Lộ Nhân
Chương 12 :
Ngày đăng: 03:21 19/04/20
"Khởi bẩm lão gia, chưởng môn phái Thiếu Lâm Vong Trần đại sư, Đới Hà Sơn trang Vu trang chủ, Ngô chưởng môn của phái Không Động cùng sư đệ Thanh Mộc Liễu đều đã vào đại sảnh chờ đợi." Cửa phòng vang lên ba tiếng gõ nhẹ, quản gia Lộ Toàn ở ngoài cửa bẩm báo.
“Lão gia” , Thập Lục khẽ nhích môi cười.
Bảo chủ Lộ Tinh Thiên khi từ ngồi lên ngôi vị bảo chủ liền hạ lệnh cho người trong bảo gọi hắn như thế, lý do là hắn không thích nghe người gọi hắn là “bảo chủ” Có điều mỗi lần nghe người ta gọi bảo chủ như thế hắn rất muốn cười. Bởi vì vừa nghe đến tiếng “lão gia”, hắn lại nghĩ ngay đến...bảo chủ cha, cái vị quá bốn mươi mới sinh được đứa con, hiện giờ đã là lão ông qua tuổi hoa giáp.
"Dâng trà."
Người cất tiếng tỏ vẻ không nghe thấy gì. Hắn thực sự bận bịu, mỗi ngày chỉ là xử lý chuyện sản nghiệp của Lộ gia bảo cũng đã chiếm hết của hắn nguyên cả ngày, có khi đêm không ngủ, thậm chí hắn muốn đi ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt (giải quyết tâm sự xxoo) một phen đều phải tính thời gian.
Người đời chỉ nhìn đến những thứ hắn có được, lại có ai biết hắn phải âm thầm trả giá bằng tất cả tâm huyết cùng nỗ lực để đạt được điều đó?
Nói hắn tùy tâm sở dục*? Nếu hắn thực có thể tùy tâm sở dục, hiện tại hắn rất muốn kỵ mã đi vào thành ăn một đĩa thịt dê sao nhưỡng da, tốt nhất vẫn là đầu bếp ở tiểu điếm phía đông thành kia làm.(*Muốn gì làm nấy)
Lộ Tinh Thiên nhìn cuốn sách trong tay khẽ thở dài. Càng nghĩ lại càng muốn a!
Ngoài cửa quản gia nghe truyền lệnh xong bèn rời đi.
Trong phòng, “bóng ma” Thập Lục đứng ở góc giá sách tùy thời chuẩn bị động thân ─ đi vào thành mua thịt dê sao nhưỡng da, hơn nữa nhất định phải là mua ở cái tiểu điếm kia.
Chỉ cần bảo chủ một câu hoặc một động tác.
"Thập Nhất." Lộ đại bảo chủ quả nhiên mở miệng, nhưng không phải gọi Thập Lục.
"Có!" Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trả lời trầm thấp.
"Đi mua cho lão gia ta hai phân sao nhưỡng da, phải nóng. Trước bữa tối mang đến cho ta."
Một tiếng “ Tuân lệnh”, ngoài cửa sổ một lần nữa trở nên yên lặng.
Thập Lục tiếp tục đứng yên, chờ đợi mệnh lệnh.
Ước chừng một khoảng thời gian cạn hết ba, bốn chén trà nhỏ sau*, Lộ Tinh Thiên gấp sổ sách lại, uốn thân một cái, ngáp dài đứng lên. (*lấy thời gian uống hết một chén trà để tính thời gian a ^^)
"Ngươi nói bọn họ đã chờ đến buồn chán hay chưa?"
Lộ Tinh Thiên cười khẽ, hắn cũng không trông cậy vào ai sẽ trả lời, hắn chỉ cần biết rằng có người nghe là được.
"Vong Trần Vong Trần, hắn nếu thật sự Vong Trần thì sao lại lưu luyến phàm trần không nỡ đi. Ngươi nói hắn có phải là một con lừa ngốc treo đầu dê bán thịt chó hay không ?"
Lộ Tinh Thiên cầm lấy ngoại bào treo trên giá áo chậm rãi phủ thêm lên người. Việc mặc y phục ai ai cũng đều làm qua, nhưng Lộ Tinh Thiên lại có thể làm được tao nhã đến như thế!
Huống hồ quý Thiếu chủ tuy rằng thiếu một vị phu nhân, nhưng vẫn còn ba vị phu nhân hầu hạ ở bên, trải qua việc này quý Thiếu chủ hẳn làcàng thêm quý trọng ba vị ấy, có lẽ không bao lâu nữa, Ngô phái chủ cũng sớm có kim tôn*. Ngài xem tại hạ nói có đúng không?" Vu Hàn Văn nhẹ lay động cây quạt trong tay, tỏ vẻ nhất phái phong lưu. (*cháu vàng cháu bạc. Gã thiếu chủ này có 4 bà vợ mà còn không sinh được con, hèn chi anh Thiên ảnh nói có lòng mà không có lực, chơi độc thiệt!)
Ngô Đãng Lực sắc mặt khó coi, mấy lần mở miệng lại thôi, cuối cùng mới nói: " Còn bí tịch trấn môn của ta thì sao? Hắn cũng đã thừa nhận thật việc này, võ lâm minh phải xử lý hạng người gà gáy cẩu đạo* này như thế nào?" (*ý nói làm việc hèn hạ, lén lút còn lớn giọng)
"Chậc chậc, " Lộ Tinh Thiên đung đưa ngón trỏ, khẽ cười nói: "Gà gáy cẩu đạo hạng người, ngươi chỉ ai? Nếu không phải ngươi vọng tưởng bắt tay với thương nhân buôn trà của Liêu Đông chặt đứt đường làm ăn của ta, ta sao lại phải cho ngươi cái cảnh cáo nho nhỏ như vậy? (Lấy bí tịch trấn môn của người ta anh còn kêu là nhỏ nhỏ hả anh!) Lấy đi bí tịch của ngươi chỉ là chuyện vặt vãnh, nếu như ta thật muốn đối phó ngươi, lấy đi sẽ không phải là bí tịch, mà là cái đầu trên cổ ngươi!"
"Ngươi!"
Ngô Đãng Lực tức đến phát run nhưng cũng biết đối phương nói không sai. Bí tịch trấn môn được hắn giấu nơi bí mật nhất, đề phòng nghiêm cẩn nhất lại có thể để người ta thần không biết quỷ không hay trộm đi, nếu đối phương muốn giết hắn chẳng phải là điều thực dễ dàng?
Ngô Đãng Lực đưa ánh mắt cầu xin về phía người từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ trầm mặc - Vong Trần đại sư - về Vu Hàn Văn thì hắn đã biết không thể trông cậy, hiện tại hắn chỉ có thể mong đợi Bắc đẩu võ lâm Thiếu Lâm chưởng môn có thể vì hắn mà chủ trì một chút công đạo.
Một tiếng Phật hiệu vang lên, Vong Trần rốt cục mở ra kim khẩu* (*miệng vàng ngọc).
"Lộ thí chủ, bần tăng lần này tiến đến là vì điều tra việc bí tịch trấn môn của Ngô thí chủ bị đánh cắp. Vừa mới nghe Lộ thí chủ thẳng thắn thừa nhận, vậy có thể nói bí tịch này đang ở trong tay thí chủ. Bần tăng lúc này lớn mật khẩn cầu Lộ thí chủ, không nhìn tăng mặt cũng xem Phật mặt, đem bí tịch của Không Động phái trả lại Ngô thí chủ, cũng coi như hết võ lâm đ*o nghĩa."
"Có thể nha."
Trong sảnh mọi người đều không nghĩ tới Lộ Tinh Thiên lại dễ dàng như thế đáp ứng, thậm chí ngay cả Vong Trần đều nghĩ đến mình còn phải thêm một phen võ mồm mới có thể khiến đối phương nhả ra.
Chỉ có Thập Lục là không kỳ quái chút nào. Không Động phái bí tịch đối với Không Động phái mà nói là bảo vật, nhưng đối Lộ lão gia mà nói thì cùng với rác rưởi khác biệt cũng không xa lắm. Hiện tại bản bí tịch kia để chình ình ngay trong phòng hắn, Lộ đại lão gia ngay cả liếc cũng chưa liếc đến.
"Bất quá...Ta muốn Ngô chưởng môn thề vĩnh viễn không đi tìm vợ chồng kiếm khách kia gây sự. Còn nếu ngươi muốn tính toán món nợ với ta thì muốn làm thế nào ngươi cứ làm thế ấy!”
"Thề? Ngươi dựa vào cái gì..."
"Sư huynh." Thanh Mộc Liễu kéo lấy vị sư huynh mấy lần chỉ chực phát cuồng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng khuyên giải, cũng phân tích rõ lợi hại với hắn.
Ngô Đãng Lực nhìn về phía chưởng môn phái Thiếu Lâm, tuổi nhiều lắm chỉ chừng ba mươi sáu, ba mươi bảy, khẽ gật đầu.
Lại nhìn Đới Hà Sơn trang trang chủ, lấy ánh mắt ngầm nói y đã ưng thuận điều kiện.
Ai cũng muốn làm cho chuyện này được giải quyết dễ dàng, nếu như có thể không máu chảy đầu rơi đương nhiên vẫn tốt nhất. Giang hồ chính là như vậy, có tiền có lực mới là đại gia, kẻ yếu thì đừng nhắc tới. Huống chi Không Động phái cùng Lộ gia bảo dù sao cũng xem như cùng hội cùng thuyền (ta đoán là vụ buôn trà), lẽ nào lại tự chặt đi tay chân?
" Được! Nhưng tại hạ có một điều kiện. Sư đệ tại hạ bất tài, muốn xin Lộ bảo chủ chỉ giáo hai chiêu, mong Lộ bảo chủ chỉ điểm." Ngô Đãng Lực cơ hồ là cắn răng nói.
"Thanh Mộc Liễu sao?" Lộ Tinh Thiên sờ sờ cằm, "Hai chiêu thì hai chiêu!"