Lời Hứa Thủy Chung

Chương 5 : "Tôi căm ghét giới quý tộc!"

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Lệ Chi vừa dứt lời thì cô gái kia đã cười lớn đầy giễu cợt, mỉa mai:



"Giặt à? Nghe cách ăn nói thì đúng là thứ quê mùa. Này, đừng tưởng cứ khoác lên người bộ áo mới, trang điểm làm tóc thì có thể trở thành người xinh đẹp và giàu có, đồ nhà quê! Chiếc áo váy này có giặt cũng chẳng phải là chiếc áo lúc trước."



"Vậy cô muốn tôi làm gì tôi sẽ làm để tạ lỗi!"



"Làm gì ư?" – Cô gái nọ đặt ly rượu xuống, quay qua nhìn Lệ Chi – "Cô... hãy quỳ xuống xin lỗi tôi sẽ bỏ qua!"



"Quỳ á?" – Lệ Chi lặp lại câu nói lúc nãy đồng thời không giấu được vẻ mặt bất ngờ.



"Sao? Không chịu à vậy thì cô đừng hòng rời khỏi đây! Cứ quỳ đi tôi sẽ bỏ qua!"



Lệ Chi không nói, tay siết chặt. Quỳ ư? Làm sao có thể quỳ lạy xin lỗi chỉ vì làm dơ chiếc áo váy, với lại con bé đâu cố ý. Thật là quá đáng! Lệ Chi đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người đang chú ý đến sự việc này, có lẽ họ cũng đang chờ nó sẽ quỳ xuống mong được tha thứ. Con bé vẫn đứng và im lặng.



"Chuyện gì vậy Lan Lan?"



Một người con trai chen vào đám đông, đến bên cô gái nọ. Hóa ra cô ta tên Lan Lan.



"Anh, con nhỏ quê mùa này làm dơ váy em. Em bảo nó quỳ xuống xin lỗi nhưng nó không chịu!" – Lan Lan làm nũng.



"Được rồi để anh giải quyết cho." – Anh chàng đó vỗ về.



"Chà lại có thêm đồng minh nữa, chẳng biết sẽ làm gì mình đây." – Lệ Chi nghĩ thầm.



Chợt anh ta kêu lên: "Diệp Lệ Chi?"



Lệ Chi giật mình đồng thời ngạc nhiên vì sao anh chàng đó lại biết tên mình.



"Không nhận ra người quen cũ sao?" – Anh ta đến bên cạnh tiếp tục hỏi.



Cô gái họ Diệp liền ngước lên nhìn nhưng mờ quá không nhìn ra ai cả. Vừa lúc ấy giọng Lan Lan chen vào:



"Diệp Lệ Chi ư? Làm sao lại là nó được?"



Gì thế này? Cái cô Lan Lan cũng biết mình sao? Đến nước này, Lệ Chi đành lấy kính ra đeo vào. Và con bé hết sức kinh ngạc khi thấy người con trai trước mặt mình là Trần Đạt – người bạn trai cùng lớp và cũng là mối tình đầu của nó. Lệ Chi còn đang ngạc nhiên thì Lan Lan khoanh tay lại, cười:



"À! Đúng là Diệp Lệ Chi! Cô đeo cái kính xấu xí ấy vào tôi mới nhận ra đó."



Lúc này Lệ Chi mới chú ý sang Lan Lan, cô ta rất quen. Con bé cố gắng nhớ, một hình ảnh mơ hồ nào đó hiện ra, càng lúc càng rõ. Nụ cười ngạo nghễ chẳng xem ai ra gì... Mắt Lệ Chi chợt sáng lên:



"Cô là người đã đứng cạnh Trần Đạt khi chúng tôi chia tay. Cô là bạn gái mới của anh ấy!"



"Đúng rồi đó, xem ra cô vẫn còn nhớ tôi. Lần cuối tôi gặp cô thì lúc đó cô chỉ là một cô gái xấu xí với cái kính cận khó ưa và đang khóc rất thê thảm vì bị... đá!" – Lan Lan nhìn sơ Lệ Chi – "Hôm nay trông cô khác lắm."




Lệ Chi định hỏi thì chợt anh chàng tóc bạch kim quay lưng lại ngồi xuống. Lệ Chi chưa kịp hiểu gì thì Kỳ Phong cất giọng:



"Lên đi, tôi cõng cô về!"



"Cõng?! Anh... anh cõng tôi ư?" – Cô gái vô cùng kinh ngạc.



"Phải, để cô ở lại một mình tôi không yên tâm."



"Nhưng tôi nặng lắm đấy, chưa kể áo váy tôi mặc đã dơ nếu anh cõng thì áo anh cũng sẽ dơ luôn."



"Tôi biết nhưng cô khỏi lo cứ lên đi, gần mười một giờ đêm rồi!" – Kỳ Phong giục.



Lệ Chi chần chừ trong mấy giây rồi cũng đứng dậy, không quên vác đôi giày theo. Con bé từ từ leo lên lưng Kỳ Phong, hai tay quàng qua cổ anh chàng. Kỳ Phong đứng dậy, suýt khụy chân nhưng vẫn còn giữ được thăng bằng.



"Cô nặng gớm!"



"Thì tôi đã bảo mà..."



Đứng một lúc, Kỳ Phong cất bước. Cứ ngỡ là không chịu được khối lượng của Lệ Chi nào ngờ anh chàng mảnh khảnh này lại bước đi một cách nhẹ nhàng.



"Tôi không nặng à?"



"Nặng như heo nhưng vì tôi vẫn thường leo núi, bơi lội, chạy điền kinh ngoài ra còn tập vài môn thể thao khác nên tôi rất khỏe."



Leo núi? Bơi lội? Điền kinh? Lệ Chi tự hỏi không biết làm cách nào mà anh ta có thể tập thể thao với thân hình ốm nhom như thế. Đột nhiên, con bé tưởng tượng cảnh Kỳ Phong leo núi rồi anh bị gió thổi bay và vướng lại vào một cành cây nào đó. Nghĩ thế nó bật cười.



"Cô lại nghĩ ra trò gì nữa đó?"



Nghe Kỳ Phong hỏi, Lệ Chi ngừng cười, đáp với vẻ hời hợt:



"Không có gì." – Rồi như nhớ ra gì đó con bé hỏi – "Lúc nãy anh nói, để tôi lại một mình anh không yên tâm vậy..."



Chẳng hiểu sao đến đấy Lệ Chi ngừng lại. Một lần nữa cô bạn này lại bỏ dở câu nói của mình, dường như có sự dò ý nào đó, nhưng là ý gì?



Dĩ nhiên, Kỳ Phong hiểu được ngụ ý của thái độ "dò xét" mờ ám kia. Anh liền "gạt phăng" đi "cái ý" ấy bằng câu nói:



"Ừ thì tôi không yên tâm để cô lại một mình vì tôi sợ cô ngồi mãi rồi ngủ gật lúc nào không biết. Đến nửa đem cô lăn xuống ghế ngã nhào ra đất thế là lại dơ áo váy của tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi."



Đơn giản á?! Lệ Chi nghĩ thầm, gương mặt méo xệch. Không ngờ trên đời lại có người con trai như vậy. Thế mà anh ta cũng nghĩ ra được.



a