Lời Chúc Phúc Của Odin
Chương 19 : Trò chơi "gã lùn và tên khổng lồ một mắt"
Ngày đăng: 03:25 19/04/20
“Đúng là ném một phát chết người mà.” Đây là lần thứ mười bảy Shia nói câu này với tôi. “Cậu nói xem, sao cái tờ giấy ấy lại bay trúng người Nerthus chứ? Ena, nói một câu xem nào, đừng nghịch cái vòng tay đấy nữa.”
“Giờ tớ mới biết, làm trang sức ma pháp có lãi hơn làm mấy thứ trang bị phổ thông nhiều. Từ nay về sau chúng ta hợp tác đi, chắc chắn sẽ kiếm được khối tiền.”
“Vẫn đề này lần sau bàn tiếp, trước tiên cậu cứ nói cho rõ vì sao Nerthus đột nhiên quay đầu lại đã.”
“Đừng nói tới chuyện này nữa được không?”, tôi thở hắt ra, ngã xuống giường, “Từ mai trở đi, nếu tớ gặp Lando ở trong cung thì phải làm thế nào? Tớ không muốn đi nữa...”.
“Chỉ thế thôi mà đã muốn ở nhà à?” Shia túm lấy vai tôi, lôi tôi dậy: “Tớ nghĩ cậu đối diện với Lando thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, dù sao cậu cũng có nói hắn cái gì đâu, cũng phủ nhận câu tớ nói còn gì. Thật ra, lúc diễn thuyết xong, nếu cậu cứ thẳng thắn chạy ra nói chuyện phiếm với hắn như bình thường, tiện thể chêm thêm một câu: ‘Vừa nãy xấu hổ quá, nhưng hôm nay ngài thật sự rất đẹp trai’, thì đảm bảo hắn còn cảm ơn cậu ấy chứ, sau nữa thì cậu khỏi xấu hổ gì luôn. Ai bảo cậu chạy mất hút thế làm gì”.
“Tớ không biết, tớ không muốn gặp ngài ấy nữa.”
“Ena, chuyện này cũng có phải lần đầu tiên cậu gặp đâu, đáng ra cậu phải quen từ lâu rồi chứ.”
Cô nàng vừa nói câu này, một đống chuyện cũ vô cùng mất mặt lại ùn ùn trỗi dậy trong trí nhớ tôi.
Năm kia, lúc hoàng cung trao giải thưởng, tôi có giành được giải Bạc cho danh hiệu “Thần kim tượng làm ra nhiều sản phẩm nhất trong năm”, bởi vì quá kích động, lúc xuống khỏi bục trao giải, tôi quên béng mất là trên tai vẫn còn đeo viên đá khuếch đại âm thanh, hào hứng nói với Shia rằng “Giáo sư Frank đội tóc giả”, kết quả là cả trường đều nghe thấy...
Còn cả ngày lễ Mỉm cười năm ngoái, trên bục tổ chức trò chơi Xoay tròn tại chỗ, người chủ trì trò chơi đang đi chọn người, Fulla chẳng có mắt nhìn gì cả, lại đứng lên che mất tầm nhìn của tôi, tôi vừa hô to vừa vẫy vẫy tay, ý bảo cô nàng ngồi xuống, ai ngờ người chủ trì đã nói luôn: “Năm nay lại có người xung phong lên chơi cơ đấy, vị tiểu thư tóc đen, mời lên đây...”. Lần ấy, cái trò Xoay tròn tại chỗ đó đã làm tôi sái cổ mất mấy ngày.
Tôi nản lòng ôm lấy đống sách mượn từ thư viện về, một mình chui vào phòng phấn đấu. Tôi vừa đi vào thì Shia cũng ôm sách theo sau. Cô nàng rửa sạch đi lớp trang điểm lộng lẫy, gương mặt trẻ trung, tươi sáng hiện lên dưới ánh đèn, vô cùng xinh đẹp. Tôi cười với cô nàng, sau đó bắt đầu đọc sách.
Cuốn đầu tiên là Lịch sử toàn tập của Thần tộc Aesir, trước đấy tôi từng đọc qua mấy cuốn lịch sử khái quát, nhưng nếu là lịch sử toàn tập, thì bên trong chắc chắn có rất nhiều chi tiết tôi không biết.
Dân xứ Midgard hay than phiền rằng thế giới của họ sao mà loạn thế. Bởi vì rõ lắm quốc gia, chủng tộc cũng nhiều, chỉ có mỗi vấn đề bốn màu da nâu, trắng, vàng, đen mà đã ồn ào đến gà bay chó sủa. Nhưng đám nhân loại như ếch ngồi đáy giếng ấy đâu biết rằng, thế giới Thần tộc được cầu vồng ba màu[1] bắc lối, nơi đó mới gọi là loạn đến trời long đất lở.
[1] Trong thần thoại Bắc u, Bifrost là cây cầu nối Midgard, nơi ở của người trần với Asgard, nơi ở của các vị thần. Bifrost là một cầu vồng ba màu với quầng đỏ là lửa để ngăn những người khổng lồ băng vượt qua.
Chỉ có một tòa vương đô Vanaheim này thôi mà đã có một lượng dân di cư cực lớn đến từ các thành thị khác nhau của chín thế giới, bao gồm cả tộc Vanir nữa, căn cứ theo biểu đồ của cuộc điều tra nhân khẩu năm 3002, lượng dân di cư chiếm 74%. Trong đó, Thần tộc chiếm 38%, Tinh linh chiếm 27%, Người lùn chiếm 9%, hậu duệ Người khổng lồ chiếm khoảng 4%, loài người và thú vật chiếm chưa tới 1%, còn lại đều là hỗn huyết.
Hơn ba nghìn năm trước, mâu thuẫn chủ yếu của chín thế giới là xích mích giữa Người khổng lồ và Thần tộc. Cũng không biết có phải sau ngày Hoàng hôn của chư thần, tộc Người khổng lồ đã yếu đi không, hay là bọn họ nghĩ rằng chứng kiến cảnh Thần tộc tàn sát lẫn nhau cũng đủ sung sướng rồi, nói chung, sau đó bọn họ kéo nhau về Jotunheim, định chung sống hòa bình với chúng tôi. Nhưng không ai ngờ được, sau khi Thần tộc hồi sinh, hai tộc Vanir và Aesir trước đây vốn chỉ nhìn nhau thì thấy ngứa mắt tí thôi, nay đã biến thành kẻ thù không đội trời chung.
Hồi trước tôi cứ nghĩ vấn đề nằm ở chỗ những chủ thần sống lại phân bố không đều. Nhưng đọc quyển sách này xong, cuối cùng tôi đã hiểu ra điều mấu chốt.
Bởi vì Loki là hỗn huyết giữa Người khổng lồ và Thần tộc, mẹ hắn là Người khổng lồ, cũng là mẹ nuôi của Odin, thế nên hắn và Odin kết làm anh em. Cha hắn là thủ lĩnh trước đây của Thần tộc Vanir - Njord. Những người vợ mà Loki chính thức cưới về không phải Thần tộc Vanir thì cũng là Người khổng lồ.
Vì Odin, Loki đến Asgard sinh sống, nhưng rất nhiều Thần tộc Aesir có ý bài xích hắn. Cuối cùng, kẻ đầu sỏ gây ra cuộc đại chiến Hoàng hôn của chư thần cũng chính là Loki. Thần tộc Aesir đều cho rằng, chính tên cặn bã của tộc Vanir đã hủy diệt quê hương của họ, giết chết chủ thần của họ, thế nên, chuyện này đã khiến hai tộc Aesir và Vanir giương cung bạt kiếm, chém giết lẫn nhau.
“Cậu thích Lando.”
Tôi đang cẩn thận rót dung dịch vào trong đuôi mũi tên, nghe câu đấy xong tay tôi run bắn cả lên: “Tớ không thích ngài ấy”.
“Biết ngay là cậu lại không chịu thừa nhận mà. Tớ ghét nhất cậu điểm này.”
“Tớ không biết.” Sau khi rót xong dung dịch, tôi im lặng trong chốc lát, vén tóc ra sau tai: “Tớ thật sự không biết. Từ lúc đến Vanaheim tới nay, tớ cũng chỉ nghe qua tên người ta thôi, cứ coi như là quen biết đi, ngài ấy với tớ mà nói... rất không chân thật. Tớ luôn nghĩ, có lẽ cứ xem ngài ấy như người mình sùng bái... thì sẽ tốt hơn nhiều”.
“Cậu nghĩ thế thật à?”
“Đừng nói nữa”, tôi cúi đầu, thở dài một hơi, “Không có hy vọng đâu, hoàn toàn không có chút hy vọng nào cả. Nên sống hiện thực một chút, trước tiên cứ làm cho xong mũi tên...”.
“Nếu như cái người vừa hôn cậu là hắn, cậu còn thấy không có hy vọng nữa không?”
“Cái gì???”
“Tớ nói, lúc nãy khi cậu bị làm Người khổng lồ chột mắt ấy, vừa hay Lando đi ngang qua. Vốn dĩ, tớ vì muốn xem kịch hay nên chẳng chui ra, ngồi yên xem cậu có làm ra trò gì đáng xấu hổ không. Kết quả... Cậu cũng biết rồi đấy.”
“... Sao có thể thế được? Không thể là ngài ấy.”
“Cô gái trẻ ạ, cô đã cười toe toét ra rồi đấy, đừng có cố ý làm ra vẻ kinh hoảng sợ sệt nữa, chị Shia đây nhìn thấy ngứa mắt lắm.”
“Chuyện này... là thật à?”
Sau khi thấy cô nàng gật đầu, tôi cúi gằm mặt xuống, nhắm chặt mắt lại, sau đó nhào qua ôm lấy cô nàng: “A a a... Không diễn tả được đây là cảm giác gì nữa”.
“Không diễn tả được? Vui sướng tới độ sắp lăn ra chết chứ gì nữa”, Shia đẩy tôi một cái, “Ôi ôi, tóc tớ bị cậu làm cho rối tung lên rồi”.
Lúc này, giọng của đạo sư vang lên sau lưng tôi: “Shia, Ena, làm xong mũi tên lửa rồi sao?”.
Tôi è hèm mấy cái, tiếp tục làm nốt việc trên tay. Phải thật lâu sau đó, tôi mới ý thức được, Shia còn chưa nói cho tôi biết tâm sự của cô nàng.
Dường như bắt đầu từ hôm ấy, tâm trạng tôi càng ngày càng vui vẻ. Hơn nữa, mỗi buổi trưa Lando sẽ cùng bạn bè tới nhà ăn ngoài trời dùng bữa, lần nào cũng ngồi ở vị trí gần tôi. Tuy vẫn chỉ là mấy câu chào, hỏi thăm vài chuyện, nhưng chỉ cần vô ý chạm phải ánh mắt ngài, tôi ngẩn ngơ một lúc lâu. Thế là, bữa trưa luôn trở thành việc mà tôi mong chờ nhất.
Hơn một tháng, cuộc sống cứ như thế trôi qua. Sinh nhật của Lando cũng đã đến gần.