Loạn Thế Thần Ma
Chương 6 : Nhiệm vụ đầu tiên
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
.
.
.
Đại Vũ có vẻ e sợ 3 tên này nhưng vẫn rất bình tĩnh:
"Mong các huynh nhường đường cho bọn tôi, chúng tôi có việc muốn đến gặp già làng".
Gã đại ca kia mặc kệ lời nói của Đại vũ, đẩy anh ra một bên rồi tiến đến sát mặt Ngọc Lan. Ngọc Lan trước giờ chưa thấy ai xấu xí như gã, nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nàng lùi lại mấy bước nắm lấy tay Hùng. Mặt cúi xuống không dám nhìn lên, thấy thế Hùng bước đến trước Ngọc Lan và tên đại ca kia vênh mặt lên nói:
"Tránh xa tỷ tỷ của ta ra".
Thực ra Hùng sợ đến xoăn vòi lại nhưng vì thấy Ngọc Lan sắp bị bắt nạt thì hắn không chịu được. Thấy tên nhóc này bé mà đã biết bảo vệ người khác, Đại Vũ lúc này mới đi đến trước mặt của tên đại ca rồi nói:
"Ta nhắc lại một lần nữa, tránh đường cho bọn ta đi".
Gã đại ca nhếch mép cười khằng khặc như kiểu chó hóc xương:
"Hahaha ta không tránh rồi ngươi làm gì ta, muốn ăn đập chắc?"
2 tên đàn em cũng tiến đến trước mặt Đại Vũ, Hùng thấy không ổn kéo tay Ngọc Lan lùi lại.
"Ta không muốn xung đột, ngươi biết chuyện gì xảy ra khi già làng biết có người đánh nhau trong làng chứ?" Đại Vũ nói với giọng điệu khác hẳn bình thường.
"Ngươi vẫn sợ những luật lệ ngớ ngẩn của bà già ấy ư, số bà ta sắp tận rồi. Rồi nơi này sẽ thuộc về ta" Gã cười khanh khách.
"Già làng có một đứa cháu như ngươi thật bất hạnh hazzzz". Đại Vũ thở dài.
"Không đến lượt mày đánh giá. Đập nó cho tao". Gã đại ca gào lên rồi ra lệnh cho 2 tên đàn em, hai gã đàn em cao tao ngay lập tức lao vào tung đấm thẳng mặt Đại Vũ, Với giác quan của rồng Hùng có thể nhận ra 2 cú đấm lao đến sát mặt của Đại vũ mà hắn không hề nhúc nhích. Tưởng Đại Vũ sẽ vỡ mặt nhưng không, 2 cánh tay của 2 tên đàn em đã bị tay của Đại Vũ tóm lấy trong tích tắc. Linh lực bộc phát, áp lực và gió tạo ra khiến Hùng không khỏi kinh ngạc hỏi:
"Á đù! Đó là thứ sức mạnh gì Tiểu Bảo?"
"Thích rồi phải không? Sức mạnh đó gọi là linh lực, linh lực có ở khắp thế gian. Gần như là toàn bộ, gần như thôi số ít còn lại là sức mạnh còn kinh của hơn là thần lực và ma lực."
"Đù thơm.vậy làm như nào để có thần lực với ma lực?" Hùng hớn hở.
"Ngươi tưởng ai cũng đạt được sức mạnh đó ư? Khi ngươi lên thần hoặc ma thì mới đạt được nó, rất ít người đạt được nhưng một khi đã lên đến đó thì có thể xưng bá một phương".Tiểu Bảo giải thích.
Cuộc hội thoại diễn ra trong đầu Hùng rất nhanh. 2 tên đàn em bị Đại Vũ tóm chặt tay cộng với linh lực bộc phát áp lực lớn kiến tay áo của 2 gã rách toang liền kêu la thảm thiết:
"Ahh ahh đau quá tha cho bọn em!!"
Thấy 2 tên đàn em bị ăn hành gã đại ca kia cũng kinh sợ trước sức mạnh của Đại Vũ . Chân bước lùi lại rồi vấp té giọng hắn run run:
"Mày...mày dùng cái thứ sức mạnh gì vậy?"
Đại Vũ cầm 2 tay của 2 tên đàn em giật mạnh về phía mình rồi 2 tay đồng loạt tung đấm vào lồng ngực 2 kẻ kia làm cho chúng văng xa 10 mét thổ huyết. Ung dung bước đến trước mặt tên đại ca, Đại Vũ túm lấy cổ áo hắn nói bằng giọng đe dọa.
"Ta đã bảo như nào nhỉ, đây là kết cục của những kẻ dám thách thức sự kiên nhẫn của ta".nói xong Đại Vũ quay lại nhìn về phía Ngọc Lan và Hùng, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Lan và Hùng hắn liền đưa tay gãi đầu cười trừ:
"Chúng ta đi thôi, muộn giờ rồi".
Nhờ Tiểu Bảo thì Hùng mới biết rằng người dân trên đảo Cát Bà không ai biết linh lực là thứ gì. Cũng không biết vì sao nhưng Tiểu Bảo nghĩ rằng có ai đó đã phong ấn nơi này . Nhưng tại sao Đại Vũ lại có thể dùng linh lực? Có lẽ câu trả lời sẽ có khi gặp được già làng. Theo Tiểu Bảo thì già làng không phải người tầm thường vì Tiểu Bảo cảm nhận được một nguồn linh lực mạnh bơn cả Đại Vũ từ phía ngôi nhà của già làng.
"Cái thế giới này càng ngày càng khó hiểu".Hùng nghĩ thầm
Tiểu Bảo thở dài: " hazzz. Có nhiều điều ngươi còn phải học lắm óc chó ạ
"Hả? hôm nay ngươi ăn gan hùm hay gì mà dám mắng ta?"Hùng cay cú.
Không thấy trả lời, nghĩ rằng Tiểu Bảo sợ mình lên vênh mặt lên đi kéo tay Ngọc Lan đi theo Đại Vũ.
"Cũng may là vụ ẩu đả vừa rồi không ai nhìn thấy nhưng sớm thôi sẽ không thể giấu diếm gì nữa". Đại Vũ quay sang nói với Ngọc Lan.
Trên đường làng có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía 3 người họ , có nhiều lời bàn tán:
"Đù.gái xinh kìa anh em".
"Sao ta chưa gặp cô ta bao giờ? Hình như không phải người ở đây".
"Đó là cô gái bị ngất ở bìa rừng cách đây một tuần, chính ta đã tìm thấy cô ta đấy".
"Mỹ nhân ơi, làm nương tử của ta đi".
"Nương tử cái con mẹ chúng mày".Hùng mắng thầm.
Ngọc Lan biết nhiều người đang chú ý đến mình thì đỏ mặt cúi đầu, tay cứ nắm chặt lấy tay của Hùng. Hùng thấy nàng bị trêu đùa như vậy thấy mình vô dụng vl.nếu hắn mà lớn hơn thì hắn sẽ ra dập từng tên một cho hả giận.
Đại Vũ cất giọng: "đến nơi rồi, các ngươi vào trong đi".
Trước mặt Hùng và Ngọc Lan là một ngôi nhà khá lớn 2 tầng. Kiến trúc cổ kính, Ngọc Lan e dè như không muốn vào. Cứ đứng trước cửa cầm tay Hùng đưa qua đưa lại, biểu cảm đáng yêu không chịu được. Nếu không có ai ở đây thì Hùng đã lao vào ôm chầm lấy nàng rồi. Thấy điệu bộ của Ngọc Lan, Đại Vũ cũng có cảm giác giống như Hùng vậy. Chỉ có điều là Ngọc Lan đối với người quen thì rất thân thiết nhưng với người lạ thì cực kì đề phòng tránh né. Không may cho Đại Vũ là hắn xếp vào loại 2 , khi hắn đến thăm lúc nàng bị thương hắn không đến gần được nàng quá 3 bước vì nàng không cho phép.
Hùng mạnh dạn kéo tay Ngọc Lan đi mở cửa đi vào. Đại Vũ đứng ngoài canh gác, kiến trúc bên trong khá bình thường như bao ngôi nhà khác. Bà lão đang ngồi trên ghế thấy Ngọc Lan và Hùng bước vào thì ra lệnh cho Đại Vũ đóng cửa lại.
"Ồ! Đúng là một cô gái xinh đẹp". Bà lão bước đến nhìn Ngọc Lan rồi cúi xuống nhìn Hùng
"Đã có con rồi sao? Đáng yêu như mẹ nó vậy". Bà lão vừa nói vừa đưa tay beo má Hùng.
Hùng thấy bà già beo má mình thì gạt tay bà ra nói:
"Đây không phải mẹ cháu, đây là nương tử của cháu". Vừa nói Hùng vừa ôm lấy Ngọc Lan khiến nàng đỏ mặt vội đẩy hắn ra. Vì quá lùn so với nàng lên Hùng ôm chỉ đến mông nàng. Điều đó làm Ngọc Lan ngại, bà lão cũng sững sờ khi nghe Hùng nói:
"Thằng nhóc này! Tý tuổi đã biết đùa rồi."
"Cháu không có đùa bà hỏi tỷ ấy xem" Hùng khăng khăng.
Bà lão nhìn sang Ngọc Lan, lúc này mặt nàng đã đỏ như gấc. Không cần hỏi thêm như vậy đã đủ hiểu Hùng không bốc phét
"Thôi không vòng vo nữa, đi vào việc chính 2 người có biết ta gọi 2 người đến đây có mục đích gì không?"
Thấy cả Hùng và Ngọc Lan lắc đầu bà nói tiếp: "Để Mị nói cho mà nghe, đã rất lâu không có ai đến đảo này,nó hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài từ khi bị phong ấn."
Hùng không ngạc nhiên những điều bà vừa nói vì đã được Tiểu Bảo kể rồi, Ngọc Lan thì hơi ngạc nhiên hỏi:
"Điều đó có liên quan gì đến bọn cháu?"
Bà lão quay lại ghế ngồi nói tiếp:" cháu gái xinh đẹp à, chỉ có những người sử dụng được linh lực mới có thể đi qua khỏi phong ấn thôi."
"Linh lực... đó là thứ gì vậy?" Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi Bà.
"Rồi cháu sẽ biết thôi".Bà nói rồi móc trong ống tay áo ra một cuộc giấy đưa cho Ngọc Lan.
"Đây là bản đồ dẫn đến nơi phát ra một nguồn sức mạnh kì lạ, có vẻ như sức mạnh của nó đã thu hút vài kẻ biết sử dụng linh lực đến đây."
"Phải rồi, theo như bà nói vậy thì cô gái ám toán hắn cũng không phải người trên đảo, nhưng tại sao Đại Vũ cũng sử dụng được linh lực?" Hùng bắt đầu cảm thấy mọi việc rối rắm, Tiểu Bảo không giải thích với hắn.
"2 người hãy đi theo Đại Vũ đến đó để phá bỏ thứ đó, không thì người dân trên đảo sẽ gặp nguy hiểm."
"Vậy bao giờ khởi hành ạ?"Hùng nhanh nhảu hỏi.
"Ngay ngày mai".
Cả 3 rời khỏi nhà của bà lão, Đại Vũ dẫn 2 người đến một quán ăn theo lời của già làng. Khi cả 3 bước vào quán, tất cả ánh mắt của những gã đàn ông đều nhìn về phía Ngọc Lan.
"Ồ có phải mỹ nhân hồi sáng không?"
"Chính nàng chứ ai. Ôi ta tự đổ luôn rồi".
Hùng nhanh nhẹn chạy đến bàn kéo ghế cho Ngọc Lan ngồi rồi hắn cũng mau chóng ngồi vào ghế chờ Đại Vũ gọi món. Một vài người phụ nữ nhìn thấy hành động của Hùng thì tấm tắc khen :
"Đứa trẻ kia đúng là ngoan, biết kéo ghế cho tỷ tỷ mình. Lại còn đáng yêu nữa chứ, muốn đem về nhà nuôi quá!".
Thấy có người khen Hùng phổng mũi quay sang nói với Ngọc Lan:
"Kìa! Người ta muốn mang đệ về nuôi tỷ tỷ có đồng ý không."
Ngọc Lan mặt đã trở lại bình thường, thản nhiên nói:
"Càng rảnh nợ chứ sao, đỡ tốn cơm".
"ÁCH!! Tỷ tỷ nhẫn tâm vậy sao?"
Lúc sau tiểu nhị mang ra một con vịt quay to đùng. Không ai nói ai câu nào, cả 3 ăn xong rồi đứng dậy ra về. Hùng vừa đi vừa xoa bụng no nê, Đại Vũ tạm biệt 2 người rồi rời đi. Hùng và Ngọc Lan vào nhà , Hùng lao thẳng lên giường nằm .thời tiết mùa hè oi bức trong Đầu hùng nảy ra một ý tưởng, quay sang nói với Ngọc Lan đang ngồi ở ghế mặt mày đăm chiêu suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, người đệ bẩn rồi tỷ tắm cho đệ nhé."
"Được thôi".
Tưởng Ngọc Lan sẽ từ chối ai ngờ ngoài dự định. Hùng sáng mắt rồi Ngọc Lan kéo Hùng vào nhà tắm rồi cởi phăng quần áo của Hùng ra. Hắn cũng tóa hỏa khi thấy hành động của Ngọc Lan, khác hoàn toàn với nàng thường ngày. Hùng vội lấy tay che đi dương vật bé xíu của mình lại, thấy thế Ngọc Lan cười rồi hất tay Hùng ra nhìn chăm chăm vào dương vật Hùng cất giọng ngọt ngào:
"Cái đó của đàn ông đây sao, đáng yêu quá!" vừa nói nàng vừa đưa tay lên cầm lấy cái đó của Hùng.
"Đây là cảm giác được người khác đụng vào dương vật hay sao? Còn chẳng sướng bằng mình tự quay tay nữa".
"À quên mẹ nó mất mình mới 8 tuổi thì làm gì có cảm giác". Hùng nghĩ thầm. Sau đó cất tiếng hỏi.
"Tỷ đang làm gì vậy, đừng động vào nó nữa."
"Chẳng phải đệ bảo tỷ tắm cho đệ sao, tỷ đang làm đây."
"Ách!!! Tắm ở thế giới này là như vậy sao?" biết sướng như này thì sau này nhất định phải tắm với Ngọc Lan dài dài. Hùng hớn hở nghĩ.
Ngọc Lan dừng lại, đứng dậy cởi đồ của mình ra. Từng mảnh vải tuột khỏi cơ thể nàng , khi không còn gì trên người nàng thì cũng là lúc hàm dưới của Hùng há hết cỡ như muốn rớt xuống đất. Biểu cảm khó đỡ của Hùng khiến Ngọc Lan phì cười , nàng tiến đến một cái chậu bằng gỗ to như cái bồn tắm được đổ đầy nước. Thân hình gợi cảm, đôi bồng đào săn chắc đong đưa theo nhịp đi, bờ mông quyến rũ, đôi chân dài miên man với eo nhỏ thon gọn. Nàng đẹp tựa như một tiên nữ giáng trần vậy, Hùng ngắm nhìn đến đôi mắt si dại đi thầm nghĩ sao lại có người đẹp đến vậy, lại còn đồng ý làm nương tử của hắn. Đúng là ý trời mà, ông trời đã cho ta hưởng thì ngu gì mà không hưởng.
Khi hùng đang si dại ngắm nhìn thì Ngọc Lan ở ngồi trong bồn tắm, ánh mắt tình tứ kêu gọi:
"Lại đây, ta cũng thấy nóng quá 2 ta tắm chung đi".
Vừa nói xong câu thì Hùng đã ngồi trong bồn tắm từ khi nào, thấy Hùng chăm chăm nhìn vào cơ thể của mình, cơ thể bị ướt càng tăng thêm vẻ quyến rũ của nàng. Ngọc Lan tiến sát mặt Hùng khiến hắn hơi bất ngờ lùi lại sát mép bồn tắm.Nàng hỏi:
"Ta có đẹp không tiểu Hùng?"
Hùng gật đầu liên tục trả lời:" tỷ tỷ đẹp lắm, nương tử tương lai của ta có khác".
"Ai là nương tử của đệ chứ, lấy khăn kì lưng cho ta đi."
"Ủa vậy là ta tắm cho tỷ hay tỷ tắm cho ta?"
"Ta đá đít đệ ra ngoài bây giờ". Nàng mắng yêu.
Hùng biết nàng chỉ đang đùa nên nhe răng ra cười
2 người cười nói vui vẻ rồi tắm cho nhau khá lâu, Hùng được dịp sờ xoạng khắp cơ thể ngọc ngà của Ngọc Lan trừ phần dưới vì nàng không cho phép. Tối đó 2 người ôm nhau ngủ ngon lành, Hùng thầm cảm ơn trời vì đã cho hắn gặp nàng người mà hắn chắc chắn sẽ lấy làm vợ.
Hai người đều không biết rằng nhiệm vụ đầy nguy hiểm đang chờ họ.
CÒN TIẾP............
.
.
Đại Vũ có vẻ e sợ 3 tên này nhưng vẫn rất bình tĩnh:
"Mong các huynh nhường đường cho bọn tôi, chúng tôi có việc muốn đến gặp già làng".
Gã đại ca kia mặc kệ lời nói của Đại vũ, đẩy anh ra một bên rồi tiến đến sát mặt Ngọc Lan. Ngọc Lan trước giờ chưa thấy ai xấu xí như gã, nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nàng lùi lại mấy bước nắm lấy tay Hùng. Mặt cúi xuống không dám nhìn lên, thấy thế Hùng bước đến trước Ngọc Lan và tên đại ca kia vênh mặt lên nói:
"Tránh xa tỷ tỷ của ta ra".
Thực ra Hùng sợ đến xoăn vòi lại nhưng vì thấy Ngọc Lan sắp bị bắt nạt thì hắn không chịu được. Thấy tên nhóc này bé mà đã biết bảo vệ người khác, Đại Vũ lúc này mới đi đến trước mặt của tên đại ca rồi nói:
"Ta nhắc lại một lần nữa, tránh đường cho bọn ta đi".
Gã đại ca nhếch mép cười khằng khặc như kiểu chó hóc xương:
"Hahaha ta không tránh rồi ngươi làm gì ta, muốn ăn đập chắc?"
2 tên đàn em cũng tiến đến trước mặt Đại Vũ, Hùng thấy không ổn kéo tay Ngọc Lan lùi lại.
"Ta không muốn xung đột, ngươi biết chuyện gì xảy ra khi già làng biết có người đánh nhau trong làng chứ?" Đại Vũ nói với giọng điệu khác hẳn bình thường.
"Ngươi vẫn sợ những luật lệ ngớ ngẩn của bà già ấy ư, số bà ta sắp tận rồi. Rồi nơi này sẽ thuộc về ta" Gã cười khanh khách.
"Già làng có một đứa cháu như ngươi thật bất hạnh hazzzz". Đại Vũ thở dài.
"Không đến lượt mày đánh giá. Đập nó cho tao". Gã đại ca gào lên rồi ra lệnh cho 2 tên đàn em, hai gã đàn em cao tao ngay lập tức lao vào tung đấm thẳng mặt Đại Vũ, Với giác quan của rồng Hùng có thể nhận ra 2 cú đấm lao đến sát mặt của Đại vũ mà hắn không hề nhúc nhích. Tưởng Đại Vũ sẽ vỡ mặt nhưng không, 2 cánh tay của 2 tên đàn em đã bị tay của Đại Vũ tóm lấy trong tích tắc. Linh lực bộc phát, áp lực và gió tạo ra khiến Hùng không khỏi kinh ngạc hỏi:
"Á đù! Đó là thứ sức mạnh gì Tiểu Bảo?"
"Thích rồi phải không? Sức mạnh đó gọi là linh lực, linh lực có ở khắp thế gian. Gần như là toàn bộ, gần như thôi số ít còn lại là sức mạnh còn kinh của hơn là thần lực và ma lực."
"Đù thơm.vậy làm như nào để có thần lực với ma lực?" Hùng hớn hở.
"Ngươi tưởng ai cũng đạt được sức mạnh đó ư? Khi ngươi lên thần hoặc ma thì mới đạt được nó, rất ít người đạt được nhưng một khi đã lên đến đó thì có thể xưng bá một phương".Tiểu Bảo giải thích.
Cuộc hội thoại diễn ra trong đầu Hùng rất nhanh. 2 tên đàn em bị Đại Vũ tóm chặt tay cộng với linh lực bộc phát áp lực lớn kiến tay áo của 2 gã rách toang liền kêu la thảm thiết:
"Ahh ahh đau quá tha cho bọn em!!"
Thấy 2 tên đàn em bị ăn hành gã đại ca kia cũng kinh sợ trước sức mạnh của Đại Vũ . Chân bước lùi lại rồi vấp té giọng hắn run run:
"Mày...mày dùng cái thứ sức mạnh gì vậy?"
Đại Vũ cầm 2 tay của 2 tên đàn em giật mạnh về phía mình rồi 2 tay đồng loạt tung đấm vào lồng ngực 2 kẻ kia làm cho chúng văng xa 10 mét thổ huyết. Ung dung bước đến trước mặt tên đại ca, Đại Vũ túm lấy cổ áo hắn nói bằng giọng đe dọa.
"Ta đã bảo như nào nhỉ, đây là kết cục của những kẻ dám thách thức sự kiên nhẫn của ta".nói xong Đại Vũ quay lại nhìn về phía Ngọc Lan và Hùng, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Lan và Hùng hắn liền đưa tay gãi đầu cười trừ:
"Chúng ta đi thôi, muộn giờ rồi".
Nhờ Tiểu Bảo thì Hùng mới biết rằng người dân trên đảo Cát Bà không ai biết linh lực là thứ gì. Cũng không biết vì sao nhưng Tiểu Bảo nghĩ rằng có ai đó đã phong ấn nơi này . Nhưng tại sao Đại Vũ lại có thể dùng linh lực? Có lẽ câu trả lời sẽ có khi gặp được già làng. Theo Tiểu Bảo thì già làng không phải người tầm thường vì Tiểu Bảo cảm nhận được một nguồn linh lực mạnh bơn cả Đại Vũ từ phía ngôi nhà của già làng.
"Cái thế giới này càng ngày càng khó hiểu".Hùng nghĩ thầm
Tiểu Bảo thở dài: " hazzz. Có nhiều điều ngươi còn phải học lắm óc chó ạ
"Hả? hôm nay ngươi ăn gan hùm hay gì mà dám mắng ta?"Hùng cay cú.
Không thấy trả lời, nghĩ rằng Tiểu Bảo sợ mình lên vênh mặt lên đi kéo tay Ngọc Lan đi theo Đại Vũ.
"Cũng may là vụ ẩu đả vừa rồi không ai nhìn thấy nhưng sớm thôi sẽ không thể giấu diếm gì nữa". Đại Vũ quay sang nói với Ngọc Lan.
Trên đường làng có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía 3 người họ , có nhiều lời bàn tán:
"Đù.gái xinh kìa anh em".
"Sao ta chưa gặp cô ta bao giờ? Hình như không phải người ở đây".
"Đó là cô gái bị ngất ở bìa rừng cách đây một tuần, chính ta đã tìm thấy cô ta đấy".
"Mỹ nhân ơi, làm nương tử của ta đi".
"Nương tử cái con mẹ chúng mày".Hùng mắng thầm.
Ngọc Lan biết nhiều người đang chú ý đến mình thì đỏ mặt cúi đầu, tay cứ nắm chặt lấy tay của Hùng. Hùng thấy nàng bị trêu đùa như vậy thấy mình vô dụng vl.nếu hắn mà lớn hơn thì hắn sẽ ra dập từng tên một cho hả giận.
Đại Vũ cất giọng: "đến nơi rồi, các ngươi vào trong đi".
Trước mặt Hùng và Ngọc Lan là một ngôi nhà khá lớn 2 tầng. Kiến trúc cổ kính, Ngọc Lan e dè như không muốn vào. Cứ đứng trước cửa cầm tay Hùng đưa qua đưa lại, biểu cảm đáng yêu không chịu được. Nếu không có ai ở đây thì Hùng đã lao vào ôm chầm lấy nàng rồi. Thấy điệu bộ của Ngọc Lan, Đại Vũ cũng có cảm giác giống như Hùng vậy. Chỉ có điều là Ngọc Lan đối với người quen thì rất thân thiết nhưng với người lạ thì cực kì đề phòng tránh né. Không may cho Đại Vũ là hắn xếp vào loại 2 , khi hắn đến thăm lúc nàng bị thương hắn không đến gần được nàng quá 3 bước vì nàng không cho phép.
Hùng mạnh dạn kéo tay Ngọc Lan đi mở cửa đi vào. Đại Vũ đứng ngoài canh gác, kiến trúc bên trong khá bình thường như bao ngôi nhà khác. Bà lão đang ngồi trên ghế thấy Ngọc Lan và Hùng bước vào thì ra lệnh cho Đại Vũ đóng cửa lại.
"Ồ! Đúng là một cô gái xinh đẹp". Bà lão bước đến nhìn Ngọc Lan rồi cúi xuống nhìn Hùng
"Đã có con rồi sao? Đáng yêu như mẹ nó vậy". Bà lão vừa nói vừa đưa tay beo má Hùng.
Hùng thấy bà già beo má mình thì gạt tay bà ra nói:
"Đây không phải mẹ cháu, đây là nương tử của cháu". Vừa nói Hùng vừa ôm lấy Ngọc Lan khiến nàng đỏ mặt vội đẩy hắn ra. Vì quá lùn so với nàng lên Hùng ôm chỉ đến mông nàng. Điều đó làm Ngọc Lan ngại, bà lão cũng sững sờ khi nghe Hùng nói:
"Thằng nhóc này! Tý tuổi đã biết đùa rồi."
"Cháu không có đùa bà hỏi tỷ ấy xem" Hùng khăng khăng.
Bà lão nhìn sang Ngọc Lan, lúc này mặt nàng đã đỏ như gấc. Không cần hỏi thêm như vậy đã đủ hiểu Hùng không bốc phét
"Thôi không vòng vo nữa, đi vào việc chính 2 người có biết ta gọi 2 người đến đây có mục đích gì không?"
Thấy cả Hùng và Ngọc Lan lắc đầu bà nói tiếp: "Để Mị nói cho mà nghe, đã rất lâu không có ai đến đảo này,nó hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài từ khi bị phong ấn."
Hùng không ngạc nhiên những điều bà vừa nói vì đã được Tiểu Bảo kể rồi, Ngọc Lan thì hơi ngạc nhiên hỏi:
"Điều đó có liên quan gì đến bọn cháu?"
Bà lão quay lại ghế ngồi nói tiếp:" cháu gái xinh đẹp à, chỉ có những người sử dụng được linh lực mới có thể đi qua khỏi phong ấn thôi."
"Linh lực... đó là thứ gì vậy?" Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi Bà.
"Rồi cháu sẽ biết thôi".Bà nói rồi móc trong ống tay áo ra một cuộc giấy đưa cho Ngọc Lan.
"Đây là bản đồ dẫn đến nơi phát ra một nguồn sức mạnh kì lạ, có vẻ như sức mạnh của nó đã thu hút vài kẻ biết sử dụng linh lực đến đây."
"Phải rồi, theo như bà nói vậy thì cô gái ám toán hắn cũng không phải người trên đảo, nhưng tại sao Đại Vũ cũng sử dụng được linh lực?" Hùng bắt đầu cảm thấy mọi việc rối rắm, Tiểu Bảo không giải thích với hắn.
"2 người hãy đi theo Đại Vũ đến đó để phá bỏ thứ đó, không thì người dân trên đảo sẽ gặp nguy hiểm."
"Vậy bao giờ khởi hành ạ?"Hùng nhanh nhảu hỏi.
"Ngay ngày mai".
Cả 3 rời khỏi nhà của bà lão, Đại Vũ dẫn 2 người đến một quán ăn theo lời của già làng. Khi cả 3 bước vào quán, tất cả ánh mắt của những gã đàn ông đều nhìn về phía Ngọc Lan.
"Ồ có phải mỹ nhân hồi sáng không?"
"Chính nàng chứ ai. Ôi ta tự đổ luôn rồi".
Hùng nhanh nhẹn chạy đến bàn kéo ghế cho Ngọc Lan ngồi rồi hắn cũng mau chóng ngồi vào ghế chờ Đại Vũ gọi món. Một vài người phụ nữ nhìn thấy hành động của Hùng thì tấm tắc khen :
"Đứa trẻ kia đúng là ngoan, biết kéo ghế cho tỷ tỷ mình. Lại còn đáng yêu nữa chứ, muốn đem về nhà nuôi quá!".
Thấy có người khen Hùng phổng mũi quay sang nói với Ngọc Lan:
"Kìa! Người ta muốn mang đệ về nuôi tỷ tỷ có đồng ý không."
Ngọc Lan mặt đã trở lại bình thường, thản nhiên nói:
"Càng rảnh nợ chứ sao, đỡ tốn cơm".
"ÁCH!! Tỷ tỷ nhẫn tâm vậy sao?"
Lúc sau tiểu nhị mang ra một con vịt quay to đùng. Không ai nói ai câu nào, cả 3 ăn xong rồi đứng dậy ra về. Hùng vừa đi vừa xoa bụng no nê, Đại Vũ tạm biệt 2 người rồi rời đi. Hùng và Ngọc Lan vào nhà , Hùng lao thẳng lên giường nằm .thời tiết mùa hè oi bức trong Đầu hùng nảy ra một ý tưởng, quay sang nói với Ngọc Lan đang ngồi ở ghế mặt mày đăm chiêu suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, người đệ bẩn rồi tỷ tắm cho đệ nhé."
"Được thôi".
Tưởng Ngọc Lan sẽ từ chối ai ngờ ngoài dự định. Hùng sáng mắt rồi Ngọc Lan kéo Hùng vào nhà tắm rồi cởi phăng quần áo của Hùng ra. Hắn cũng tóa hỏa khi thấy hành động của Ngọc Lan, khác hoàn toàn với nàng thường ngày. Hùng vội lấy tay che đi dương vật bé xíu của mình lại, thấy thế Ngọc Lan cười rồi hất tay Hùng ra nhìn chăm chăm vào dương vật Hùng cất giọng ngọt ngào:
"Cái đó của đàn ông đây sao, đáng yêu quá!" vừa nói nàng vừa đưa tay lên cầm lấy cái đó của Hùng.
"Đây là cảm giác được người khác đụng vào dương vật hay sao? Còn chẳng sướng bằng mình tự quay tay nữa".
"À quên mẹ nó mất mình mới 8 tuổi thì làm gì có cảm giác". Hùng nghĩ thầm. Sau đó cất tiếng hỏi.
"Tỷ đang làm gì vậy, đừng động vào nó nữa."
"Chẳng phải đệ bảo tỷ tắm cho đệ sao, tỷ đang làm đây."
"Ách!!! Tắm ở thế giới này là như vậy sao?" biết sướng như này thì sau này nhất định phải tắm với Ngọc Lan dài dài. Hùng hớn hở nghĩ.
Ngọc Lan dừng lại, đứng dậy cởi đồ của mình ra. Từng mảnh vải tuột khỏi cơ thể nàng , khi không còn gì trên người nàng thì cũng là lúc hàm dưới của Hùng há hết cỡ như muốn rớt xuống đất. Biểu cảm khó đỡ của Hùng khiến Ngọc Lan phì cười , nàng tiến đến một cái chậu bằng gỗ to như cái bồn tắm được đổ đầy nước. Thân hình gợi cảm, đôi bồng đào săn chắc đong đưa theo nhịp đi, bờ mông quyến rũ, đôi chân dài miên man với eo nhỏ thon gọn. Nàng đẹp tựa như một tiên nữ giáng trần vậy, Hùng ngắm nhìn đến đôi mắt si dại đi thầm nghĩ sao lại có người đẹp đến vậy, lại còn đồng ý làm nương tử của hắn. Đúng là ý trời mà, ông trời đã cho ta hưởng thì ngu gì mà không hưởng.
Khi hùng đang si dại ngắm nhìn thì Ngọc Lan ở ngồi trong bồn tắm, ánh mắt tình tứ kêu gọi:
"Lại đây, ta cũng thấy nóng quá 2 ta tắm chung đi".
Vừa nói xong câu thì Hùng đã ngồi trong bồn tắm từ khi nào, thấy Hùng chăm chăm nhìn vào cơ thể của mình, cơ thể bị ướt càng tăng thêm vẻ quyến rũ của nàng. Ngọc Lan tiến sát mặt Hùng khiến hắn hơi bất ngờ lùi lại sát mép bồn tắm.Nàng hỏi:
"Ta có đẹp không tiểu Hùng?"
Hùng gật đầu liên tục trả lời:" tỷ tỷ đẹp lắm, nương tử tương lai của ta có khác".
"Ai là nương tử của đệ chứ, lấy khăn kì lưng cho ta đi."
"Ủa vậy là ta tắm cho tỷ hay tỷ tắm cho ta?"
"Ta đá đít đệ ra ngoài bây giờ". Nàng mắng yêu.
Hùng biết nàng chỉ đang đùa nên nhe răng ra cười
2 người cười nói vui vẻ rồi tắm cho nhau khá lâu, Hùng được dịp sờ xoạng khắp cơ thể ngọc ngà của Ngọc Lan trừ phần dưới vì nàng không cho phép. Tối đó 2 người ôm nhau ngủ ngon lành, Hùng thầm cảm ơn trời vì đã cho hắn gặp nàng người mà hắn chắc chắn sẽ lấy làm vợ.
Hai người đều không biết rằng nhiệm vụ đầy nguy hiểm đang chờ họ.
CÒN TIẾP............