Lộ Nhân

Chương 21 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


Thập Lục đang suy nghĩ. Chỉ có điều y không nghĩ về nội dung của ba điều kiện kia, mà là nghĩ về người ra điều kiện.



Thập Lục có một bí mật. Một bí mật thực sự trọng đại. Cũng là một cái bí mật thực sự ngọt ngào.



___



       "Uy, ngươi cười cái gì?"



       Âm thanh vang lên bên tai y có chút không giống với âm thanh của người bình thường, Thập Lục có chút kinh ngạc. Từ trước đến giờ chưa từng có người nào không vì công việc mà đến tìm đội ám vệ bọn y, lại càng chẳng có ai chạy đến nơi bọn y ẩn thân để mà theo bọn y nói chuyện phiếm!



       Chẳng lẽ bản lĩnh ẩn thân của y học chưa đến nơi đến chốn nên mới khiến cho người ta dễ dàng nhìn thấy y ở chỗ ẩn thân?



       "Uy!" Hình dáng một ngón tay lớn dần lên, đột ngột đã đứng chình ình trước mắt y.



       Gặp quỷ! Sao y lại ngẩn ra như thế!



       Nhưng chuyện này không thể trách y... Một mỹ nhân đẹp đến thế này đột ngột xuất hiện trước mắt thì mấy ai còn giữ được thần trí tỉnh táo?



       Mỹ nhân, ngoại trừ cái từ này, Thập Lục nghĩ không ra còn có từ ngữ nào có thể dùng để hình dung thiếu nữ trước mắt.



        Thoạt nhìn, nàng không nhiều tuổi lắm, chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Cho dù niên kỷ còn nhỏ thì nhan sắc nàng cũng đã đủ nghiêng nước nghiêng thành. Thập Lục thực không dám tưởng tượng thiếu nữ này lớn lên sẽ còn hại nước hại dân đến mức nào!



       Trời ban cho dung mạo tuyệt thế như thế này căn bản là sẽ trở thành kẻ gây họa!



(Nàng ta sau này thực sự gây họa, còn là họa lớn, nhưng mờ không phải là do dung mạo à nha...^^)



"Ngươi nói cái gì? Gây hoạ? Ngươi dám nói ta là kẻ gây tai hoạ?" Tiểu mỹ nhân mặt đỏ rần lên, tức giận.



       Thập Lục cũng đỏ mặt, tiểu mỹ nhân tức giận lại có một loại kiều diễm đến kinh tâm động phách! *



       "Ta... ta chưa nói gì a." Chỉ nghĩ thầm trong lòng mà thôi.



       "Ngươi có nói! Ta nghe được ngươi nói!" Tiểu mỹ nhân trừng mắt, cặp mắt nàng thực to!



       "Được rồi, ta nói." Thập Lục nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ vô tội.



       "Tiểu tử xấu xa!" Bỗng nhiên, tiểu mỹ nhân không vì thế mà giận lại còn nở nụ cười, thậm chí còn vươn tay nhéo mặt hắn một cái.



       Đây là tiểu thư nhà ai? Đã đủ khác thường lại còn ưa làm càn, chẳng hiểu lễ nghĩa! Thập Lục đau đầu.



       "Uy, ngươi vẫn chưa trả lời ta mà, ngươiđứng ở đây cười cái gì? Còn nữa, ngươi tên là gì?"



      



       ".. .Thập Lục."



       "Cây lựu?"



       "Không phải, là Thập Lục. Con số mười sáu."
"Nếu tìm không thấy, ngươi cứ chuẩn bị động phòng cùng người nữ nhân nấu ăn trong bếp kia đi." Hắn phất tay, ý bảo Thập Lục có thể đi chấp hành mệnh lệnh.



Thập Lục thở dài, lần trước dường như Tiểu Tứ có nói qua với y, lão gia từng uy hiếp hắn nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ ra lệnh cho hắn lấy nữ đầu bếp kia. Không nghĩ tới lần này đến phiên y.



___



Rời đi Lộ gia bảo đã hai ngày, trưa ngày hôm sau, ở một quán rượu ven đường không ngoài ý muốn gặp được người quen.



Tiểu Tứ đối Thập Lục vẫy vẫy tay, Thập Lục đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.



Đã qua giờ dùng cơm, trong quán không còn mấy người, Tiểu Tứ cùng Thập Lục hai người chiếm một cái bàn.



Một chén trà, bốn bánh mỳ và một đĩa thịt bò, Thập Lục chậm rãi ăn cơm trưa, tỏ vẻ hờ hững đối với người bên cạnh.



Tiểu Tứ rốt cuộc cũng nhịn không nổi, "Ngươi không hỏi ta tới làm gì?"



Thập Lục nuốt xuống miệng thịt bò, uống ngay một hớp trà, "Lão gia cho ngươi tới giúp ta, hắn đại khái lo một mình ta không mang được hết đồ về."



"Ngươi biết?"



Thập Lục không nói tiếp, cười mỉm, đưa cho hắn một cái bánh mỳ.



Tiểu Tứ thở dài lắc đầu, "Trong số chúng ta quả nhiên cũng là ngươi hiểu rõ lão gia nhất. (Chuyện, chồng anh mờ!^^) Thập Lục, vì cái gì ngươi đến bây giờ còn có thể cười được?" Tiểu Tứ nhận lấy cái bánh mỳ hung hăng cắn một miếng.



Thập Lục khó hiểu, hỏi ngược lại Tiểu Tứ: "Vì sao ta không thể cười?"



Bởi vì...Tiểu Tứ cuối cùng không đành lòng nói ra...



"Cũng bởi vì lão gia từng ngủ với ta, cưng chiều ta, hiện tại lại chẳng quan tâm đến ta?" Vậy mà Thập Lục tự mình vừa cười vừa nói ra.



______________



Chú thích:



       * Kinh tâm động phách: ý nói thần hồn điên đảo.



       * Động tâm: ý nói tim đập loạn nhịp ý ^^



       * Thất trách: không làm tròn trách nhiệm, bổn phận



       * Tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười, sau này có lẽ ta sẽ dịch thành “đáy mắt lộ ra ý cười”



       * Để lại...mặt mũi: ý nói nể mặt.



       * Thuốc trú nhan: thuốc khiến người ta giữ được nhan sắc dừng lại ở thời điểm mà thuốc được uống vào (không tiếp tục...xuống cấp ý mà. Nó khác với thuốc hồi xuân à nha!^^)



       Có nhiều từ Hán Việt ta sử dụng là để cho hợp với không khí cổ trang của truyện. Ta sẽ chú thích nghĩa ở phía dưới.