Lộ Nhân
Chương 11 : Mở đầu
Ngày đăng: 03:21 19/04/20
Gió thổi xiêm y tha thướt bay phất phới, thực giống như tiên nữ đang múa điệu nghê thường ──
Đó là Lộ Y Y.
Tuổi không rõ, chỉ biết khoảng dưới song thập (hai mươi).
Thiện ca thiện vũ, nếu cất giọng sẽ khiến người nghe tưởng như lạc bước vào chốn thiên thai, nếu uốn thân múa thì đủ khiến cho những bậc hồng nhan trong thiên hạ thảy đều phải than thầm hổ thẹn.
Lục trúc đoản tiễn nằm trong tay ngọc, đuôi tiễn thướt tha rủ xuống, tùy ca mà khởi vũ.
Điệu vũ hóa võ, không ai có thể địch nổi.
Vì sao?
Chính vì nàng là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân.
.....
Trên cao cao tại thượng có thể sánh cùng lão thiên gia, dưới có thể sánh cùng chủ Âm tào địa phủ, với Diêm Vương đòi mạng còn có tương liên ──
Đó là Lộ Tinh Thiên.
Tuổi không rõ, có người nói người này đã bước vào tuổi trung niên, có người nói người này mới vừa đôi mươi.
Cầm kỳ thi họa không môn nào không tinh thông, cùng với Khi Ngọc, Trần Hiện Thu, Lý Tường là đương kim tứ đại tài tử.
Cầm kỳ thư họa không môn nào không từ tay mà ra, vì vậy người người đều truyền tụng rằng công phu tuyệt đỉnh của hắn phải nằm ở hai tay của hắn.
Về phần hai tay của hắn rốt cuộc tuyệt đỉnh đến mức nào?
Người chết mới biết.
.......
Xếp cùng với những người này, Lộ Thập Lục hiển nhiên và hoàn toàn là một kẻ tiểu nhân nhỏ bé đáng xem nhẹ.
Y cũng quả thật bị thế giới này xem nhẹ đến rơi rớt, chỉ có một số người cực nhỏ là biết y, càng không nói gì đến nhớ rõ y. Cho dù ở Lộ gia bảo sống đã hơn hai mươi năm nhưng hình bóng y trong mắt Lộ gia nhân mà nói vẫn như cũ thực nhạt nhòa.
Y thậm chí ngay cả tên đều không có.
Y được gọi là Thập Lục, bởi vì y là đứa trẻ đệ thập lục (thứ 16) bị Lộ gia bảo chủ mua tới nhiều năm về trước.
Một nhóm trẻ được mua về tổng cộng hai mươi mốt đứa nhỏ. Hai mươi hai năm sau, cho đến ngày hôm nay, cũng chỉ còn lại có mười một người.
Mười một ảnh vệ. Lộ gia bảo không muốn người biết lực lượng. Chỉ phụ trách bảo hộ đương đại bảo chủ Lộ Tinh Thiên, cũng chỉ nghe theo Lộ Tinh Thiên mệnh lệnh.
Lộ Thập Lục từ nhỏ liền biết mình thân phận lập trường, cũng hiểu được chính mình chỉ là một con rối, là một cái bóng cho người. Y cả đời đều không có khả năng rời đi Lộ gia bảo, cũng không có khả năng vì mình chọn chủ.
Nhưng thế thì đã sao?
Lộ Thập Lục không cần, mỗi ngày của y trôi qua thực vui vẻ, ít nhất là so với mười ảnh vệ còn lại sống qua ngày thực vui vẻ.
Đại thể mà nói y là một kẻ vô tư lạc quan. Có lẽ cũng bởi vì tính tình như vậy mà tuy rằng võ công của y ở trong số mười một ảnh vệ chỉ có thể đếm ngược từ dưới lên nhưng y lại có thể yên ổn lành lặn sống tới hiện tại.
.......
Cùng cái góc chỗ giá sách kê trong thư phòng của bảo chủ mà đem ra so sánh thì Thập Lục càng thích cái xà ngang trên đại sảnh của Lộ gia bảo.
Có điều bảo chủ không có khả năng cả ngày đều ngồi ở bên trong đại sảnh xử lý công vụ, trong một ngày thì có đến một phần tư thời gian bảo chủ ngồi tại thư phòng.
Tuy rằng y không thích cái góc chật chội của giá sách, cũng không thích cái khoảng không gian âm u vừa đủ để chứa một người gò mình ẩn nấp phía trên giá sách, nhưng y thân là ảnh vệ, tự nhiên phải tâm phục khẩu phục ngoan ngoãn làm tròn trách nhiệm của một ảnh vệ.
Một ảnh vệ tốt là phải biết tại đúng chỗ của mình tự ẩn thân cho kín. Lai vô ảnh khứ vô tung (đi và đến đều lặng lẽ, không để lại dấu vết), thời điểm chủ nhân cần thì lập tức xuất hiện, khi chủ nhân không cần y sẽ không còn là một con người nữa, mà là một hạt bụi, hoặc đúng hơn là hư vô.