Loạn Thế Thần Ma

Chương 7 : Thiên huyết - Tâm ma

Ngày đăng: 00:48 27/06/20

"Minh Thư! Nàng đâu rồi? Ta đến cứu nàng đây."
"Haha tên tạp chủng ngươi đến muộn rồi. Giờ nàng đã thuộc về ta".
"Thuộc cái con mẹ mày, thế thì tao tiễn mày đi trầu Diêm Vương".
Hùng giật mình tỉnh giấc: "lại là giấc mơ đó, lại cái tên đó, Minh Thư...Minh Thư là ai ? Sao trong mơ ta lại đi cứu cô ta?"
Hùng thấy cơ thể của mình đang nằm gọn trong lòng Ngọc Lan, một tay Hùng đang trong ngực áo của nàng mò mẫm. Nàng vẫn đang ngủ say, đôi hàng mi cong vút bờ môi quyến rũ đỏ mọng, đôi má đỏ hồng phản ứng vô thức với bàn tay của Hùng. Hùng có thể ngắm nàng cả ngày không chán, đưa tay lên vuốt mái tóc mượt mà thì nàng mở mắt, mặt đối mặt .nàng nhìn hắn rồi cười trìu mến.
"Ngọc Lan! Tỷ ngủ thật đẹp!"
Ngọc Lan véo má Hùng hỏi yêu: "Thế bình thường tỷ tỷ không đẹp à."
"Lúc nào tỷ tỷ cũng đẹp hết, nhưng lúc ngủ thấy tỷ tỷ còn đáng yêu hơn". Hùng vừa nói vừa rúc vào ngực nàng.
"Đồ dẻo miệng! Bỏ cái tay ra".Ngọc Lan liếc xuống cái tay hư đốn của Hùng.
"Không chịu đâu! Đằng nào nó chả thuộc về đệ".
"Ai cho".
"Tỷ tỷ đúng là không biết giữ lời." 2 người chả khác nào đôi tình nhân, chỉ cách xưng hô. Ôm nhau chán chê rồi 2 người chuẩn bị hành lý lên đường cho chuyến phiêu lưu đầu tiên. Vừa chuẩn bị xong thì Đại Vũ đến cùng 2 người đàn ông, chào hỏi một hồi xong xuôi cả đám ra khỏi làng theo hướng bản đồ chỉ.
Trong nhà của già làng, không thấy già làng đâu mà chỉ thấy một phụ nữ xinh đẹp
Đoàn người do Đại Vũ dẫn đầu, đi ngay sau là Hùng và ngọc Lan còn 2 gã đàn ông đi cuối mỗi người hông dắt một thanh kiếm, chỉ Ngọc Lan và Hùng tay không. Đường mòn trong rừng khá khó đi. Biết vậy lên Ngọc Lan đã mặc bộ váy chỉ ngắn đến đầu gối, Hùng thì cứ nắm khư khư tay Ngọc Lan như muốn đánh đấu chủ quyền.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, Đại Vũ ra hiệu cả đội dừng chân nghỉ ngơi ở một khoảng đất rộng giữa cánh rừng. Mọi người nghỉ ngơi ăn uống, cẩn thận có thú dữ, khoảng 2 giờ nữa chúng ta tiếp tục lên đường. Hùng nhanh nhẹn kiếm một hòn đá phẳng phiu rồi mời Ngọc Lan ngồi nghỉ, Đại Vũ thì bắt đầu chế biến đồ ăn còn 2 gã kia thì đi xung quanh canh gác.
Đang ngồi hóng mát thấy Đại Vũ loay hoay với mấy con gà có vẻ khá vụng về. Ngọc Lan cười rồi tiến đến giúp một tay, Hùng tranh thủ xem bản đồ rồi lẩn đi khảo sát địa hình. Qua Tiểu Bảo Hùng biết được đường đi khác ngắn hơn đường trên bản đồ. Rừng lại có nhiều thú dữ nguy hiểm , không biết cơ thể đặc biệt của hắn có thể bảo vệ Ngọc Lan hay không.
30 phút sau mùi nàng nướng bốc lên nghi ngút, bay thẳng vào mũi Hùng hít lấy hít để, cái bụng đã phản ứng dữ dội. Ngọc Lan cất tiếng gọi: " Tiểu Hùng, mọi người mau lại ăn trưa". Vừa dứt câu Hùng đã ngồi cạnh nàng, nhe răng ra cười.
Cả bọn ăn uống cười nói vui vẻ, ăn xong Hùng vác dái đi ra bụi rậm giải quyết.
"Có thú dữ đang đến, mau rời khỏi đây". Tiểu Bảo cảnh báo.
Hùng kéo vội quần lên bỏ chạy, đến nơi mọi người đã bị 3 con sói to như con bò lông màu xám đang bao vây. Hùng hốt hoảng chạy về phía Ngọc Lan, thấy hắn nàng liền ôm chầm lấy lo lắng hỏi: " Đệ đi lâu vậy, làm ta hết hồn." Hùng không nói gì nhìn về phía những con sói, khá giống con mà Hùng đã giết, chỉ có điều to lớn hơn
"Á đù, có khi nào đồng bọn nó đến báo thù? Bỏ mẹ rồi." Hùng hãi xoăn dái rồi kéo tay Ngọc Lan chạy. Đại Vũ thấy thế liền rút kiếm chĩa về 3 con sói quát lớn: "2 người đi theo bảo vệ họ, ở đây để ta lo." 2 gã đàn ông gật đầu rồi chạy theo Hùng.
Lúc này chỉ còn lại Đại Vũ và 3 con sói, 3 con thú hung dữ lao về phía Đại Vũ nhe răng đớp . Linh lực bộc phát, đại vũ nhảy lên né tránh rồi vung kiếm xuống đất, cát bụi bay mịt mù rồi hắn bỏ chạy. Nhưng chỉ chốc lát, 3 con sói đã đuổi đến nơi. Một con nhảy tới cắn vào bả vai Đại Vũ khi hắn không chú ý, đau đớn. Đại Vũ xoay kiếm lại đâm về phía sau.
SỤT!
Con sói lăn ra đất máu me be bét giãy một lúc rồi chết khi bị đâm trúng tim. Thấy vậy 2 con còn lại rú lên rồi điên cuồng lao vào, Đại Vũ trống trả quyết liệt, cát bụi bay tứ tung
Ở làng Vĩnh Yên, trong ngôi nhà của già làng nhưng không thấy già làng đâu. Chỉ thấy một người phụ nữ trẻ đẹp đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói: "Cuộc vui đã bắt đầu."
Hùng vẫn đang kéo Ngọc Lan bỏ chạy thục mạng. Nàng nói không ra hơi: "Tiểu Hùng...ta không chạy nổi nữa...". Thấy vậy Hùng cũng dừng lại thở hồng hộc. Để nàng ngồi nghỉ, Hùng đi dò xét xung quanh. Lúc này 2 gã đàn ông cũng chạy đến nơi vừa thở vừa nói: " 2 người ăn gì mà chạy nhanh vậy? Làm bọn ta chạy theo Muốn đứt hơi."
"Đại Vũ đâu rồi? Chẳng nhẽ hắn không chạy kịp." Ngọc Lan lo lắng.
"Cô thích hắn sao? Không cần phải lo cho hắn, mấy con sói đó không giết nổi hắn đâu." một gã nói. Hùng nhìn nàng khiến nàng bối rối giải thích:
"Đâu có, ta chỉ sợ nếu hắn chết thì chúng ta không đi tiếp được vì hắn đang giữ bản đồ."
Hùng nhanh nhảu: " để đệ quay lại cứu anh ta. Tỷ tỷ ở đây chờ đệ ."nói rồi Hùng chạy biến mất trong bụi rậm. Hùng biết đường tắt dẫn đến chỗ đó nhanh hơn, để lại Ngọc Lan ngơ ngác nhìn theo, nàng biết sức mạnh thể chất của Hùng khác biệt nhưng nàng vẫn rất lo. 2 gã kia nhìn Ngọc Lan với ánh mắt khác.
Đúng như 2 tên kia nói, 3 con sói đã bị Đại Vũ sử hết nhưng hắn cũng thương tích đầ. Mình. Để lại một bãi chiến trường đầy máu tanh, chạy lại đỡ lấy Đại Vũ đang tựa lưng vào gốc cây:" Đại vũ huynh không sao chứ?"
"Ta không sao chỉ bị thương ngoài da, cần thời gian phục hồi." Đại Vũ mừng khi thấy Hùng đến rồi hắn nhăn mặt hỏi: " Ngọc Lan và 2 người kia đâu?"
"3 người họ đã an toàn đang đợi chúng ta đến". Hùng đáp.
Mặt Đại Vũ xám lại:" mau đi cứu Ngọc Lan, không thì sẽ không kịp".
Hùng hốt hoảng: " Sao? Có gì không ổn à?"
"2 gã kia không phải người của chúng ta,mau đi cứu nàng nếu không sẽ không kịp". Đại Vũ gào lên
Thôi xong giờ Hùng mới để ý ánh mắt thất thường của 2 kẻ đó. Lúc đầu hắn tưởng vì Ngọc Lan quá xinh đẹp nên bọn chúng chỉ ngắm, ai ngờ có mục đích khác.
"Nhưng còn huynh". Hùng hỏi.
"Không cần lo cho ta mau đi". Đại Vũ quát lớn
Hùng gật đầu rồi lấy một viên đan ra nhét vào mồm Đại Vũ rồi chạy đi, vừa chạy vừa nói: " cái này sẽ giúp huynh hồi phục nhanh hơn."
"Ngươi chắc thứ đó có tác dụng chứ?"
"Cũng chả biết! Có thể có cũng có thể không". Tiểu Bảo nói.
Hùng chạy đến chỗ hắn để Ngọc Lan lại thấy nàng đang bị chói chặt tay chân, miệng bịt chặt . thấy vậy hắn chạy lại cởi trói:" Tỷ tỷ không sao chứ, là 2 kẻ đó làm đúng không?"
Ngọc Lan như trợn mắt lên như muốn hét lên trong cổ họng, nhìn về phía sau lưng Hùng như muốn cảnh báo với hắn có thứ gì đó đang đến, Hùng nhận ra liền quay mặt lại.
BỘPP.
Đầu óc choáng váng Hùng ngã vật ra đất bất tỉnh.
Khi tỉnh lại Hùng thấy mình đang bị chói, đầu thì bị chùm vải đen khiến hắn không thể thấy gì. Trong đầu Hùng lúc này không có gì khác ngoài Ngọc Lan, nàng đang ở đâu? Có gặp truyện gì không?. Hùng cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, dây trói quá chặt. Chợt có một kẻ tiến lại gần lột tấm vải chùm đầu Hùng ra, chính là kẻ đi cùng đoàn với hắn. Xong xuôi kẻ đó kéo ghế lại gần Hùng ngồi xuống nói:" Sao hả nhóc? Ngươi khỏe lắm cơ mà? Mau phá dây trói đi cứu tỷ tỷ của ngươi đi."
"Ngọc Lan đâu rồi? Thả nàng ra mau". Hùng nói trong giận dữ.
"Sắp chết rồi mà còn lo cho ả tiện nhân đó sao". Là giọng của một phụ nữ. Người đó vừa nói vừa bước vào , nếu không phải đôi mắt đang mờ đi vì cơn đau thì chắc chắn hắn sẽ không thể rời mắt khỏi nàng. Nàng đẹp không kém gì Ngọc Lan nhưng có đôi chút lớn tuổi hơn. Nàng tên Long Minh Trang , là người đứng sau mọi việc.
Hùng nhìn về phía nàng, tuy mắt có hơi mờ nhưng nhờ thị giác của rồng hắn vẫn có thể nhìn được dung mạo của nàng. Cũng rất xinh đẹp nhưng bây giờ hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến Ngọc Lan.
"Ngươi là ai? Ta có thù gì với ngươi?" Hùng tức giận hỏi.
Gã ngồi trên ghế lao đến tung đấm thẳng bụng Hùng khiến hắn hộc máu, túm tóc Hùng giật ngược lên trợn mắt quát: " Ranh con hỗn láo, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Mày có biết đây là ai không?" Đang định nói tiếp thì Minh Trang dơ tay ra hiệu cho hắn im miệng. Nàng nói: " muốn gặp cô ta chứ gì? Đưa cô ta ra đây." cách cửa mở ra, gã đàn ông còn lại đùn một chiếc bàn đến, phía trên là Ngọc Lan. Nàng đang bất tỉnh tay chân bị chói ra tứ phía nhưng người nàng dường như không hề bị thương. Thấy nàng an toàn Hùng cũng yên tâm phần nào, Hùng nói:
"Các ngươi muốn gì ở bọn ta?"
Minh Trang đáp:" Bọn ta đang tìm một người mang thiên huyết, Thiên Tộc thì luôn ở trên Thiên Cung rất khó bắt một tên, nhưng may sao lại có kẻ ở mang thiên huyết ở ngay đảo Cát Bà này chứ."
"Ngươi cần thiên huyết? Vậy ngươi bắt Ngọc Lan làm gì?" mau thả nàng đi,ta sẽ cho ngươi thiên huyết của ta". Hùng giờ chỉ muốn Ngọc Lan được an toàn, nói với giọng run run. Minh Trang cười lớn rồi nói: " Hahaha...đúng thật là ta không cần cô ta nhưng cô ta phải chết."
"Con mụ này điên rồi". Hùng nghĩ thầm. Rồi hỏi tiếp:" liên quan gì đến Ngọc Lan chứ?"
"Vì cô ta có được thứ mà ta không có." nàng quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nói với 2 gã đàn ông :" lấy thiên huyết của nó xong đưa nó đến chỗ ta, còn con ả kia tùy các ngươi xử lý." giọng nói sắc lạnh như dao rồi nàng rời đi.
"Chúng mày mà làm gì nàng thì không xong với tao đâu." Hùng gào lên khồng người cố thoát khỏi dây trói nhưng bất thành. "Mẹ kiếp thân thể rồng kiểu gì mà có mỗi cái dây không phá được?" Hùng thầm nghĩ .
2 gã kia liền lao đến mỗi người tung mấy đấm vào bụng và mặt của Hùng khiến hắn đau đớn gục xuống không còn sức chống cự. Máu mồm tuôn ra xối xả, thấy Hùng đã gục thì một tên dẵm chân lên đầu hùng ấn mạnh xuống đất vừa cười vừa nói: " hahaha thằng ranh con ăn nói hỗn láo, mày hãy xem tỷ tỷ của mày được bọn tao làm cho sung sướng đây."
Nói rồi hắn dùng xô nước tạt lên mặt Ngọc Lan khiến nàng tỉnh lại. Đôi mắt nàng từ từ nhìn rõ hơn, thấy Hùng đang gục trên mặt đất đầy máu me, trước mặt là 2 gã đi cùng đoàn. Nàng cố gào lên nhưng miệng bị nhét rẻ lên không được, bộ đồ bị ướt của nàng như phản chủ, bó sát vào người để lộ đường cong tuyệt đẹp
"Khà khà...tao nói với mày rồi con bé này rất ngon, giết thì uổng lắm."
"Cùng làm nó sung sướng nào." 2 gã cười lớn rồi tiến đến chỗ nàng.
Hùng cố gượng dậy ,miệng đầy máu me gào lên: "đừng động vào nàng. Ta xin các ngươi." Gã quay lại tung đá thẳng mặt Hùng khiến hắn đập mạnh vào tường mồm lại phun ra một ngụm máu.
"Ngươi mạnh tay quá rồi đấy."
"Không sao đâu, chủ nhân bảo đưa nó về chứ có bảo là không được đánh nó đâu."
"Khà khà chúng ta tiếp tục nào."
Thấy Hùng bị vậy nước mặt Ngọc Lan giàn giụa, tay chân vùng vẫy trong vô vọng .Đặt tay lên vuốt má nàng, gã đàn ông cười nói:" đừng lo cho hắn, hãy lo cho mình trước đi." Nói rồi hắn xé toạc cổ áo của Ngọc Lan để lộ làn da trắng trẻo ướt đẫm mồ hôi với chiếc áo lót mỏng manh của nàng: "Cực phẩm mày ơi ,kéo thằng kia dậy cho nó xem cảnh này." một gã túm tóc kéo Hùng dậy hướng mặt hắn nhìn về phía Ngọc Lan.
Ngọc Lan chống cự vô ích, mặt nàng quay sang một bên né tránh. Chân tay giãy giụa trong vô vọng,nước mắt chảy dài, ánh mắt hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt nàng, miệng cố gào lên nhưng không được.
Hùng thầm chửi chính bản thân mình, đáng nhẽ không lên để nàng ở lại với 2 gã đó, bây giờ Hùng mới biết ngay từ đầu đó chỉ là một cái bẫy được đặt ra từ trước. Không có cái nhiệm vụ mẹ nào cả.
"Nhìn ngực con ả này kìa, ta sẽ bú nó". Nói rồi gã dơ tay lên định bóp ngực nàng.
"Tao sẽ xé xác hai chúng mày".
Gã quay lại nhìn về phía Hùng, người nói chính là hắn. Cả 2 gã đều kinh ngạc khi thấy điều đang diễn ra trên cơ thể Hùng, cơ thể hắn vặn vẹo đứng dậy như không có xương. Đôi mắt của hắn chuyển sang màu đen với con ngươi màu đỏ máu giống như mắt "Quỷ". Một gã hét lên rồi ngã ra đất, nét sợ sệt rõ trên khuôn mặt.