn ở mãi một chỗ. Tuy là lần này, bởi vì ngoài ý muốn, mới đến nhân giới, nhưng mà, nếu như em muốn ở lại đây mà nói, thì kì thật, anh có thể làm cho chúng ta ở lại chỗ này chơi trong thời gian dài hơn một chút đi.



Tiêu Thiều Lâm cũng khó có được mà nghiêm túc đến vậy.



– Có ý gì?



Trần Phong hỏi. Lẽ nào, cái tên sắc quỷ chết tiệt này, còn có thể có cái loại thuốc trường sinh bất lão gì sao?



– À. Đám vật phẩm được đấu giá trong giới tu chân này, trong đó vốn cũng không có bất kì thứ nào thật sự tốt đẹp cả đi. Ừm… ngoại trừ cái ngọc bội kia của em, vốn không cần tính vào đi. Nhưng, đối với người thường mà nói, có một số loại có tác dụng dùng để kéo dài tuổi thọ, cũng không tệ đi. Chúng ta có thể mua đại một ít về cho em ăn a. Vậy thì, em có thể tăng thêm vài chục năm sống ở nhân giới đi.



Tiêu Thiều Lâm chỉ vào vài thứ có ở trên danh sách, mà nói.



– Như vậy cũng có được sao?



Trần Phong khó có thể tin được mà bật hỏi.



– Đương nhiên a.



Tiêu Thiều Lâm nhịn không được, cười rộ lên.



Dù gì, cậu cũng đường đường là Quỷ Vương a. Tuy hiện tại, cậu không thể trực tiếp dùng minh lực của mình, để thay đổi thể chất của Trần Phong, để cho anh vĩnh sinh bất tử. Nhưng, cậu vẫn có thể mua về một ít mấy loại tiên thảo, linh dược, lại tự dùng minh lực của mình luyện thành đan dược kia, thì có hiệu quả giống nhau, không tệ đi.



Cho dù không thể sống mãi, nhưng mà sống lâu thêm vài chục năm cũng không thành vấn đề gì đi.



Kỳ thực, cậu đã sớm tính toán qua. Do ngoài ý muốn, Trần Phong đã đầu thai thành một con người bình thường, cho nên, dương thọ chỉ còn có ba mươi năm mà thôi. Ban đầu, cậu muốn tiếp tục đợi qua vài năm này, đợi đến khi dương thọ của Trần Phong hết, thì sẽ dẫn anh quay về Minh Giới. Thế nhưng, hiện tại, cậu đã thay đổi chủ ý.



Nếu Phong đã thích cuộc sống hiện tại này, vậy thì cậu sẽ nghĩ ra ca cách đến anh lại sống lâu thêmn ba mươi năm nữa đi. Dù sao thì cậu cũng có cái bản lĩnh này nha, cậu có nghịch thiên lại sửa thêm ba mươi năm dương thọ, thì đến cả Quảng Vương cũng không dám nói gì đi. Dù sao cũng do sai lầm của lão, mới có thể để cho cái ả tiện nữ nhân mà đẩy Trần Phong rơi xuống dòng luân hồi đi.



– Thế nào?



Tiêu Thiều Lâm nhìn Trần Phong thật chăm chú lại hỏi.



– À…



Trần Phong đột ngột lại do dự.



Tuy Tiêu Thiều Lâm luôn một mực nói hai người là người yêu của nhau, vẫn luôn sinh sống ở Minh Giới. Thế nhưng, muốn cho một con người đã sinh sống hơn hai mươi năm ở nhân giới thì đi về Minh Giới sống kiểu gì đây. Trong lòng của anh, thật là có chút không ổn. Bởi vậy, khi nghe Tiêu Thiều Lâm đột ngột đề nghị nói, muốn sinh sống ở nhân giới nhiều thêm một đoạn thời gian, thực sự khiến có chut tâm động.



Dù sao thì cũng đã là lão phu lão phu đã sinh sống cùng nhau mấy ngàn năm, cho nên, đương nhiên là mọi suy nghĩ trong đầu của Trần Phong làm sao lại có thể thoát khỏi đôi mắt của Tiêu Thiều Lâm. Cậu cười cười. Trong lòng lại đã quyết định chủ ý, một chút nữa, cậu nhất định phải mua nhiều thêm chút linh đan diệu dược, để cho Trần Phong có thể ở nhân giới sống thêm vài chục năm nữa a.



※※※



Tách —



Toàn bộ đèn đuốc ở trong đại sảnh đều đã bị tắt. Toàn hiện trường đều lâm vào một mảng đen kịt. Bất quá, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không hề phát ra bất kì tiếng hét la bị giật mình nào. Có thể hiểu được, mọi người đều đã quen thuộc loại tình huống này rồi đi.



Nơi chính giữa trên sân khấu, đột ngột, bắt đầu nổi lên một loạt ánh đèn chói mắt, tấm rèm màu đỏ trên đó, cũng chậm rãi được kéo lên.



Chính giữa sân khấu chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi, ăn mặc kiểu cách đơn giản, lại sang trọng, hoa lệ, luôn mỉm cười đứng ở phía sau tấm rèm này.



Thiếu nữ lớn lên cực kì xinh đẹp. Dưới chiếc váy dạ hội như ẩn như hiện lộ ra phần lớn cặp chân dài trắng như tuyết trắng, khiến cho không ít người đang ngồi dưới sân khấu phải trực tiếp nuốt nước miếng. Đặc biệt là cặp mắt to, long lanh, luôn phóng điện, câu hồn kia của thiếu nữ, cứ như là mang theo thâm tình dày đặc, tựa hồ như chỉ cần liếc mắt nhìn nhín kĩ một lần, lập tức sẽ tự sa vào trong đó. Cảm giác như, mọi yêu thương ở trong mắt của thiếu nữ này đều là dành cho mình vậy.



Trần Phong cũng cảm nhận được một loại sức mạnh mê hoặc rất mãnh liệt đang tản ra. Chỉ là, so với thiếu nữ trên sân khấu, thì anh vẫn nghĩ là, Tiêu Thiều Lâm bên cạnh càng mê người hơn một chút đi.



– Hồ ly tinh.



Tiêu Thiều Lâm nhỏ giọng nói vào bên tai của Trần Phong. Hơi nóng từ trong khoang miệng phun ra, phủ lên lỗ tai của Trần Phong, khiến cho anh nhịn không được phải giật mình, bên tai cũng mơ hồ, bắt đầu phát nóng lên theo.



Tiêu Thiều Lâm lén cười ra tiếng, tiếp tục ghé vào lỗ tai của anh, nói:



– Yên tâm đi. Mị thuật của ả, vốn không có tác dụng với em đâu.



Trần Phong không được tự nhiên, đẩy đẩy cậu ra, thấp giọng nói:



– Nói chuyện thì nói chuyện, cần gì phải dựa sát vào để làm gì vậy hả.



Nụ cười ở trên mặt của Tiêu Thiều Lâm càng thêm vui vẻ, vẫn tiếp tục nhích lại cần gần lỗ tai của anh mà nói:



– Em nhìn xem. Mọi người xung quanh đều đang khe khẽ nói nhỏ với nhau. Nếu như anh nói chuyện quá lớn, thì sẽ dễ gây chú ý lắm a.


Uy hiếp đại ca sao?



Trong phòng đột ngột im ắng đến đáng sợ, Tiêu Thiều Lâm tựa hồ như một chút cũng không lo lắng Trần Phong sẽ cự tuyệt. Cậu chậm rãi ngồi xuống sô pha. Hai tay đan vào nhau, khẽ lấy chân trái phải chéo lên chân trái, hai đầu gối vừa vặn cùng giao nhau ở một chỗ.



– Mấy người đi ra ngoài trước đi.



Giọng nói của Trần Phong đặc biệt âm trầm, biểu tình trên mặt lại bất định khiến cho người ta khó nắm bắt được.



Lão Triệu luôn luôn rất tinh ranh. Tuy rằng, lão vẫn không biết rốt cuộc, làm sao mà đại ca lại dính lấy cái tên mặt trắng nhỏ ở Bắc khu này thành một khối. Nhưng lão vẫn dựa vào năng lực của mình nhìn ra được ý nghĩa sâu xa trong mối quan hệ này đi, đây gọi là tình thú giữa hai người đã yêu nhau lâu muốn hâm nóng lại tình yêu đi. Cho nên, những tên lam thuộc hạ như bọn hắn vẫn nen trốn xa một chút thì càng tốt a.



Trương Kiến và Cung Thiên liếc nhau, cũng xoay người đi ra ngoài. Trong ấn tượng của bọn hắn, cho tới bây giờ, Tiêu Thiều Lâm vẫn là một tên phế vật chỉ biết ăn uống, cờ bạc, ăn chơi đàn đúm, chỉ dựa vào công phu của cậu, căn bản, không thể nào gây nguy hiểm nổi cho đại ca đi.



Sau khi tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng lại im ắng đến quỷ dị.



– Thế nào? Có phải là rất lo lắng hay không a?



Nụ cười ở trên mặt của Tiêu Thiều Lâm càng thêm thiếu đánh. Mà, Trần Phong thực sự là hận không thể hung hăng đấm một cú lên trên cái bản mặt này của cậu.



– Em biết mà. Loại chuyện này, chỉ có anh mới có thể giải quyết a.



Tiêu Thiều Lâm nghiêm chỉnh nói, trong lòng lại ngửa đầu lên trời mà cười to.



Phong của mình, trước sau gì cũng là một người đàn ông rất có trách nhiệm nha. Dưới loại tình huống này, anh sẽ càng tuyệt đối sẽ không thể nào để cho đám thủ hạ của mình chết đói được. Cho nên, anh nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu nha.



Trần Phong nhịn không được có chút nhụt chí. Nếu như mọi chuyện diễn ra đều giống như cuộc tranh giành giữa các băng nhóm, thì anh sẽ không kiêng kị bất cứ kẻ nào cả. Cho tới bây giờ, đám anh em của anh đều được tôi luyện qua những trận chiến sinh tử, cho nên, đám đàn anh em của anh, con mẹ nó, cũng dũng mãnh hơn rất nhiều mấy đám đàn em của băng nhóm khác đi. Vì vậy, trong tình huống, không có anh ở đây, thì mấy đại ca các khu khác vẫn không dám hó hé lại đây chiếm đoạt. Địa bàn đông khu này của anh vẫn có thể kiên cố chiếm giữ phồn hoa nhất trong tất cả các khu đi.



Thế nhưng, dù anh có lợi hại đến đâu, cũng chỉ có thể đánh nhau với đối tượng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi là con người chân chính mà thôi đi, chứ không thể nào đánh lại cái loại quỷ thần hư huyễn gì đó đi.



Vì vậy, khi đối mặt với mấy loại thần tiên ma quái gì đó, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đặt mọi hi vọng lên trên người của tên sắc quỷ chết bằm này mà thôi. Dù sao, thì thoạt nhìn, người này tựa hồ như là cực kì lợi hại đi.



– Bây giờ, cậu muốn thế nào đây?



Trong giọng nói của Trần Phong hiện lên sự vô lực không nói nên lời.



Đối diện với cái tên ‘đã tự luôn nhận’ mình là người yêu của cậu ta, cũng không ngừng ăn mình đến khô ráo, không còn sót lại chút gì này. Dù là chút thứ này nọ đáng giá có ở trong tay mình dâng lên tới cửa, thì phỏng chừng đối phương cũng sẽ chướng mắt đi.



Cho nên, nói tới nói lui, thực sự là anh không nghĩ ra nổi mình còn có cái gì để có thể đi trả nổi cái ‘giá đắt’ gì đó của đối phương đi.



Tiêu Thiều Lâm không nói gì, chỉ có khóe miệng đang cong lên, vươn ngón tay lên ngoắc anh lại đây.



Trần Phong buồn bực từ trên ghế trên đứng dậy, cất bước đi về phía sô pha.



– Nói đi. Bây giờ, cậu muốn cái gì đây hả.



Thân hình cao to của Trần Phong cực kì áp bách, đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thiều Lâm.



– Ngồi trên đây.



Hai chân của Tiêu Thiều Lâm khép lại, lấy tay vỗ vỗ lên chiếc đùi của mình.



Trong nháy mắt, Trần Phong xấu hổ, cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên, trên thái dương mơ hồ nhảy ra gân xanh.



– Lẽ nào, đến yêu cầu đơn giản như vậy, em cũng đều làm không được sao?



Tiêu Thiều Lâm cố ý để lộ ra biểu tình mất hứng.



Trần Phong biết rõ giọng điệu này của đối phương là đang giả bộ, nhưng dưới tình huống đang có việc muốn cầu đối phương, cho nên, anh cũng chỉ có thể căm giận, ngồi khóa lên trên hai chân của Tiêu Thiều Lâm.



Đối mặt với hàng nút sơ mi được cài đến kín kẽ này của Trần Phong, Tiêu Thiều Lâm lại phiền muộn không gì sánh được. Do cậu đang hưng phấn vô cùng mà đã hoàn toàn quên mất chuyện chiều cao chênh lệch giữa hai người. Bây giờ, Trần Phong lại đang ngồi ở trên đùi của cậu mà nói, thì tầm mắt của cậu cũng chỉ có thể nhìn tới lồng ngực của quay Trần Phong mà thôi.



‘Xì.’



Biểu tình phiền muộn này của Tiêu Thiều Lâm đã thành công khiến cho Trần Phong rất vui sướng đi. Cho nên, anh không lưu tình chút nào mà lập tức cười rộ lên, kéo theo, lồng ngực đầy đặn ở trước mắt của Tiêu Thiều Lâm càng không ngừng phập phồng.



Hai tay ôm lấy vòng eo của Trần Phong bỗng khẽ siết chặt. Nửa người trên của Trần Phong thoáng một cái, đã dựa sát lên trên người của Tiêu Thiều Lâm.



Đối mặt với lớp áo sơ mi màu đen đang mặc này của Trần Phong, Tiêu Thiều Lâm híp lại đôi mắt, nguy hiểm, tinh chuẩn xác định đúng vị trí, cách áo sơmi, lập tức, hé miệng cắn một ngụm xuống đầu nhũ ở trước ngực của Trần Phong.



– A!



Thình lình bị tập kích, khiến cho Trần Phong không nhịn được giật mình la lên. Tiếp theo, anh cáu giận vươn tay đến túm tóc của Tiêu Thiều Lâm, kéo đầu cậu ngửa về phía sau.



– Cậu đang làm cái gì vậy hả?



Tiêu Thiều Lâm không thèm để ý đến tóc mình đang bị kéo đến da đầu đau nhức, thoả mãn liếm liếm môi. Trên ngực của lớp vảo áo áo sơmi màu đen đã bị thấm ướt một chỗ nhỏ, đúng ngay vị trí đầu nhũ bên ngực trái. Chỉ cần dựa vào lực cắn xuống vừa rồi, cậu có thể xác định, trên ngực của Trần Phong, nhất định là đã được để lại một vòng dấu răng nhàn nhạt rồi đi.



– Hôn anh.



Tiêu Thiều Lâm đột ngột yêu cầu, nói.



– Cái gì?



Trần Phong ngẩn người hỏi lại.



– Anh muốn em chủ động hôn anh.



Tiêu Thiều Lâm bất mãn nhắc lại một lần nữa.



– Cậu… tại sao cậu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này hả?



Trần Phong bỗng nhiên xấu hổ.



– Từ khi chúng ta gặp lại, em vẫn chưa từng chủ động hôn anh a.



Ánh mắt của Tiêu Thiều Lâm nhìn Trần Phong mang theo vài phần ai oán.



Vừa mới bắt đầu, Trần Phong vừa có chút tay chân luống cuống, tiếp theo, anh vừa giận lại phẫn nộ.



Chết tiệt. Bắt đầu từ lần đầu tiên, đều không phải là cậu ta mau lẹ cởi bỏ hết quần áo, không nói một lời liền làm. Bây giờ, lại còn dám đòi mình chủ động hôn môi. Cái rắm a. Không hôncũng đã như vậy rồi. Nếu như anh còn chủ động hôn xuống, thì anh nên tự lo lắng cho bản thân liệu có thể sống sót mà bò xuống giường được không đây a.



– Hôn hay không, không phải cũng đều như nhau cả sao?



– Đương nhiên không giống nhau rồi a.



– Vốn không có gì khác biệt cả.



Tầm mắt của Trần Phong nhìn trái ngó phải…



– Thật là không giống nhau mà. Anh muốn em hôn anh.



Tiêu Thiều Lâm kiên trì.



– Làm sao mà cậu lại phiền đến thế hả?



Trần Phong xấu hổ đến cả khuôn mặt biến đen đi.



– Rốt cuộc thì em hôn hay là không hôn đây?



Tiêu Thiều Lâm ngày lúc càng đen thêm.



Hai đôi mắt lấp lánh hữu thần của cả hai đối diện nhau.



Cuối cùng, lại là Trần Phong bại trận. Không còn cách nào khác, dưới kẻ mạnh thì kẻ yếu chỉ có thể phục tùng. Căn bản là anh vốn đánh không lại cái tên sắc quỷ chết bằm này a. Tuy rằng bình thường, thoạt nhìn người này xem như là ôn nhu. Nhưng anh lại hiểu rõ, bản chất của đối phương căn bản là một người khó chơi. Nếu khiến cậu ta tức giận, hậu quả tiếp theo, đó chính là anh không có trái ngọt để ăn đi. Còn không bằng, bây giờ, anh vẫn cứ nên tùy tiện ứng phó một chút là được rồi đi.