Loạn Thế Thần Ma
Chương 8 : Xoa dịu
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
"Mày...mày... là quỷ"
Gã đàn ông té ngửa xuống đất miệng ấp úp nói.
Cả Ngọc Lan đang sắp bị thịt cũng chú ý đến điệu bộ của Hùng, không giống Tiểu Hùng đáng yêu của nàng mà đúng như gã kia nói, Hùng giống như quỷ. Đôi mắt đen với con ngươi đỏ ngàu nhìn về phía tên ngã dưới đất, ánh mắt thù hận ma quái. Hùng đứng dậy khồng người một cái, dây trói đứt đoạn bay tứ phía. Chỉ trong chớp mắt, Hùng đã lao đến túm đầu gã đàn ông nằm trên đất quăng mạnh về phía gã còn lại đang đứng ngay cạnh Ngọc Lan. Cú quăng mạnh đến nỗi 2 gã văng thẳng đến chỗ cánh cửa làm cánh cửa bật tung ra, 2 gã người đầy máu me nhưng chưa chết. Hùng lao theo túm cổ một tên suyết mạnh, gân xanh nổi lên khắp khuôn mặt kéo dài xuống cổ. Trông hắn lúc này không khác gì một con thú dữ đang bị điên.
"Dừng tay lại, mau dừng tay." Tiếng gọi là của Tiểu Bảo. Chiếc vòng trên cổ Hùng lóe sáng bay lơ lửng rồi kéo ngược hắn lại văng vào tường . đầu đập vào đá, hắn mơ hồ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Trong đầu Hùng thoáng nhớ lại những gì hắn vừa làm rồi nghĩ: "Thứ sức mạnh đó là gì vậy? Không nhẽ mình đúng là quỷ." Mãi mới đứng được dậy ,thấy 2 tên kia đang bất tỉnh. Hùng lết xác đến chỗ Ngọc cởi trói cho nàng, Ngọc Lan vẫn còn đang hoảng sợ khi suýt bị hấp diêm cộng với điệu bộ đáng sợ của Hùng ban nãy khiến nàng bất giác đề phòng với Hùng. Nhưng trước mặt nàng lúc này là Tiểu Hùng mà nàng hết mực thương yêu, lại còn người đầy máu me với thương tích đầy mình. Nàng lao đến ôm lấy Hùng khi hắn vừa gục xuống tiếp tục bất tỉnh.
"Tiểu Hùng, đừng làm ta sợ, mau tỉnh lại đi huhu." Ngọc Lan khóc sưng cả mắt, bất ngờ lúc đó căn phòng rung chuyển dữ dội. Nàng cõng Hùng trên lưng định chạy khỏi nơi này , nhưng trước mặt là 2 gã đàn ông kia đã dậy từ lúc nào, một gã vừa chửi vừa lao đến định tóm lấy Hùng đang nằm trên lưng Ngọc Lan:
"Mẹ kiếp ranh con! Đừng cho nó thoát."
Nhưng tất cả đã quá muộn, căn phòng nằm trong một hang đá sụp đổ, mà phải nói là cả ngọn núi sụp đổ gần như trở thành bình địa. Tiếng nổ lớn phát ra , cát bụi mù mịt cả một khóc đảo. Tiếng nổ lớn đến mức có thể nghe thấy từ những người ở thôn Vĩnh Yên cách đó rất xa. Dân làng xôn xao bàn tán vì sự xuất hiện của tiếng nổ lớn.
"Tiếng gì vậy? Trời sập à?"
"Chẳng nhẽ tận thế sao?mình còn chưa lấy vợ nữa huhu."
3 ngày sau Đại Vũ trở về làng trên người có vài vết thương. Đến trước mặt già làng quỳ xuống xin chịu phạt. Già làng lúc này mới bỏ lớp ngụy trang ra là một cô gái xinh đẹp buồn bã nói: " không trách ngươi được, có lẽ ngày tàn của của hòn đảo này và mọi người trên đảo này đã đến." Đại Vũ ra lệnh cho mọi người đi tìm kiếm tung tích của Ngọc Lan và Hùng.
"Mọi người hãy tìm cho kĩ, sống phải thấy người chết phải thấy xác."
Đông Dương Đại Lục là một lục địa cỡ trung của địa cầu, nếu như thế giới cũ của Hùng thì chính là phần lãnh thổ của 3 nước (Việt Nam, Lào, Campuchia). Hàng nghìn năm nay chiến tranh sảy ra liên niêm mãi đến năm 1990, các thế lực mới quyết định đình chiến . Địa cầu được hòa bình, nhưng các đại lục vẫn đề phòng lẫn nhau. Đông Dương đại lục dân số khoảng 200 triệu người, sống dọc theo các con sông , các đồng bằng rộng lớn hoặc tập trung quanh các đại thành lớn.Vì thế địa hình chủ yếu vẫn là rừng núi hoang sơ, ít người biết đến.
Hùng tỉnh dậy, toàn thân băng bó.
"Đây là đâu? mình chết rồi sao?" Hùng ngẩng đầu lên phát hiện Ngọc Lan đang ngủ gục bên cạnh hắn, nàng vẫn xinh đẹp nhưng mặt mày hốc hác hiện lên nét tiều tụy. Hùng đưa mắt nhìn xung quanh, nơi hắn nằm là một hang đá sâu trong lòng núi, diện tích rộng lớn bằng vài sân bóng. Trần hang cao hơn 10 mét, có ánh nắng chiếu vào từ nóc hang tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ để quan sát mọi thứ mà không cần dùng lửa.
Hùng cố gượng dậy làm Ngọc Lan giật mình tỉnh giấc. Hùng nhe răng ra cười , mắt đẹp lệ tuôn ra không ngừng, ôm chầm lấy hắn nàng nghẹn ngào nói: " Tiểu Hùng...Tiểu Hùng của ta!! Ta tưởng đã mất đệ rồi chứ?..huhu."
"Đ...đệ không sao! Tỷ tỷ...nhẹ tay thôi, người đệ thấy đau quá!!!" Hùng vừa nói vừa nén cơn đau. Thấy vậy Ngọc Lan liền buông Hùng ra, Hùng hỏi:" Tỷ tỷ chúng ta ở đây bao lâu rồi? "
Ngọc Lan đưa tay gạt nước mắt nói: " đã hơn một tuần rồi."
"Đã một tuần rồi sao?" Hùng đưa tay lên gò má xinh đẹp của Ngọc Lan, hình như nàng gầy đi rồi. Đôi mắt vẫn đẹp như vậy như những vết thâm quanh mắt xuất hiện, gương mặt cũng tiều tụy đi. Không còn tươi như lúc ở làng Vĩnh Yên.
"Một tuần sao? Nàng đã chăm sóc cho mình sao?" rồi Hùng cầm lấy đôi tay của nàng, đôi tay đầy vết trầy xước và băng bó: " Đôi tay ngọc ngà ấy đã vì mình mà ra như vậy sao?" Bất chợt mắt Hùng cay cay, lòng hắn quặn đau. Hắn ngồi dậy mặc cho cơ thể đầy vết thương, hắn ôm nàng thật chặt. Cái ôm của sự cảm mến, của sự thương yêu, của sự sót sa. Hắn òa khóc như mưa. Ngọc Lan vỗ về an ủi hắn. Nước mắt nàng lại rơi, nhưng không phải giọt nước mắt tuyệt vọng như lúc Hùng bất tỉnh không biết sống chết mà là giọt nước mắt vui mừng, người mà nàng hết mực yêu thương kể từ khi nàng mất trí nhớ cuối cùng cũng đã không rời bỏ nàng mà đi.
Vài tiếng sau, Ngọc Lan đang thay thuốc cho Hùng. Vì là rồng lên tốc độ bình phục của hắn vượt trội hơn với người thường. Những vết thương do bị đá rơi vào sẽ là chí mạng với người khác. Nhưng chỉ cần một tuần Hùng đã gần bình phục nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều. Bỗng nhiên bụng Hùng réo lên liên tục, 2 người nhìn nhau rồi cười: " tỷ tỷ... đệ đói bụng."
Ngọc Lan thay thuốc cho Hùng xong, đi đến bên cạnh bếp lửa cầm lại một con cá nướng. Hùng khịt mũi bít lấy hít để mùi thơm từ con cá, Ngọc Lan xé một miếng cá nóng hổi đưa lên miệng thổi cho đỡ nóng rồi đút cho Hùng ăn.
"Ngon quá tỷ tỷ! Tỷ nấu ăn ngon thật."
Được Hùng khen nàng vui vẻ đút thêm miếng nữa, Hùng há miệng thật to như sợ miếng cá thơm ngon rớt ra ngoài. Ăn no rồi 2 người ngủ một mạch đến chiều, Hùng tỉnh lại cơ thể đã dần bình phục. Ngọc Lan đang nằm ngay bên cạnh, Hùng lấy chiếc áo đang đắp trên người mình đắp lên người nàng. Trong hang khá lạnh, Hùng tháo hết lớp băng bó trên người, mặc lại quần áo thì phát hiện Tiểu Bảo không còn trên cổ hắn. Đang loay hoay tìm kiếm thì hắn thở phào khi thấy nó đang đặt trên một tảng đá ngay cạnh chỗ hắn nằm. Hùng đeo lên cổ và gọi:
"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo". Hùng gọi trong ý thức.
Tiểu Bảo trả lời bằng giọng yếu ớt: " T..Ta đây.
"Ngươi sao vậy? Giọng ngươi không ổn chút nào."Hùng lo lắng.
Không thấy trả lời. Trong đầu Hùng đầy nghi hoặc:" sập cả một quả núi như vậy mà chỉ bị thương ngoài da như này sao? Không lẽ là nó dùng sức mạnh để bảo vệ mình?"
"Giọng của nó như kiểu sắp chết đến nơi...á đù ngươi không thể chết Tiểu Bảo...Tiểu Bảo!!!"
Không có tiếng trả lời, Hùng cũng đành bó tay. Chạy đến hồ nước bên cạnh chỗ hắn nằm, có lẽ Ngọc Lan đã bắt cá từ đây, cá có thể vào thì ắt hẳn mình có thể ra. Nghĩ rồi Hùng nặn xuống hồ, tuy hồ chỉ rộng khoảng 20mét nhưng sâu không thấy đáy cộng với trong hang tối nên Hùng đánh liều, nếu có thể ra được thì quá tốt rồi. Khi còn ở làng Vĩnh Yên Hùng đã biết ngoài thể chất phi thường thì hắn còn có thể nhịn thở khá lâu dưới nước khoảng 10 phút. Càng nặn xuống sâu nước càng lạnh, rồi đáy hồ phát ra ánh sáng. Hùng bơi thêm 5 phút nữa thì đã lên đến mặt nước nhưng không phải là lối ra mà là một cái động khác nhưng nó không kín mà thông thẳng ra biển. Cây cối rất nhiều lại còn có một thảm cỏ xanh mướt y như thiên đường vậy. Hùng đã nghĩ đến việc chỉ có Hắn và Ngọc Lan , sống một cuộc sống tách biệt với thế giới ngoài kia, một cuộc sống thảnh thơi không lo nghĩ điều gì. Nhưng Hùng chưa hỏi nàng, liệu nàng có dám sống như thế với hắn. Sống ở một nơi hoang vắng với một đứa trẻ 8 tuổi.
Đang lơ tơ mơ thì Hùng gạt ngay ý định đó ra khỏi đầu, hắn nghĩ đến kẻ đã hại nàng và hắn. Một người xinh đẹp nhưng lại ác độc chỉ vì Ngọc Lan có thứ gì đó mà ả không có mà lại ra tay định trừ khử nàng. Vì vậy hắn phải mạnh mẽ hơn, phải thoát khỏi nơi này để bắt ả ta phải đền tội.
Nơi này khá đẹp lại có rất nhiều hoa lan, mọc khắp các vách đá. Chắc chắn Ngọc Lan sẽ thích nơi này, nhưng làm sao để đưa nàng sang đây được? Hùng đi khám phá khắp cái hang mới tìm được.nó rộng hơn cái hang mà hắn và nàng đang ở.
"Nơi này rất thích hợp để tu luyện".
Tiếng nói vang lên trong đầu Hùng.
"Giọng ngươi bình thường lại rồi! Lúc nãy có chuyện gì sảy ra với ngươi vậy?" Hùng có chút lo lắng hỏi.
"Ta không sao! Nơi đây rất thích hợp cho ngươi tu luyện."
"Sao ngươi bảo 9 tuổi mới luyện được?" Hùng thắc mắc.
"Chả phải ngươi 9 tuổi rồi sao? Ngươi không biết sinh nhật của mình sao?".
"Á đù. Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"Hùng có vẻ hơi bất ngờ.
"19 tháng 7 năm 2009. Ngươi sinh nhật hôm qua đó ngươi không nhớ sao".
"Ta bị bầm dập rồi lịm đi cả tuần nay ngươi không thấy sao? Mà sao ngươi lại biết sinh nhật của ta?" Hùng kể lể.
"Ta đại diện cho tri thức của thế giới này. Những gì ta biết có thể ngươi biết có thể không biết, nhưng những điều ta không biết thì chắc chắn ngươi cũng không biết."
"Vậy rồi sao? Giờ tu luyện kiểu gì đây? Ta còn chả biết gì về mấy cái sức mạnh kia ngoại trừ thể chất của ta."
Linh lực là một thứ sức mạnh vô hình tồn tại quay chúng ta, ngươi muốn tu luyện thì đầu tiên hãy hoàn thành quá trình tụ linh, cảm nhận linh lực quanh mình.
Hùng ngồi xếp bằng nghiêm túc làm theo, hắn cố cảm nhận linh lực quanh mình nhưng không có gì cả.
"Rồi xong! Ngươi là phế vật rồi". Tiểu bảo nói.
"Không thể thế được! Nếu như ta thực sự là phế vật thì làm sao có thể bảo vệ được nàng."Hùng không chấp nhận sự thật rằng hắn là phế vật.
"Ngươi thật sự muốn bảo vệ nàng chứ?" Tiểu Bảo hỏi làm Hùng hơi bất ngờ.
"Tất nhiên rồi. Nhưng sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Ngươi biết tại sao ngươi không tụ linh được không?"
"Tại sao?"
"Không phải vì ngươi phế vật mà là vì ta đã cảm linh lực xung quanh lại không cho tiếp xúc với ngươi."
Càng nói thì Tiểu Bảo lại càng làm cho Hùng thêm khó hiểu. Cái gì mà muốn hắn tu luyện nhưng lại cản linh lực không cho hắn tu luyện. Tiểu Bảo nói tiếp:
"Đó là vì trong người ngươi có tâm ma".
"Tâm ma là cái gì? Sao nó lại trong người ta?" vừa nói Hùng vừa nhảy dựng lên sờ khắp cơ thể
Tiểu Bảo nói tiếp: " thứ sức mạnh mà ngươi dùng lúc cứu Ngọc Lan, nó quá tàn ác. Thứ đó gọi là Tâm Ma, nếu để nó phát triển lớn thì ngươi sẽ trở thành họa cho nhân gian. Đó là lý do ta đã ngăn linh lực tụ lại."
"Vậy có liên quan gì đến Ngọc Lan mà ngươi hỏi vậy? Càng nói ngươi càng làm ta rối trí."
Tiểu Bảo nói tiếp:
"Kẻ mang tâm ma được cảm hóa bởi tình yêu thì vẫn có thể tụ linh được."
"Ý ngươi là Ngọc Lan?"
"Đúng vậy! Nếu không có sự xuất hiện của Ngọc Lan thì ngươi sẽ không đánh thức được tâm ma. Và cũng chỉ có nàng mới có thể xoa dịu nó."
"Vậy ai cũng có tâm ma à?" Hùng ngây thơ hỏi.
"Tâm ma chỉ có một và kẻ mang tâm ma cũng chỉ có một, trước ngươi cũng có một người nhưng tâm ma của hắn quá lớn lên hắn đã tự tử để không chịu sự dày vò từ nó."
"Vậy tại sao ngươi lại muốn ta tụ linh khi biết ta có thể phá hủy thế giới?"Hùng hỏi tiếp.
Tiểu Bảo đáp một câu khiến cho Hùng lặng thinh nghĩ đến Ngọc Lan:
"Người có thể xoa dịu tâm ma là một thứ báu vật vô giá,có kẻ dùng để điều khiển tâm ma làm theo mọi việc kẻ đó muốn. Vì thế ngươi phải trở lên mạnh mẽ để bảo vệ nàng cũng như là bảo vệ chính ngươi, bảo vệ chính thế giới này."
CÒN TIẾP.....
Gã đàn ông té ngửa xuống đất miệng ấp úp nói.
Cả Ngọc Lan đang sắp bị thịt cũng chú ý đến điệu bộ của Hùng, không giống Tiểu Hùng đáng yêu của nàng mà đúng như gã kia nói, Hùng giống như quỷ. Đôi mắt đen với con ngươi đỏ ngàu nhìn về phía tên ngã dưới đất, ánh mắt thù hận ma quái. Hùng đứng dậy khồng người một cái, dây trói đứt đoạn bay tứ phía. Chỉ trong chớp mắt, Hùng đã lao đến túm đầu gã đàn ông nằm trên đất quăng mạnh về phía gã còn lại đang đứng ngay cạnh Ngọc Lan. Cú quăng mạnh đến nỗi 2 gã văng thẳng đến chỗ cánh cửa làm cánh cửa bật tung ra, 2 gã người đầy máu me nhưng chưa chết. Hùng lao theo túm cổ một tên suyết mạnh, gân xanh nổi lên khắp khuôn mặt kéo dài xuống cổ. Trông hắn lúc này không khác gì một con thú dữ đang bị điên.
"Dừng tay lại, mau dừng tay." Tiếng gọi là của Tiểu Bảo. Chiếc vòng trên cổ Hùng lóe sáng bay lơ lửng rồi kéo ngược hắn lại văng vào tường . đầu đập vào đá, hắn mơ hồ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Trong đầu Hùng thoáng nhớ lại những gì hắn vừa làm rồi nghĩ: "Thứ sức mạnh đó là gì vậy? Không nhẽ mình đúng là quỷ." Mãi mới đứng được dậy ,thấy 2 tên kia đang bất tỉnh. Hùng lết xác đến chỗ Ngọc cởi trói cho nàng, Ngọc Lan vẫn còn đang hoảng sợ khi suýt bị hấp diêm cộng với điệu bộ đáng sợ của Hùng ban nãy khiến nàng bất giác đề phòng với Hùng. Nhưng trước mặt nàng lúc này là Tiểu Hùng mà nàng hết mực thương yêu, lại còn người đầy máu me với thương tích đầy mình. Nàng lao đến ôm lấy Hùng khi hắn vừa gục xuống tiếp tục bất tỉnh.
"Tiểu Hùng, đừng làm ta sợ, mau tỉnh lại đi huhu." Ngọc Lan khóc sưng cả mắt, bất ngờ lúc đó căn phòng rung chuyển dữ dội. Nàng cõng Hùng trên lưng định chạy khỏi nơi này , nhưng trước mặt là 2 gã đàn ông kia đã dậy từ lúc nào, một gã vừa chửi vừa lao đến định tóm lấy Hùng đang nằm trên lưng Ngọc Lan:
"Mẹ kiếp ranh con! Đừng cho nó thoát."
Nhưng tất cả đã quá muộn, căn phòng nằm trong một hang đá sụp đổ, mà phải nói là cả ngọn núi sụp đổ gần như trở thành bình địa. Tiếng nổ lớn phát ra , cát bụi mù mịt cả một khóc đảo. Tiếng nổ lớn đến mức có thể nghe thấy từ những người ở thôn Vĩnh Yên cách đó rất xa. Dân làng xôn xao bàn tán vì sự xuất hiện của tiếng nổ lớn.
"Tiếng gì vậy? Trời sập à?"
"Chẳng nhẽ tận thế sao?mình còn chưa lấy vợ nữa huhu."
3 ngày sau Đại Vũ trở về làng trên người có vài vết thương. Đến trước mặt già làng quỳ xuống xin chịu phạt. Già làng lúc này mới bỏ lớp ngụy trang ra là một cô gái xinh đẹp buồn bã nói: " không trách ngươi được, có lẽ ngày tàn của của hòn đảo này và mọi người trên đảo này đã đến." Đại Vũ ra lệnh cho mọi người đi tìm kiếm tung tích của Ngọc Lan và Hùng.
"Mọi người hãy tìm cho kĩ, sống phải thấy người chết phải thấy xác."
Đông Dương Đại Lục là một lục địa cỡ trung của địa cầu, nếu như thế giới cũ của Hùng thì chính là phần lãnh thổ của 3 nước (Việt Nam, Lào, Campuchia). Hàng nghìn năm nay chiến tranh sảy ra liên niêm mãi đến năm 1990, các thế lực mới quyết định đình chiến . Địa cầu được hòa bình, nhưng các đại lục vẫn đề phòng lẫn nhau. Đông Dương đại lục dân số khoảng 200 triệu người, sống dọc theo các con sông , các đồng bằng rộng lớn hoặc tập trung quanh các đại thành lớn.Vì thế địa hình chủ yếu vẫn là rừng núi hoang sơ, ít người biết đến.
Hùng tỉnh dậy, toàn thân băng bó.
"Đây là đâu? mình chết rồi sao?" Hùng ngẩng đầu lên phát hiện Ngọc Lan đang ngủ gục bên cạnh hắn, nàng vẫn xinh đẹp nhưng mặt mày hốc hác hiện lên nét tiều tụy. Hùng đưa mắt nhìn xung quanh, nơi hắn nằm là một hang đá sâu trong lòng núi, diện tích rộng lớn bằng vài sân bóng. Trần hang cao hơn 10 mét, có ánh nắng chiếu vào từ nóc hang tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ để quan sát mọi thứ mà không cần dùng lửa.
Hùng cố gượng dậy làm Ngọc Lan giật mình tỉnh giấc. Hùng nhe răng ra cười , mắt đẹp lệ tuôn ra không ngừng, ôm chầm lấy hắn nàng nghẹn ngào nói: " Tiểu Hùng...Tiểu Hùng của ta!! Ta tưởng đã mất đệ rồi chứ?..huhu."
"Đ...đệ không sao! Tỷ tỷ...nhẹ tay thôi, người đệ thấy đau quá!!!" Hùng vừa nói vừa nén cơn đau. Thấy vậy Ngọc Lan liền buông Hùng ra, Hùng hỏi:" Tỷ tỷ chúng ta ở đây bao lâu rồi? "
Ngọc Lan đưa tay gạt nước mắt nói: " đã hơn một tuần rồi."
"Đã một tuần rồi sao?" Hùng đưa tay lên gò má xinh đẹp của Ngọc Lan, hình như nàng gầy đi rồi. Đôi mắt vẫn đẹp như vậy như những vết thâm quanh mắt xuất hiện, gương mặt cũng tiều tụy đi. Không còn tươi như lúc ở làng Vĩnh Yên.
"Một tuần sao? Nàng đã chăm sóc cho mình sao?" rồi Hùng cầm lấy đôi tay của nàng, đôi tay đầy vết trầy xước và băng bó: " Đôi tay ngọc ngà ấy đã vì mình mà ra như vậy sao?" Bất chợt mắt Hùng cay cay, lòng hắn quặn đau. Hắn ngồi dậy mặc cho cơ thể đầy vết thương, hắn ôm nàng thật chặt. Cái ôm của sự cảm mến, của sự thương yêu, của sự sót sa. Hắn òa khóc như mưa. Ngọc Lan vỗ về an ủi hắn. Nước mắt nàng lại rơi, nhưng không phải giọt nước mắt tuyệt vọng như lúc Hùng bất tỉnh không biết sống chết mà là giọt nước mắt vui mừng, người mà nàng hết mực yêu thương kể từ khi nàng mất trí nhớ cuối cùng cũng đã không rời bỏ nàng mà đi.
Vài tiếng sau, Ngọc Lan đang thay thuốc cho Hùng. Vì là rồng lên tốc độ bình phục của hắn vượt trội hơn với người thường. Những vết thương do bị đá rơi vào sẽ là chí mạng với người khác. Nhưng chỉ cần một tuần Hùng đã gần bình phục nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều. Bỗng nhiên bụng Hùng réo lên liên tục, 2 người nhìn nhau rồi cười: " tỷ tỷ... đệ đói bụng."
Ngọc Lan thay thuốc cho Hùng xong, đi đến bên cạnh bếp lửa cầm lại một con cá nướng. Hùng khịt mũi bít lấy hít để mùi thơm từ con cá, Ngọc Lan xé một miếng cá nóng hổi đưa lên miệng thổi cho đỡ nóng rồi đút cho Hùng ăn.
"Ngon quá tỷ tỷ! Tỷ nấu ăn ngon thật."
Được Hùng khen nàng vui vẻ đút thêm miếng nữa, Hùng há miệng thật to như sợ miếng cá thơm ngon rớt ra ngoài. Ăn no rồi 2 người ngủ một mạch đến chiều, Hùng tỉnh lại cơ thể đã dần bình phục. Ngọc Lan đang nằm ngay bên cạnh, Hùng lấy chiếc áo đang đắp trên người mình đắp lên người nàng. Trong hang khá lạnh, Hùng tháo hết lớp băng bó trên người, mặc lại quần áo thì phát hiện Tiểu Bảo không còn trên cổ hắn. Đang loay hoay tìm kiếm thì hắn thở phào khi thấy nó đang đặt trên một tảng đá ngay cạnh chỗ hắn nằm. Hùng đeo lên cổ và gọi:
"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo". Hùng gọi trong ý thức.
Tiểu Bảo trả lời bằng giọng yếu ớt: " T..Ta đây.
"Ngươi sao vậy? Giọng ngươi không ổn chút nào."Hùng lo lắng.
Không thấy trả lời. Trong đầu Hùng đầy nghi hoặc:" sập cả một quả núi như vậy mà chỉ bị thương ngoài da như này sao? Không lẽ là nó dùng sức mạnh để bảo vệ mình?"
"Giọng của nó như kiểu sắp chết đến nơi...á đù ngươi không thể chết Tiểu Bảo...Tiểu Bảo!!!"
Không có tiếng trả lời, Hùng cũng đành bó tay. Chạy đến hồ nước bên cạnh chỗ hắn nằm, có lẽ Ngọc Lan đã bắt cá từ đây, cá có thể vào thì ắt hẳn mình có thể ra. Nghĩ rồi Hùng nặn xuống hồ, tuy hồ chỉ rộng khoảng 20mét nhưng sâu không thấy đáy cộng với trong hang tối nên Hùng đánh liều, nếu có thể ra được thì quá tốt rồi. Khi còn ở làng Vĩnh Yên Hùng đã biết ngoài thể chất phi thường thì hắn còn có thể nhịn thở khá lâu dưới nước khoảng 10 phút. Càng nặn xuống sâu nước càng lạnh, rồi đáy hồ phát ra ánh sáng. Hùng bơi thêm 5 phút nữa thì đã lên đến mặt nước nhưng không phải là lối ra mà là một cái động khác nhưng nó không kín mà thông thẳng ra biển. Cây cối rất nhiều lại còn có một thảm cỏ xanh mướt y như thiên đường vậy. Hùng đã nghĩ đến việc chỉ có Hắn và Ngọc Lan , sống một cuộc sống tách biệt với thế giới ngoài kia, một cuộc sống thảnh thơi không lo nghĩ điều gì. Nhưng Hùng chưa hỏi nàng, liệu nàng có dám sống như thế với hắn. Sống ở một nơi hoang vắng với một đứa trẻ 8 tuổi.
Đang lơ tơ mơ thì Hùng gạt ngay ý định đó ra khỏi đầu, hắn nghĩ đến kẻ đã hại nàng và hắn. Một người xinh đẹp nhưng lại ác độc chỉ vì Ngọc Lan có thứ gì đó mà ả không có mà lại ra tay định trừ khử nàng. Vì vậy hắn phải mạnh mẽ hơn, phải thoát khỏi nơi này để bắt ả ta phải đền tội.
Nơi này khá đẹp lại có rất nhiều hoa lan, mọc khắp các vách đá. Chắc chắn Ngọc Lan sẽ thích nơi này, nhưng làm sao để đưa nàng sang đây được? Hùng đi khám phá khắp cái hang mới tìm được.nó rộng hơn cái hang mà hắn và nàng đang ở.
"Nơi này rất thích hợp để tu luyện".
Tiếng nói vang lên trong đầu Hùng.
"Giọng ngươi bình thường lại rồi! Lúc nãy có chuyện gì sảy ra với ngươi vậy?" Hùng có chút lo lắng hỏi.
"Ta không sao! Nơi đây rất thích hợp cho ngươi tu luyện."
"Sao ngươi bảo 9 tuổi mới luyện được?" Hùng thắc mắc.
"Chả phải ngươi 9 tuổi rồi sao? Ngươi không biết sinh nhật của mình sao?".
"Á đù. Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"Hùng có vẻ hơi bất ngờ.
"19 tháng 7 năm 2009. Ngươi sinh nhật hôm qua đó ngươi không nhớ sao".
"Ta bị bầm dập rồi lịm đi cả tuần nay ngươi không thấy sao? Mà sao ngươi lại biết sinh nhật của ta?" Hùng kể lể.
"Ta đại diện cho tri thức của thế giới này. Những gì ta biết có thể ngươi biết có thể không biết, nhưng những điều ta không biết thì chắc chắn ngươi cũng không biết."
"Vậy rồi sao? Giờ tu luyện kiểu gì đây? Ta còn chả biết gì về mấy cái sức mạnh kia ngoại trừ thể chất của ta."
Linh lực là một thứ sức mạnh vô hình tồn tại quay chúng ta, ngươi muốn tu luyện thì đầu tiên hãy hoàn thành quá trình tụ linh, cảm nhận linh lực quanh mình.
Hùng ngồi xếp bằng nghiêm túc làm theo, hắn cố cảm nhận linh lực quanh mình nhưng không có gì cả.
"Rồi xong! Ngươi là phế vật rồi". Tiểu bảo nói.
"Không thể thế được! Nếu như ta thực sự là phế vật thì làm sao có thể bảo vệ được nàng."Hùng không chấp nhận sự thật rằng hắn là phế vật.
"Ngươi thật sự muốn bảo vệ nàng chứ?" Tiểu Bảo hỏi làm Hùng hơi bất ngờ.
"Tất nhiên rồi. Nhưng sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Ngươi biết tại sao ngươi không tụ linh được không?"
"Tại sao?"
"Không phải vì ngươi phế vật mà là vì ta đã cảm linh lực xung quanh lại không cho tiếp xúc với ngươi."
Càng nói thì Tiểu Bảo lại càng làm cho Hùng thêm khó hiểu. Cái gì mà muốn hắn tu luyện nhưng lại cản linh lực không cho hắn tu luyện. Tiểu Bảo nói tiếp:
"Đó là vì trong người ngươi có tâm ma".
"Tâm ma là cái gì? Sao nó lại trong người ta?" vừa nói Hùng vừa nhảy dựng lên sờ khắp cơ thể
Tiểu Bảo nói tiếp: " thứ sức mạnh mà ngươi dùng lúc cứu Ngọc Lan, nó quá tàn ác. Thứ đó gọi là Tâm Ma, nếu để nó phát triển lớn thì ngươi sẽ trở thành họa cho nhân gian. Đó là lý do ta đã ngăn linh lực tụ lại."
"Vậy có liên quan gì đến Ngọc Lan mà ngươi hỏi vậy? Càng nói ngươi càng làm ta rối trí."
Tiểu Bảo nói tiếp:
"Kẻ mang tâm ma được cảm hóa bởi tình yêu thì vẫn có thể tụ linh được."
"Ý ngươi là Ngọc Lan?"
"Đúng vậy! Nếu không có sự xuất hiện của Ngọc Lan thì ngươi sẽ không đánh thức được tâm ma. Và cũng chỉ có nàng mới có thể xoa dịu nó."
"Vậy ai cũng có tâm ma à?" Hùng ngây thơ hỏi.
"Tâm ma chỉ có một và kẻ mang tâm ma cũng chỉ có một, trước ngươi cũng có một người nhưng tâm ma của hắn quá lớn lên hắn đã tự tử để không chịu sự dày vò từ nó."
"Vậy tại sao ngươi lại muốn ta tụ linh khi biết ta có thể phá hủy thế giới?"Hùng hỏi tiếp.
Tiểu Bảo đáp một câu khiến cho Hùng lặng thinh nghĩ đến Ngọc Lan:
"Người có thể xoa dịu tâm ma là một thứ báu vật vô giá,có kẻ dùng để điều khiển tâm ma làm theo mọi việc kẻ đó muốn. Vì thế ngươi phải trở lên mạnh mẽ để bảo vệ nàng cũng như là bảo vệ chính ngươi, bảo vệ chính thế giới này."
CÒN TIẾP.....