Linh Xâm
Chương 9 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Hôn là được chứ gì.
Trần Phong phẫn nộ nói lớn.
– Ừm…
Quả nhiên là Tiêu Thiều Lâm bắt đầu vui vẻ lên, hưng phấn chớp mắt nhìn anh.
– Cậu nhắm mắt lại đi.
Trần Phong bị cậu nhìn đến da đầu đều tê dại.
Tiêu Thiều Lâm lập tức thuận theo, nhắm mắt lại, dưới hàng lông mi dài nhỏ in xuống lại một hàng bóng đen nhàn nhạt.
Trần Phong nhìn ngoại hình tuấn mỹ của Tiêu Thiều Lâm, trên mặt của anh, mơ hồ đỏ ửng lên.
Là một tên đại ca xã hội đen dám đánh nhau dám chém giết, nhưng việc hôn môi này lại thật sự là quá xa lạ đối với anh đi.
Tuy rằng, đôi môi đỏ mọng ở trước mắt này, hắn đã từng hôn môi qua vô số lần. Chỉ có điều là, mỗi một lần, anh đều là vào vai bị động hưởng thụ. Nhưng hôm nay, cậu lại kêu anh phải chủ động. Thật là anh có chút không biết phải nên ra tay như thế nào cả.
Giữa hai cánh môi phấn hồng đang chút hé ra, tạo nên một khe hở thật nhỏ, mơ hồ như có thể nhìn thấy được đầu lưỡi đầy đặn ở bên trong đó.
Trần Phong nuốt nuốt nước miếng. Đôi mắt nhất thời nhắm lại, tâm bỗng treo cao lên, mang theo một cỗ cường thế như hổ đói mà vồ đến, hung hăng hôn xuống đó.
Vừa chạm đến đôi môi rất mềm mại, có chút ướt át này.
Đầu lưỡi của anh xoay người, đảo loạn một trận ở trong miệng của đối phương, lại không thấy có bất kì phản ứng chống lại nào.
Đột nhiên, Trần Phong trở nên hăng hái. Bắt đầu tích cực mà tiếp tục liếm láp thỏa thích mọi chỗ ở trong khoang miệng của đối phương trong miệng. Mỗi một tấc bên trong đều bị anh dùng lưỡi của mình, hung hăng nếm qua một lần, cả chiếc lưỡi của đối phương tựa hồ như cũng đã mang cho mùi vị của anh vậy.
Không ổn!
Chuông cảnh báo ở trong đầu của Trần Phong réo vang lên. Tuy rằng, anh vẫn còn có chút luyến tiếc xúc cảm mềm mại trên môi của đối phương. Nhưng thứ cứng rắn gì đó trên mông của anh đã báo cho anh biết tình huống nguy hiểm bây giờ là, nếu cứ tiếp tục hôn xuống mà nói, thì cái ghế sô pha to ở trong phòng làm việc này, chỉ e là sẽ phải phát huy cái công dụng khác đi.
Giữa hai đôi môi vừa tách ra, lập tức kéo ra một sợi tơ dài trong suốt.
– Hô… Hô…
Trần Phong thở hổn hển, phát ra tiếng ‘ồ ồ’, tựa hồ như là hiện tại, anh mới ý thức được, trong quá trình hôn môi vừa rồi, anh vẫn không hề hô hấp đi.
Tiêu Thiều Lâm chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt nhìn về Trần Phong mang theo tiếu ý ấm áp.
– Thật nát.
Đôi môi của cậu vừa hé ra, thốt lên câu đầu tiên lại khiến Trần Phong lập tức giật mình.
– Cái gì hả?
– Anh nói, kĩ thuật của em vẫn là vụng về như vậy a.
Khóe miệng của Tiêu Thiều Lâm không tự chủ được câu lên.
Không ngờ là, Phong của cậu đã ở nhân giới được hơn hai mươi năm rồi đi, mà kỹ thuật hôn môi vẫn đều vụng về trước sau như một nha.
– Thối lắm!
Trần Phong thẹn quá hóa giận. Cái tên sắc quỷ chết bằm này lại còn chê kỹ thuật của anh tệ hại sao. Nghĩ vậy, trong lòng của anh, nhịn không được lại có chút lên men. Nhưng đúng là, kỹ thuật hôn môi của cái tên sắc quỷ chết bằm này, không tệ đi. Cũng không biết là cậu ta đã luyện ra từ trên thân của bao nhiêu người mới thành thạo vậy đi.
– Vẫn là để cho anh tới dạy em ha.
Tiêu Thiều Lâm cười đến cực kì xấu xa, cổ tay bỗng nhấc lên, khiến cho chiếc đầu của Trần Phong cúi xuống, lại đoạt đi hô hấp của anh lần nữa.
-Ưm… Ưm…
Trần Phong muốn giãy dụa, nhưng hai cánh tay lại bị cấm cử động được đặt xuôi xuống bên người.
Đôi mắt của Trần Phong đều trừng lên thật to. Trong mắt đều lộ ra hung quang trừng cái tên sắc quỷ chết tiệt này, tiếp theo, sắc mặt lại tối sầm.
Chết tiệt! Cái thứ quái quỷ kia, hình như lại trở nên lớn hơn nữa rồi đi…
– Hô…
Thẳng đến khi Tiêu Thiều Lâm hôn đến đã thỏa mãn, mới thả Trần Phong r.
– Khốn kiếp!
Sắc mặt của Trần Phong đã bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Hít vào từng ngụm lớn không khí, nụ hôn vừa nãy, thiếu chút nữa đã muốn mạng của anh rồi đi.
– Hình như có chút thất sách a.
Tiêu Thiều Lâm nhịn không được cười khổ.
Dục vọng của nửa người đang rục rịch, thế nhưng nếu ngay ở đây mà áp đảo Trần Phong mà nói, thì nhất định đối phương sẽ rất tức giận đi. Hơn nữa, nói không chừng, anh sẽ cấm cậu bò lên trên giường của anh dài dài a. Tuy hiện tại, cậu có thể dựa vào ưu thế pháp lực mà mạnh mẽ áp đảo anh, thế nhưng một ngày nào đó vài chục năm sau, chờ đến khi anh có lại pháp lực ở trong tay, thì…
Tiêu Thiều Lâm hung hăng đánh một cái rùng mình, cho nên, chính là quên đi…
– Được rồi. Tôi cũng đã hôn xong rồi đi. Nói mau, bây giờ phải nên làm gì đây?
Giọng nói của Trần Phong có chút khàn khàn. Lớp vải quần jean bao chặt lấy cái mông căng mọng, đầy đặn. Giữa kẽ mông đó, có thứ thô to nào đó đang chậm rãi ma sát qua lại. Tuy rằng cách hai tầng lớp vải quần, nhưng cái cái loại xúc cảm này, lại khiến cho anh nhịn không được mà da đầu tê dại.
Tiêu Thiều Lâm cố gắng chôn đầu vào trước ngực của Trần Phong, lại hít vào một hơi thật sâu hít, cậu vẫn đang cố sức bình ổn rục rịch ở nửa người dưới của mình.
– Buổi tối, anh sẽ đi tìm ra cái đám phiền toái này, lập tức ra tay giải quyết sạch sẽ hết cho em.
Bởi vì đang cố đè nén dục vọng, tâm tình của Tiêu Thiều Lâm khó chịu. Cho nên, cậu để chuyển luồng oán khí của mình phát tiết lên trên người của cái đám tự tìm phiền toái xúi quẩy kia đi.
– Tôi cũng muốn đi cùng.
Trần Phong nhíu mày.
– Cũng được a.
Tiêu Thiều Lâm cười cười.
Dù sao thì Trần cũng đã có ngọc bội hộ thân, cho nên, mặc kệ là có bất cứ sức mạnh gì đó, vốn dĩ không thể nào gây thương tổn cho anh được cả.
– Có cần lại mang theo ít người không?
Trần Phong suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi.
Nếu như ngoại trừ đám thuộc hạ tu chân ra, mà đối phương còn có đám tay chân bình thường nữa thì làm sao bây giờ?
Hảo hán không chịu thiệt ở trước mắt, huống chi là nhiều người đánh một người. Lỡ như pháp lực của Tiêu Thiều Lâm bị yếu chẳng phải là rất nguy hiểm sao.
– Người bình thường đi cũng không có tác dụng gì a. Nhưng mà, thật ra thì em cũng có thể dẫn cái tên Trương Kiến kia theo.
– Trương Kiến sao?
Trần Phong không hiểu nổi, hỏi.
– Cậu ta không phải cũng là một người bình thường sao?
Nhưng Tiêu Thiều Lâm chỉ cười mà không nói gì nữa. Cậu không định nói cho anh biết. Cậu không chỉ dẫn theo mỗi Trương Kiến, mà muốn ngay cả Cung Thiên luôn như hình với bóng đi theo sau Trương Kiến cả ngày, cũng phải cùng đi theo nha.
Tiếp theo, hai người lại bàn bạc kĩ một lần xen hành động vào tối nay cụ thể ra sao. Kỳ thực, cũng không có gì hay để thảo luận. Trên cơ bản, chỉ là Tiêu Thiều Lâm nói ra tình hình bao quát, mấy việc nằm trong khả năng giải quyết của cậu.
Vì vậy, trên lầu hai của Miên Hạ, trong văn phòng, xuất hiện một màn hình ảnh, một người đàn ông cao lớn ngồi khóa lên trên đùi của một người đàn ông tuấn mỹ, vẫn luôn duy trì cái tư thế ái muội này, mà hai người vẫn luôn nói chuyện một lúc lâu…
※※※
Một luồng ánh sáng trắng lóa hiện lên.
Vừa mở mắt ra, hai người lại xuất hiện ở trong sân của biệt thự lần nữa.
– Chúng ta đi ra?
Trần Phong nhìn quanh bốn phía, cảm giác có chút kinh ngạc, khó có thể tin nữa.
Cứ như vậy, mà dễ dàng đi ra rồi sao?
Trong viện thật vắng vẻ, đống thi thểvừa bị Trương Kiến và Cung Thiên bắn chết đều đã được đớp dẹp đi, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một vệt máu đen thùi như than.
Tiêu Thiều Lâm cười như không cười nhìn anh một cái, chậm rãi nói:
– Cho dù là có khối lập phương ấn chính gốc đi nữa, với anh mà nói, bất quá cũng chỉ là món đồ chơi nhỏ nhặt mà thôi. Huống chi, đây chỉ là một thứ đồ dỏm a.
– Nếu cậu vốn lợi hại như vậy rồi, thì tại sao lại có thể bị một thứ đồ chơi dỏm này bắt nhốt vào trong đây chứ?
Trần Phong bĩu môi. Anh tỏ thái độ khinh bỉ đối với cái loại bộ dạng tự biên tự diễn lại chẳng biết xấu hổ này của đối phương.
Tiêu Thiều Lâm ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói:
– Chỉ là ngoài ý muốn mà.
Trần Phong nhìn cậu, cười nhạt.
– Được rồi. Tại sao A Kiến và A Thiên vẫn còn chưa đi ra nữa a?
Trần Phong đột nhiên nhớ tới hai người thủ hạ của mình.
– Không biết.
Tiêu Thiều Lâm lắc đầu, thấy Trần Phong lộ ra biểu tình lo lắng, vội vã nói thêm:
– Yên tâm đi a. Trên người của cả hai đều có bùa hộ mệnh của anh, cho nên, tuyệt đối sẽ không có gì nguy hiểm đi, có thể là do bị cản trở một chút nên ra trễ chút đi. Hơn nữa, cái tên thủ hạ còn lại của em cũng là một nhân vật khó lường a. Có hắn ở đó, muốn Trương Kiến có chuyện cũng khó…
Đến câu nói cuối, giọng nói của Tiêu Thiều Lâm có chút thấp dần xuống, Trần Phong cũng không quá nghe rõ, nhưng chờ đến khi anh hỏi lại, thì Tiêu Thiều Lâm đã không chịu nói gì thêm nữa, chỉ khẳng định nói là, hai người đó, nhất định đều sẽ an toàn trở về, không hề có bất kì vấn đề nào cả, cho nên, anh không cần phải quá bận tâm đâu.
Rơi vào đường cùng, Trần Phong cũng chỉ đành tiếp nhận rồi cái giải thích này của cậu. Cũng may, anh cũng khá là tin tưởng Tiêu Thiều Lâm đi. Cho nên, nếu cậu đã nói, không sao cả, thì Trương Kiến và Cung Thiên cũng sẽ không gặp phải chuyện gì không may đi.
– Khụ khụ, chúng ta vào đi thôi.
Tiêu Thiều Lâm chỉ chỉ vào cửa lớn của biệt thự, đè thấp giọng nói.
– Bên trong đó, cũng sẽ không còn có cái loại mê cung kỳ quái nào nữa chứ?
Trần Phong nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt im ỉm ở trước mặt, liền dâng lên loại cảm giác không ổn đi.
– Hẳn là không có đi.
Tiêu Thiều Lâm giải thích nói:
– Những thứ này vốn là thực lực của đám gia tộc tu chân gia ở thế tục này, cho nên, thứ đồ dỏm lập phương ấn này cũng đã được làm nhái theo cũng khá là không tệ đi, phỏng chừng cũng là báu vật được cất giấu của gia tộc bọn chúng đi.
Trần Phong liếc một cái nhìn cậu, không hề đáp lười, nhưng mà đang bày tỏ, mình đang cần xem xét, không tin mấy vào lời nói này của cậu, cho nên, không hề đưa ra nhận xét gì đi.
Tiêu Thiều Lâm bị kích thích bởi ánh mắt này của Trần Phong. Cậu cảm thấy như đang bị người yêu coi thường vậy. Trong mắt của cậu, mấy kẻ này đều không bằng cả con sâu bé xíu đi, lại có thể tùy tiện khiến cho Trần Phong bắt đầu hoài nghi thực lực của cậu. Đây quả thật là quá coi thường người khác rồi đi.
– Nhìn anh đây!
Tiêu Thiều Lâm kéo Trần Phong lui phía sau một cái, phía trước hai tay vẽ ra kết ấn, một đống hoa văn bí ẩn, quỷ dị, không ngừng hiện lên ở trong không trung.
Nếu như Trần Phong có thể mở rộng linh thức mà nói, thì sẽ lập tức thấy được, chu vi bốn phương tám hướng khắp xung quanh đây mười dặm, bắt đầu dần dà ngưng kết ra từng luồng tử khi màu đen tuyền luân chuyển liên tục.
Từng cỗ tử khí không ngừng dung hợp lại cùng một chỗ, xoay vòng, luân chuyển, cuối cùng, đè nén lại thành từng luồng minh khí lũ lượt chuyển động đứng yên ở một chỗ.
Gia tộc của Lưu Khôn đã giúp cho tà môn ngoại đạo tu luyện con rối, cố ý tìm ra một di tích vốn là chiến trường cổ đại, tu sửa thành biệt thự. Bên dưới mảnh đất của biệt thự này, vốn đã được chôn giấu hàng vạn đống xương khô, mà chu vi xung quanh mảnh đất này vốn là chiến trường, vẫn luôn bị tử khí nồng nặc bao bọc lấy.
Dùng tà môn ngoại đạo muốn lợi dụng tử thi để luyện thành xác sống, lại còn ở chỗ này để luyện, tất nhiên là như cá gặp nước. Cho nên, càng khỏi bàn đến Quỷ Vương có xuất thân từ minh tu mà nói, thì đứng ở đây để chiến đấu lại càng có thể phát huy ra năng lực nhất của cậu đi.
Từng luồng minh khí nhè nhẹ bay lên, phảng phất như là một đàn cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, không ngừng bay vào đến, xâm nhập vào trong Tiêu Thiều Lâm. Khói đen càng lúc càng dày đặc, dần dà, luân phiên bao bọc lấy toàn thân thể của cậu vào bên trong đó.
Đám khói đen bao lấy trên người của đối phương khiến cho Trần Phong cảm nhận được một cỗ áp lực rất trầm trọng. Anh không tự giác được lui hai bước về phía sau, cách Tiêu Thiều Lâm xa ra một khoảng.
Đột ngột, trên mặt đất bằng phẳng, thổi lên một cơn lốc xoáy, khói đen ở trên người của Tiêu Thiều Lâm theo cơn gió lốc xoáy, nhanh chóng, bị thổi bay đi, hầu như không còn.
Mất tầng khói mù mịt che lấp, Trần Phong mới giật mình phát hiện ra, chẳng biết tự khi nào thì trên người của Tiêu Thiều Lâm đã mặc vào một thân chiến giáp cứng cáp, đứng ở trước mặt của anh.
Chiến giáp thuần một màu đen phản xạ ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, bóng loáng. Phía trên đó, còn được khắc lên đám hoa văn màu đỏ lên hai chân, hai vai, các đốt ngón tay. Mỗi một chỗ trên chiến giáp có thể bị công kích đều bị khảm lên một tầng đinh nhọn. Hơn nữa, loại phong cách cuồng dã này, thực sự không phù hợp với tính cách của Tiêu Thiều Lâm.
Vươn tay, sờ lên bộ đế giáp băng lãnh này, trong lòng của Trần Phong bỗng nảy lên một cỗ cảm xúc quen thuộc kỳ dị…
– Đây là…
– Thế nào, nhớ nhung sao?
Tiêu Thiều Lâm cười hì hì nói, đồng thời, lấy tay gõ lên lớp chiến giáp cứng cáp ở trước lồng ngực.
Tiếng va chạm thanh thúy của kim loại truyền vào tai, rất dễ nghe, trên mặt của Trần Phong lộ ra một nụ cười mà đến anh cũng không hề ý thức được.
– Đây là… của tôi?
Rõ ràng chưa từng có gặp qua bộ kính giáp này, nhưng loại cảm giác quen thuộc này, khiến cho Trần Phong phải hỏi ra những lời này.
– Đúng vậy a. Vào lần đầu tiên, khi anh nhìn thấy em, thì em đang mặc một thân kính giáp đen tuyền này chinh chiến ở sa trường.
Tiêu Thiều Lâm vẻ mặt hoài niệm, nói tiếp,
– Em uy vũ múa trường thương. Cả người nhuộm đầy máu me, dáng vẻ cực kì gợi cảm. Mỗi lần thấy em bày ra tư thế oai hùng chém giết trên chiến trường, anh đều hận không thể, lập tức áp đảo em xuống, hung hăng mà thương yêu em ngay nha.
Mấy lời kể phía trước đang rất đàng hoàng, nghiêm túc. Nhưng mấy câu phía sau lại nhất thời, lập tức thay đổi mùi vị đi.
Trần Phong vừa mới sinh ra hoài niệm, lại bị một câu nói này của Tiêu Thiều Lâm, mà đã tan biến mất, không còn sót lại chút dấu vết nào cả.
Vô lực đỡ trán, Trần Phong lại hoài nghi lần nữa, trước khi anh bị mất trí nhớ, rốt cục, đã chịu phải bao nhiêu sự kích thích, mới có thể dính dáng phải một người không rõ như vậy đi…
– Được rồi. Anh sẽ cho em nhìn thấy sự lợi hại của anh a!
Tiêu Thiều Lâm xoay xoay bả vai, đội mũ chiến giáp lên đầu.
Trong nháy mắt, một cỗ sát khí nồng nặc hơn, nhanh chóng tản mát ra khắp bốn phương tám hướng trong chu trăm mét xung quanh, Trần Phong hầu như theo phản xạ mà định với tay bắt lấy khẩu súng nhét vào ở sau thắt lưng.
Khẩu súng Desert Eagle này cũng đang nhét ở sau thắt lưng này của anh, cũng đã từng cùng anh vượt qua khỏi biết bao trậm chiến súng đạn thập tử nhất sinh. Nhưng dưới cỗ sát khí đang bao phủ dày đặc này, thì anh vốn không có cách nào rút khẩu súng này ra nổi cả.
Trần Phong dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về nam nhân đang mặc kính giáp ở phía trước.
Cái thói quen hay cười cợt, luôn trêu đùa của cậu, tựa hồ như đã hoàn toàn biến mất. Lúc này Tiêu Thiều Lâm đang đứng ở trước mặt anh đây, mới đúng là Quỷ Vương của Minh Giới vốn luôn hô phong hoán vũ, hầu như không gì là không làm được——
Đó, chân chính là Hoàng.
Rút ra thanh kiếm dài giắt ở trên lưng, Tiêu Thiều Lâm chém một cái vào khoảng không đối diện với cánh cửa lớn của biệt thự. Lập tức, vang lên một tiếng ‘oành’, cánh cửa liền bị chém ra hai nửa, bị đánh bay đi, để lộ ra một lối đi tăm tối ở phía sau.
– A. Che giấu đến thật kín đáo nha.
Tiêu Thiều Lâm khinh thường nói một câu, thanh kiếm dài dựng thẳng ở trước ngực, thấp giọng, quát lên:
– Phá!
Lối đi tăm tối kia liền giống như mảnh kính to bị đập, mà vỡ nát ra từng khối một, lập tức lộ ra một căn phòng khách có đèn đuốc sáng trưng.