Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 18 : Cung điện Học giả

Ngày đăng: 03:25 19/04/20


Cùng với cảm giác không thể tin nổi khi nhận tấm thiệp mời, tôi còn kích động tới mức muốn nhảy qua ôm lấy Lando. Đương nhiên, Ena này không đời nào làm ra cái chuyện mất mặt như thế được, nhưng mà mức độ vui mừng cũng đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của bản thân rồi.



“Cảm ơn”, tôi nắm chặt tấm thiệp mời. Thấy Lando nhìn mình, tôi lại không kìm được mà nói thêm câu nữa: “Nhất định phải dẫn mười người đi theo sao?”



“Không ai yêu cầu thế cả, dẫn theo hay không dẫn theo thì tùy. Chỉ cần cô tới là được rồi.”



“Vâng...” Tôi cúi xuống, gãi đầu, “Cảm ơn”. Lúc này mới ý thức được bản thân đang nói lặp, tôi thật muốn tát cho mình một cái quá.



Thế nhưng, tôi đột nhiên có cảm giác trên lưng mình như đang có hàng vạn con kiến đang bò lung tung. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, chạm phải ánh nhìn cực kỳ quái dị của Shia. Tôi đang định mở miệng giải thích thì Shia đã trưng ra vẻ mặt rất u ám: “Cậu đừng giải thích, tớ hiểu mà.” Cô nàng còn rất chu đáo, nhắm mắt lại, gật đầu.



“Được rồi, Ena, đây là thù lao của cô”, Lando lại đưa cho tôi một phong bì dày cộm.



“Thù lao gì cơ?”



“Thù lao chế tác ma trượng.”



“Tôi đã nói là miễn phí mà.”



“Nhận đi, nếu không lại không đủ tiền nộp học phí.”



“Học phí?”



“À đúng rồi, Ena. Vừa nãy đại nhân Lando bảo tớ dẫn cậu cùng vào hoàng cung, tham gia đợt huấn luyện”, Shia bước tới, đưa cho tôi một tập thư giới thiệu rất dày, “Đây là những quy định hành vi trong hoàng gia, đây là thư mục địa lý chủng tộc Aesir, đây là thời gian tổ chức buổi diễn thuyết chiến trường, đây là giới thiệu vắn tắt về đợt huấn luyện thăng chức Chiến trường thần kim tượng...”.



“Khoan khoan”, tôi cầm tay cô nàng, “Tớ vẫn chưa hiểu ý cậu”.



Shia ngước mắt lên trời xanh, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ: “Ý tớ là, từ ngày mai trở đi, từ lúc chín giờ sáng đến ba giờ chiều, cậu có thể vào hoàng cung tham gia huấn luyện, sau đợt huấn luyện mấy tháng sẽ tham gia thi, thi đỗ thì cậu chính thức trở thành chiến trường thần kim trượng”.



Tôi vô thức chuyển ánh mắt sang Lando. Lando gật đầu: “Chuyện đại khái là như thế. Tham gia huấn luyện thì phải nộp tiền, ta nghe Shia nói gần đây cô đã tiêu hết tiền, nếu không nhận cái thù lao của ta, cô định bỏ lỡ cơ hội này sao?”.



“Tớ nói trước nhé, nếu cậu không có tiền nộp, Shia này tuyệt đối thấy chết nhưng không cứu nổi đâu đấy!”



Trước câu đả kích cuối cùng, tôi đành nhận số tiền kia, nói với Lando: “Đứng ở đây không mệt sao, lên lầu đi... Lando, ngài có muốn lên đó ngồi một lúc không?”.



“Không được rồi, ta còn có việc”, Lando cười với tôi và Shia rồi rời khỏi.



Lando vừa đi, tôi xoay người lên lầu, thở một hơi dài thườn thượt. Shia bước thấp bước cao đuổi theo sau, ôm lấy cổ tôi mà cười âm hiểm: “Khai thật đi, từ lúc nào cậu thân mật với hắn như thế hả?”



“Tâm trạng người ta đang phiền muộn lắm đây, cậu đừng chọc tớ nữa.”



“Làm sao thế?”



“Tớ đúng là chẳng có cốt khí gì cả.” Tôi nhìn đống công văn trên tay, đưa tay ấn thái dương, “Không biết tại sao đại nhân Lando lại cho tớ nhiều cơ hội thế, nhưng tớ biết, đây không phải chuyện tớ có thể làm được bằng chính thực lực của mình...”




“Rất xin lỗi vì phải cắt ngang bài diễn thuyết của đại nhân Lando.” Nerthus cầm tờ giấy, chăm chú đọc diễn cảm: “Bảo bối Lando nhà cậu lên đài mà đẹp trai ngời ngời”.



Nghe được câu cuối cùng, đầu tôi nện thẳng xuống bàn. Cùng lúc đó, tôi liếc thấy Shia quay đầu lại. Sau khoảnh khắc im lặng đến kỳ dị, cả cung điện tràn ngập tiếng cười.



“Hôm nay Lando đúng là rất đẹp trai”, Nerthus e hèm vài tiếng, dường như muốn đọc thật rõ ràng từng chữ một: “nhưng cậu đừng có nói lung tung, nếu không, khi về nhà chị Ena đây sẽ xử cậu.”



Tiếng cười vẫn không dứt, vang dội khắp cung điện.



Tôi hoàn toàn tê liệt trên mặt bàn.



Nerthus gấp tờ giấy lại, tiếp tục nói: “Vị ‘chị Ena’ này, ta không biết cô đang ngồi ở chỗ nào. Thế nhưng, nếu đây đã là buổi diễn thuyết quan trọng của những người sắp ra chiến trường, không biết cô có thể rời lực chú ý từ khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của đại nhân Lando đến giọng nói trong trẻo êm tai của ngài được không?”.



Trong cung điện, chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng “Ha ha ha ha ha ha ha” mà thôi.



Vẫn không thấy Lando lên tiếng, tôi chẳng còn tí dũng khí nào để nhìn ngài nữa. Những người xung quanh đều đang xì xào to nhỏ, hỏi nhau rằng: “Ai là Ena thế?”, “Mấy cậu nhìn xem Ena là ai?”, “Mọi người nhanh tìm xem Ena ở chỗ nào, sao không thấy cô ấy lên tiếng?”...



Đúng lúc tôi vẫn định đóng vai đà điểu đến cuối buổi diễn thuyết, sau đó xin đi đổi tên, thì một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Ena là cô bạn tốt của Shia đó, là vị mỹ nữ tóc đen vẫn úp mặt trên bàn kia kìa”.



“Không còn nghi ngờ gì nữa, Ena chính là cô gái mới bị tôi nói cho mặt đỏ tới mang tai ban nãy.”



Đột nhiên tôi nhớ tới một câu vô cùng chí lý mà Guffy đã nói: “Người ta sống trên đời, chính là để chết”.



Lúc nãy, giọng của cô ấy cũng vang lên từ phía sau: “Lão đại, không sao đâu, chị nói sự thật mà, chúng em đều thấy đại nhân Lando rất đẹp trai. Mặc dù lúc đang diễn thuyết mà lại ném giấy thì không hay cho lắm...”.



Fulla bồi một câu, đổ thêm dầu vào lửa: “Chị Ena, nếu chị thích đại nhân Lando thì phải theo đuổi đi, chúng em đều ủng hộ chị”.



Mặc kệ tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng lớn của mọi người xung quanh, tôi vùi đầu trên bàn, gần như ấn cả đường nét khuôn mặt của mình lên mặt bàn.



“Đại nhân Lando, xin mời tiếp tục”, Nerthus lui sang một bên.



Sau đó Lando nói những gì, một chữ tôi cũng không nghe vào tai. Rất nhanh, mọi người liền vứt cái con người đang sa sút tinh thần như tôi vào một góc, tôi nghe thấy họ vỗ tay, reo hò, đưa ra câu hỏi, rồi sau đó lại đến phiên Nerthus diễn giảng. Bà già này hình như muốn đeo tôi đến cùng thì phải, vừa bước lên bục, bà ta liền nói với hơn bốn trăm con người rằng: “Tiểu thư Ena, nếu đã ngủ đủ rồi, xin mời ngẩng mặt lên nghe giảng”.



Lại một lần nữa cảm nhận được ánh nhìn cháy bỏng của hơn tám trăm con mắt, tôi mặt dày ngồi dậy, mặt nóng bừng nghe bà ta diễn thuyết. Trong suốt quá trình ấy, tôi không dám nhìn Lando tí nào. Tin tôi đi, cả đời Ena cũng không quên được ngày này đâu.



Ba tiếng trôi qua, buổi diễn thuyết dài dòng, chán ngấy dành cho học sinh mới cuối cùng cũng kết thúc. Nerthus vừa tuyên bố kết thúc, tôi đã đi theo người đầu tiên đứng dậy, lao ra ngoài cửa. Đi chưa được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của Fulla từ phía sau truyền tới: “Chị Ena, chờ chúng em với”.



“Ena, chạy cái gì, quay lại”, là giọng của Shia.



Bước chân của tôi hơi chậm lại, quay đầu nhìn mấy người kia. Cùng lúc ấy, tôi thấy Lando đi sau các nàng, đang bước tới chỗ tôi.



Tôi đội mũ, lao ra khỏi đoàn người.