Lời Chúc Phúc Của Odin
Chương 12 : Thư ủy thác của đại tế ti
Ngày đăng: 03:25 19/04/20
Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước cửa tiệm của tôi, trong tay cầm lá thư ủy thác
bị tôi ném đi. Lá thư đã được mở ra nguyên trạng, nhăn nhúm vô cùng. Hắn chăm chú đọc cứ như chưa được đọc thư bao giờ. Mái tóc dài màu bạc tựa
ánh trăng, buông rơi trên bờ vai hắn. Giống như tất cả các Thần tộc
Vanir khác, hắn có màu tóc cực nhạt, cùng với làn da trắng như tuyết, và một đôi mắt màu ngọc bích.
Giống như rất nhiều năm về trước khi
tôi ngẩng lên nhìn từ phía dưới tế đàn, Freyr vẫn cứ như một thiên thần
lạc bước xuống trần gian, mỗi bước đi đều mang theo hơi thở của thánh
thần. Thuần khiết thánh thiện như thế, hoàn toàn khác với ánh sáng tỏa
ra vạn trượng của thần Ánh sáng Balder.
Chỉ là, giờ phút này, đôi lông mày tà phi nhập tấn[1] của hắn đang nhíu lại với nhau, nét mặt
hiển hiện rõ râm trạng: Ta - đang - tức - giận!!!
[1] Thường để hình dung đôi mày kiếm, có cảm giác như sắp ẩn vào tóc mai.
Tôi có linh cảm, mình sẽ chết trong vòng hai mươi giây nữa.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt giống như bảo thạch ấy mà nhìn tôi.
“Quả nhiên là vì nội dung của thư ủy thác quá buồn chán, thế nên mới khiến tiểu thư Ena ghét bỏ?”
Tôi không kìm được mà giật giật khóe miệng.
Đột nhiên nhớ lại hai năm trước Shia từng nhắc tới hắn với tôi bằng vẻ mặt
lạnh tanh: “Thánh quang bao phủ? Đấy chỉ là bề ngoài thôi. Anh ta tuy là Thần mặt trời, nhưng toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh như băng. Cậu cứ ở chung với anh ta thì biết”. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, lúc đó Shia đang
nói tính cách của hắn rất lạnh lùng.
“Đương nhiên không phải, chỉ là vì thời gian quá gấp, tôi sợ không thể hoàn thành được.”
“Lẽ nào người ủy thác khiến tiểu thư Ena cảm thấy khó chịu?”
“Không phải, không phải, không liên quan gì đến đại nhân Freyr”, tôi xua tay lia lịa, “Thực sự là thời gian quá gấp”.
“Dù cho thù lao có là hai nghìn vạn Vader, tiểu thư cũng từ chối?”
“Thật ra vừa rồi là nói đùa thôi, thời gian của tôi rất nhiều.”
Shia, cậu cứ chờ đấy, Ena tôi đây sẽ nhanh chóng cưỡi được kim dực long năm
đầu mà xưng bá phố Idun, càn quét xưởng luyện kim của cậu.
Tôi
bước nhanh ra phía trước, nhận lại bức thư ủy thác từ tay hắn. Hắn mỉm
cười đưa thư ủy thác qua, nhưng khi đưa mắt nhìn tôi, lại lộ ra vẻ mặt
cực kỳ kinh ngạc: “Đã làm ổn rồi sao?”.
“Hả?”
“Cô là Ena?”
“Đúng vậy.”
“Gã kia rốt cuộc có ý gì... Chẳng lẽ hắn gạt ta?” Con mắt của hắn hơi nheo
lại, sau đó đưa ngân phiếu cho tôi: “Đây là tiền đặt cọc, cô cầm trước
để mua vật liệu, ngày mai ta tới lấy hàng”.
Tôi đứng ngây tại chỗ, không hiểu ra sao, nhìn hắn nhanh chóng bay lên không trung, cưỡi kim dực long đi mất.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống của mình giống như mơ vậy. Tôi mà lại nhận được đơn hàng của chủ thần Freyr?
Mười hai chủ thần là vấn đề rất được quan tâm của sáu chủng tộc và chín đại
thế giới, cội nguồn phải truy về từ trước khi sáng thế.
Ban sơ,
Người khổng lồ đã tạo dựng và thống trị thế giới. Dưới sự lãnh đạo của
Odin - chúa tể các vị thần mười hai chủ thần - đã thay thế địa vị của
Người khổng lồ. Mâu thuẫn giữa Người khổng lồ và chúng thần ngày càng
trầm trọng, dẫn tới cuộc chiến nổi danh - Hoàng hôn của chư thần[2]. Vốn dĩ, chúng thần sẽ không chiến bại, nhưng đúng vào thời khắc quan trọng
nhất, thần Lửa Loki - em trai của Odin - đột nhiên làm phản và giết chết ngài.
[2] Được biết tới với tên Ragnarok.
mặt đất, sờ nắn một khối xương.
Đó là một bộ xương phượng hoàng.
Xương đuôi dài mà mỏng trải trên mặt đất, dường như con phượng hoàng ấy
đã chết nghìn vạn năm rồi. Nhưng sau khi nàng niệm một câu chú ngữ, bộ
xương phượng hoàng đó đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh thẫm, đầu
nâng lên, dùng hốc mắt không còn con ngươi nhìn về phía chúng tôi. Tiếp
theo đó, cứ như xác chết sống dậy, nó vỗ cánh bay lên, toàn thân tỏa ra
âm khí nồng nặc, cơ hồ có thể nuốt chửng bầu không khí xung quanh.
Vì chưa từng gặp qua cảnh tượng nào đáng sợ như thế, nên trong giây phút
đó, ngay cả sức lực để thét lên cũng không có, tôi chỉ biết há hốc miệng ra.
Cũng cùng lúc ấy, cô gái tộc Aesir kia quay đầu lại nhìn
chúng tôi, trong đôi mắt màu xanh thẫm kia hiện lên một tia sáng xanh,
giống hệt ánh sáng bao quanh bộ xương phượng hoàng.
Chị nắm cổ tay tôi, xoay người bỏ chạy.
Khi chúng tôi chạy được hơn mười thước, thân thể của chị tôi đột nhiên bay
vọt lên hơn ba thước. Tôi nhìn thấy lưng chị bị xuyên thủng bởi một
thanh kiếm băng thật lớn, sau khi máu chảy ra một lúc, thanh kiếm băng
dần dần biến mất.
Giờ này phút này, hai người tộc Aesir đứng trước mặt tôi, một là đại vu sư, một là phục ma quan.
Đại vu sư giơ ma trượng lên, lẩm bẩm gì đó trong miệng. Một quả cầu tia
chớp dần dần ngưng kết trên tay hắn. Còn gã phục ma quan xỏ một đôi găng với hai màu đen trắng. Bàn tay đeo găng đen cầm một hộp kim loại màu
tím, trong hộp để chi chít hơn mười cái ống nghiệm. Hắn dùng tay đeo
găng trắng lấy một ống, ngón cái đẩy nút gỗ ra, rót thứ chất lỏng đang
không ngừng lưu chuyển trong đó vào quả cầu tia chớp.
Chất lỏng không xuyên qua quả cầu tia chớp, mà toàn bộ quả cầu đột ngột phình to, ánh sáng ngày càng mãnh liệt.
Trước đây khi còn đi học, tôi đã thấy cảnh tượng này nhiều lần.
Một đại vu sư có phục ma quan hỗ trợ, có thể khiến tôi tan thành mây khói
trong nháy mắt, không để lại một mảnh thi thể nào. Sau đó, trải qua quá
trình tinh luyện của luyện kim thuật sư, có thể chế tác ra hồn thể của
Thần tộc Vanir, cũng giống như hồn thể của sinh vật mà chúng tôi lấy ra
từ khe nứt Ginnungagap vậy.
Mục đích của họ, không phải là giết người để lấy công trạng, mà là thu thập nguyên liệu.
Thấy đại vu sư đã giơ cánh tay thi triển ma pháp lên quá đỉnh đầu, tôi lập tức run rẩy, nhắm chặt mắt lại.
Dù cách một tầng mi mắt đang nhắm chặt, tôi vẫn có thể cảm giác được ánh
lửa chói ngời, sau đó là sắc đỏ ngập tràn trời đất. Tiếng phát nổ, âm
thanh cây cối bốc cháy liên tục vang lên, khối băng trên người tôi tan
chảy trong nháy mắt.
Ánh lửa dần lụi tàn, tất cả lại trở về màu đen hắc ám.
Cả quá trình chỉ không quá hai giây, mà tôi thì vẫn còn tri giác.
Mở mắt, tôi kinh ngạc nhìn phía trước, hai người kia nằm trên mặt đất,
không hề động đậy, toàn thân bị lửa thiêu cháy, hình như đã ngừng thở.
Trên mặt đất có một cái hố cực lớn, vẫn còn tí tách mấy đốm lửa nhỏ.
Tôi nhìn bốn phía, không bóng người. Lại ngẩng đầu, một con kim dực long
đang bay về phía làng Heiner. Chuyện ly kỳ nhất chính là, con rồng kia
có đến bốn cánh. Người cưỡi trên lưng rồng mặc một bộ quần áo sắc trắng, vạt áo và mái tóc ngắn bay bay trước gió. Vì là ban đêm, nên tôi không
nhìn rõ màu tóc của hắn, chỉ thấy nó được ánh trăng soi tỏ, lấp lánh
những tia bàng bạc.
Tôi có chút ngạc nhiên, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh hoàng.
Nếu không phải trong phạm vi nhìn thấy chỉ có một mình người kia, tôi tuyệt đối không dám tin hai gã tộc Aesir là do hắn giết.
Bởi vì hắn đã bay xa lắm. Thậm chí còn không thèm xuống dưới để kiểm tra xác chết.