Loạn Thế Thần Ma

Chương 9 : Cấp bậc tu luyện

Ngày đăng: 00:48 27/06/20

"Đương nhiên ta sẽ bảo vệ nàng rồi! Nàng là nương tử tương lai của ta cơ mà."
"Tý tuổi mà đã tính đến chuyện đó rồi sao".Tiểu Bảo hỏi xoáy.
Hùng không đáp, vậy là bây giờ hắn sẽ bắt đầu quá trình tu luyện . Hùng làm theo những gì Tiểu Bảo chỉ dạy, cảm nhận linh lực xung quanh và "hấp thụ" nó. Người thường không thể hấp thụ linh lực trực tiếp từ bên ngoài mà chỉ có thể hấp thụ một phần nhỏ để duy nuôi dưỡng linh lực của bản thân.
Cấp độ linh lực: đấu sĩ - đấu úy - đấu sư - đấu linh - đấu vương - đấu tôn - đấu đế - đấu hoàng.
Cấp độ thần/ ma lực: Thần/Ma - Thượng Thần/Quỷ - Chiến Thần/Ma Vương.
Mỗi cấp chia thành 10 cấp nhỏ từ 1 - 10.
Khi đạt đến Đấu Hoàng Thượng Cấp nếu muốn lên thần thì cần tìm một nơi bí mật tu luyện để tránh bị làm phiền vì quá trình này mất nhiều thời gian. Trong quá trình chuyển dao giữa Thần và Ma nếu tâm không vững sẽ thành Ma. Nếu không lên được thì sẽ chết. Thành Ma thì tâm tính sẽ thay đổi, tu luyện theo cách tàn độc nhẫn tâm và sẽ bị truy sát bởi các Thần và sự ghét bỏ của người đời. Vì thế chả ai muốn mình thành Ma trừ một số thành phần bất hảo.
Ma tộc thực chất không phải Ma. Mà là một giống loài có đặc tính thích sống trong bóng tối, có ngoại hình đáng sợ lên bị các tộc khác xa lánh, kì thị, thậm trí là giết nếu gặp.
Nghe Tiểu Bảo nói mà Hùng há hốc mồm kinh ngạc hỏi :" vậy khi nào ta đạt đến Chiến Thần?"
"Nếu cứ dựa vào khả năng hấp thu linh lực của ngươi thì có lẽ là 1000 năm."
"Cái đù má! Vậy người thường mất bao lâu".
"Khoảng 500 năm".
"Cái gì! Vậy ta còn không bằng người thường?" Hùng chua chát nói.
"Có lên cấp hay không còn phụ thuộc vào tư chất và khả năng lĩnh ngộ chứ không phải phụ thuộc vào thời gian."
"Ta luyện chậm hơn so với người thường thì bao giờ mới lên Thần được?" Hùng hỏi.
Tiểu Bảo dừng một lúc rồi nói tiếp.
" ta biết một thứ giúp được ngươi."
....
Khoảng 3 Giờ sau Hùng đã hoàn thành quá trình tụ linh, muộn hơn một nửa thời gian so với người thường. Sau đó hắn nhảy xuống hồ bơi về hang, tiện đường hắn bắt vài con cá xỏ vào một sợi dây được đan từ cỏ dại. Ngọc Lan vẫn đang ngủ, ngoài trời đã tối. Hùng nhóm bếp rồi cởi quần áo ra hong khô. Hùng đưa bàn tay ra vận linh lực, hắn cảm nhận được linh lực chạy dọc cánh tay phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt màu đỏ. Biết là tụ linh thành công nhưng Hùng vẫn liên tục thử. Rồi hắn nhìn sang Ngọc Lan đang ngủ ngon lành, phải nói là nàng đẹp nhất khi ngủ. Đang mải ngắm thì Ngọc Lan bất chợt run lên cầm cập, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thấy vậy Hùng vội đặt tay lên trán nàng thì lạnh ngắt, cả người nàng cũng vậy. Theo như kiến thức của Hùng thì nàng đã bị cảm lạnh do mất sức và không được nghỉ ngơi thường xuyên
"Nàng đã chăm sóc ta đến mức kiệt sức sao? Nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra mình ổn." Hùng nghĩ thầm. Chỉ có một cách duy nhất là sưởi ấm cho nàng, Hùng không do dự cởi quần áo nàng ra rồi luồn tay xuống cổ ôm nàng vào lòng, thân hình nhỏ con của Hùng không thể ôm hết người nàng vì vậy Hùng đánh liều Dùng linh lực để làm tăng nhiệt độ cơ thể để giúp nàng giữ ấm nhưng linh hồn hắn sẽ bị tổn thương, điều quan trọng lúc này là cứu nàng, hắn kéo chăn phủ kín cả 2 người.
Ngọc Lan đang hôn mê, người run lên cầm cập. Trong đầu nàng bỗng hư ảo hiện lên một luồng kí ức mà nàng đã đánh mất kể từ lúc đến Cát Bà.
Lúc này Ngọc Lan chỉ là một cô bé 10 tuổi, đang nằm ôm mẹ , cô bé Lan ngây thơ hỏi mẹ mình:" mẹ ơi cha của con đâu?".
Mẹ cô bé gượng cười nói:" con à! Đừng nhắc về cha con nữa, ông ta đi theo người khác bỏ rơi mẹ con mình rồi."
"Đàn ông đều xấu xa như vậy sao mẹ? Họ làm chúng ta yêu thương họ rồi họ bỏ chúng ta đi".
Lại một ký ức khác, lúc này Ngọc Lan đã 19 tuổi . Nàng đang khóc nức nở trong phòng , một gã đàn thanh niên có vẻ tức giận đi ra khỏi phòng. Mẹ nàng vội chạy đến an ủi con gái, nàng ôm lấy mẹ òa khóc:" mẹ à! Hắn lừa dối con để yêu thêm một cô gái khác, con đã làm gì sai?".
Mẹ nàng vỗ về an ủi:" đừng buồn con ạ. Đàn ông họ đều giống nhau cả, cha con cũng vậy."
"Con hận đàn ông, bất cứ tên đàn ông nào!!".
Ngọc Lan uể oải tỉnh dậy, thấy mình và Hùng đang trần truồng ôm nhau, Ngọc Lan vẫn nhớ giấc mơ vừa nãy, nó giống như ký ức ăn sâu vào đầu nàng. Rồi nàng nhìn Hùng, hắn đang ngủ say. Khuôn mặt non nớt ngây thơ mà nàng yêu thương ấy khi lớn lên liệu có như bao gã đàn ông khác, lại bỏ nàng để chạy theo tình yêu mới. Nàng thực sự hận đàn ông, ngay cả khi mất trí nhớ nàng cũng chỉ gần gũi duy nhất Hùng. Ngoài ra nàng đều đề phòng, ngay cả Đại Vũ. Bây giờ có lại phần nhỏ ký ức thì lại càng thêm hận. Nhưng sao khi nhìn Hùng thì cảm giác hận lại tan biến, nàng cũng chả biết vì sao.
Hùng tỉnh dậy thấy Ngọc Lan đang nhìn mình, vui khi nàng đã tỉnh nhưng cách nàng nhìn hắn lại khiến hắn hơi sợ:
"Tỷ tỷ tỉnh rồi à! Tỷ bị cảm lạnh nên đệ sưởi ấm cho tỷ thôi. Làm gì tỷ nhìn đệ dữ vậy?".
Ngọc Lan không nói gì ngồi dậy mặc lại quần áo rồi tiến đến bếp lửa ngồi, thấy biểu hiện lạ Hùng cũng tiến đến mặc lại quần áo rồi ngồi cạnh nàng. Nàng quay mặt ra hướng khác như kiểu hờn dỗi, thấy vậy Hùng lấy trong người ra một đóa thạch Lan đưa ra trước mặt Ngọc Lan rồi nói: "Đệ hái được thứ này, nghĩ là tỷ sẽ thích nên mang về tặng tỷ".
Ngọc Lan thấy đóa hoa đẹp thì cười nhẹ rồi cầm đưa lên mũi ngửi. Mùi hương thật dễ chịu thoải mái làm nàng quên đi phiền muộn. Lúc này Hùng lấy cá ra nướng vừa hỏi chuyện: " tỷ tỷ lúc nãy sao vậy? Sắc mặt tỷ không tốt."
Ngọc Lan tiến đến sát Hùng rồi nói làm Hùng vừa mừng vừa lo:" Đệ sẽ chết nếu đệ bỏ rơi ta." rồi nàng nở nụ cười ma mị. Hùng trả lời :" không có tỷ chắc đệ đã chết lâu rồi."
Cả 2 đều không nói gì thêm ngồi đợi cá chín rồi ăn. Ăn xong Nàng đi tắm còn hắn thì tìm một chỗ cao ráng hơn xếp bằng tu luyện.Rồi hắn lấy viên thú hồn mà hắn mang theo kể từ lúc bắt đầu nhiệm vụ. Viên Thú Hồn bay lơ lửng trước mặt Hùng tỏa ra ánh sáng màu xanh rồi thứ ánh sáng đó từ từ được Hùng hấp thụ.
3 ngày sau, thấy Ngọc Lan có vẻ tò mò cộng với sự đồng ý của Tiểu Bảo. Hùng quyết định dạy Ngọc Lan cách tụ linh, nàng nghiêm túc làm theo và chỉ trong 30phút nàng đã tụ linh thành công. Nhanh gấp đôi so với người thường.
Hùng quá bất ngờ về điều này, hỏi Tiểu Bảo thì không nói gì. Ngọc Lan rất thích thú với việc tu luyện lên Hùng đã yêu cầu Tiểu Bảo chọn ra một loại công pháp phù hợp với nàng.
"Nhưng làm sao truyền công pháp cho nàng mà để nàng không nghi ngờ mình đây?một đứa trẻ 9 tuổi lại dạy công pháp cho người khác thì đúng là không ổn, sẽ gây ra sự hoài nghi." Hùng nghĩ thầm, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý.
"Bao giờ ngươi mới dạy ta công pháp?"Hùng chán nản hỏi.
"Đến khi ngươi lấy được thứ kia."
"Bà mẹ nó!!! rồi không lấy được là chết già trong này à?" Hùng chửi thầm trong bụng.
Sài Thành là một trong 5 tòa thành lớn nhất của Đông Dương đại lục. Kiến trúc giống thời phong kiến pha hiện đại nhưng quy mô thì vượt bậc. Trong một quán ăn, một cô gái mặc Hồng Y, đầu đội mũ rộng vành có vải xung quanh trùm xuống che kín hết khuôn mặt. Tay nàng cầm một tờ giấy ghi gì đó liên quan đến cho nhiệm vụ tiếp theo.
Nàng thầm nghĩ:" có gì quan trọng ở hòn đảo này mà cha đích thân cử mình đi?"
Rồi nàng đứng dậy trả tiền rời khỏi quán với một vài ánh mắt dõi theo nàng.
Lực Cường đang ngồi ở bàn đối diện cùng với Cửu Huyền cũng chú ý đến cô gái đó, Cửu Huyền hỏi: " Lực huynh, muội thấy cô gái vừa đi ra rất khác lạ, người cô ta toát ra khí chất cao quý kì lạ. Không hợp với chỗ này chút nào."
Lực Cường uống một chén rượu rồi nói: " cô chúa! Vậy người thấy chúng ta có hợp với nơi này không?" vừa nói hắn vừa nhìn vào bộ đồ của hắn và của nàng, bộ đồ thường dân này là hắn trộm được khi thấy người ta phơi trước nhà vì xuống trần gian mà lại mặc đồ Thiên Cung thì sẽ bị nhiều người chú ý.
"Nó khá đẹp đấy chứ." Cửu Huyền trả lời.
Lực Cường hỏi: "vậy bây giờ Công Chúa định đi đâu để tìm hắn?"
"Gọi Cửu Huyền được rồi... Không cần gọi là công chúa. Người khác sẽ chú ý." Nàng nhắc nhở.
"Ta quen miệng... Xin lỗi!" Lực Cường vừa nói vừa uống thêm ngụm rượu. Đây cũng là lần đầu hắn xuống trần gian nên cũng là lần đầu tiên hắn uống rượu. Thiên Thượng có nhắc là không được uống rượu vì nó không tốt.
Nhưng Lực Cường thấy nó rất ngon, có khi lúc nào về phải mang cho Thiên Thượng mấy chai mới được. Nhưng nãy giờ hắn đã uống hơi quá , mặt đã đỏ gay. Nói thêm được mấy câu thì Lực Cường đập mặt xuống bàn ngủ khiến nàng ngạc nhiên.
Cửu Huyền chưa thấy ai say bao giờ nên tưởng hắn bị bệnh nên cõng hắn rời khỏi quán. 3 ngày sau Lực Cường tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, cởi trần để lộ cơ thể đầy cơ bắp 6 múi. Cửu Huyền đang ngồi cạnh lau người cho hắn, phía ngoài cửa là cả chục cô thôn nữ đang ngoài nhìn hắn réo lên như các fan girl gặp được ido.
"Anh ấy tỉnh rồi kìa...trời ơi đẹp trai quá!!!"
"Em rụng trứng rồi nè anh ơi!!!"
"Anh nhà ở đâu thế...cho em theo với!!!"
Cửu Huyền ngồi đó mặt hiện rõ nét tức giận nhưng không nói gì, xong xuôi nàng mặc áo cho Lực Cường rồi ra đuổi mấy cô gái bên ngoài. Lực Cường không quan tâm mấy cô gái đó cho lắm nhưng khi được khen đẹp trai thì cũng phổng mũi. Mấy cô gái tiếc nuối nhìn hắn rồi bỏ về nhưng vẫn để lại vài câu:
"Trai đẹp nghỉ ngơi nhé... Mai bọn em lại qua."
"Em muốn nhìn thấy cơ bắp của anh ấy huhu!!!!"
Lực Cường giờ mới biết tác dụng phụ của rượu mà hắn cho là ngon, lời của Thiên Thượng cũng có phần đúng.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Lực Cường hỏi .
Cửu Huyền vừa ngồi gọt táo vừa trả lời:
"Đây là một thôn làng hẻo lánh xa về phía tây của Sài Thành".
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"3 ngày rồi cha nội ạ!" Cửu Huyền mắng.
"Ghê nhỉ, mình phải mang về cho mấy anh em làm quà mới được." Lực Cường nghĩ thầm.
"Chúng ta ở đây làm gì".
"Tại huynh đấy!! Uống cho lắm vào rồi be bét muội phải đưa đi, trên đường đi thấy nơi này hẻo lánh ít người qua lại nên xin người ta cho ở nhờ mấy hôm." Cửu Huyền mắng.
Lực Cường cười trừ. Rồi hắn như cảm nhận được điều gì đó, quay sang hỏi Cửu Huyền:" Muội có thấy điều gì lạ ở nơi này không?"
Cửu Huyền cũng định nói nhưng hắn đã hỏi nên nàng quyết định nói thẳng:" đúng vậy, điều kì lạ đó là ở đây rất ít nam nhân mà nữ nhân lại rất nhiều. Muội được mọi người kể và đã nhận sẽ giúp đỡ họ."
"Cái gì!!!!" Lực Cường ngơ ngác.
"Huynh không muốn giúp thì thôi." Cửu Huyền giận dỗi nói.
"Ta không có ý đó, nhưng mục đích chúng đến đây không phải làm những việc này." Lực Cường rất sợ khi nàng dỗi.
"Nếu như muội kể cho huynh xong thì huynh giúp muội chứ?" đôi mắt đẹp của nàng long lanh nhìn hắn. Chiêu này ngay cả Thiên Thượng cũng không đỡ được chứ đừng nói hắn.
Đành chịu với cô công chúa đáng yêu, Lực Cường trả lời: " Thôi được, muội kể đi".
Theo lời của Cửu Huyền hắn biết được nơi đây từng là một thị trấn đông đúc cho tới 20 năm trước. Một con yêu quái xuất hiện ở đầm lầy phía đông, nó rất tàn ác đã cướp bao sinh mạng của người dân, mọi người lần lượt khăn gói rời khỏi đây chỉ còn lại số ít người nghèo khổ không có khả năng định cư ở nơi khác đành ở lại chờ số phận. Đặc biệt ở chỗ con yêu quái này chỉ bắt nam nhân, khoảng 5 năm nay nó yêu cầu dân làng mỗi tuần phải hiến cho nó một chàng trai nếu không nó sẽ tàn sát tất cả.
Lực Cường nghe đến đây hắn đã biết con yêu quái kia chắc chắn là yêu nữ. Chỉ không biết là nó tu luyện kiểu gì thôi, hắn nhận lời với Cửu Huyền, nàng vui vẻ nói:
"Có thế chứ! Ta biết huynh có lòng thương người mà."
"Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu?"
"Tối mai!!"
Áchhh!!!!
CÒN TIẾP.....................