Lời Hứa Thủy Chung
Chương 6 : Bí mật của Lâm Kỳ Phong
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Lệ Chi lại bị hố. Nhưng thật ra thì nó muốn dò xét Kỳ Phong điều gì chứ, cả bản thân cũng không rõ nữa.
"Nếu mệt..." – Kỳ Phong đột ngột lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Chi – "Cô có thể dựa lên vai tôi chợp mắt một tí, chỉ chợp mắt thôi đấy và đừng có làm dơ áo tôi."
Lệ Chi lầm bầm, tại sao lúc nào Kỳ Phong cũng như vậy nhỉ, cứ hay đề cập đến những vấn đề vô duyên. Câu trước còn nghe được qua câu sau là mất cảm tình liền.
"Thế thì tôi dựa một lát nhé, tại anh nói đó nha."
Không nghe trả lời, Lệ Chi nhìn xuống bờ vai Kỳ Phong. Đôi vai vững chắc, bờ vai áo màu đen càng khiến nó thêm to lớn. Con bé đảo mắt liên tục trông gian gớm. Rồi từ từ và nhẹ nhàng, Lệ Chi ngã đầu lên bờ vai anh chàng tóc bạch kim. Nhắm mắt lại thật dễ chịu, cảm giác vô cùng yên tâm, con bé cười cười, nụ cười bẽn lẽn. Nó ngửi được mùi thơm tỏa ra từ những sợi tóc bạch kim của Kỳ Phong và cảm nhận được mỗi bước chân của anh thật nhẹ nhàng. Lúc đó, Lệ Chi ước sao cứ được mãi thế này không bao giờ dừng lại. Và nó đã thiếp đi rất ngon lành.
***
"Woa, ngủ thoải mái quá! Dễ chịu thật!"
Lệ Chi thức dậy sau một giấc thật ngon và vươn vai ngáp dài. Con bé vặn người, uốn éo, bẻ tay chân, đó là thói quen khi thức dậy. Lệ Chi bước xuống giường mắt dường như mở không nổi, còn phải thay đồ dùng điểm tâm để còn đi học. Đang bước đi lò dò thì con bé vấp phải vật gì cưng cứng, suýt nữa ngã nhào nhưng đã kịp lấy lại bình tĩnh và tiếp tục đi trong cơn mê. Được một đoạn thì Cốp! vật gì đó đập vào đầu Lệ Chi, nó lắc đầu choáng váng rồi lại "phiêu du" tiếp. Mở cửa bước thật nhanh, con bé không ngờ rằng phía trước là bậc thang chính vì vậy nên Rầm! Rầm! liên tiếp vang lên. Có lẽ không cần nói cũng đoán được hậu quả thế nào.
Nửa tiếng sau...
"Tại sao tôi lại ở nhà anh, ngủ trong phòng của anh và còn mặc áo của anh nữa?"
Lệ Chi đang đi qua đi lại thì bất chợt nhìn Kỳ Phong hét lên. Giọng hét còn to hơn tiếng nổ của quả bom. (>x<).
Kỳ Phong ngồi trên ghế, dùng tay lau lau một bên mặt, dường như đối phương văng miểng hơi bị nhiều.
"Cô nghe tôi nói đây! Đêm qua tôi cõng cô về cô nhớ không? Tôi có hỏi nhà cô ở đâu nhưng không nghe trả lời, quay qua tôi thấy cô đã ngủ, nước dãi chảy dài trên vai áo tôi. Đó là lý do vì sao tôi không đưa cô về nhà được. Thế là tôi cõng cô về nhà tôi. Tôi tốt bụng nhường giường cho cô vậy mà suốt đêm cô ngáy lớn như trâu khiến tôi mất ngủ. Chưa hết, gần sáng tôi mới được chợp mắt rồi bất thình lình cô rớt từ trên cầu thang xuống làm tôi giật mình." – Kỳ Phong quay qua Lệ Chi, hét banh nhà – "Thế mà giờ đây cô lại thét vào mặt tôi à???"
Lệ Chi nhăn mặt, dùng ngón tay bịt hai lỗ tai lại. Tiếng hét này còn chúa chát hơn.
"Hét gớm!" – Con bé bảo – "Tuy là thế nhưng anh cũng đâu cần thay áo cho tôi. Đồ xấu xa!"
"Không phải đâu, cô đừng hiểu lầm Kỳ Phong!" – Giọng Hoàng Cường vang lên.
Lệ Chi xoay qua nhìn. Hoàng Cường gãi gãi mớ tóc bù xù như ổ quạ:
"Đêm qua lúc Kỳ Phong đưa cô về đây cô đã ngủ say nhưng chiếc áo váy cô mặc lại bị dơ không thể để cô ngủ như vậy được. Cũng may lúc đó có Ánh Nga, bạn gái tôi, chính cô ấy là người đã thay áo cho cô. Cô thông cảm nhà con trai làm gì có áo của con gái nên đành để cô mặc áo sơmi của Kỳ Phong. Chuyện là như thế!"
"Thế thì tốt, cô cứ về nghiền ngẫm đi. Hôm nay đến đây là xong. À sáng ngày mai cô khỏi đến Hội, mai tôi có chuyện nên giờ học sẽ dời vào buổi chiều."
"Anh có chuyện gì vậy?" – Thấy Kỳ Phong nhìn "ghê rợn", Lệ Chi ngó lơ nơi khác – "Ừm thôi vậy, tôi ghé siêu thị đây."
Lệ Chi "lon ton" đi ra khỏi phòng.
Còn lại một mình, Kỳ Phong nhìn vào tờ lịch treo tường. Con số hai mươi tám hiện lên rõ rệt, là ngày hai mươi tám, tức ngày mai. Kỳ Phong buồn, một nỗi buồn đau đáu len lỏi trong con người anh.
***
Buổi sáng của ngày hôm sau, Lệ Chi chạy xe đạp dọc phố Hoa Đạo. Con bé hít thở bầu không khí trong lành của một buổi sáng an nhàn. Hôm nay được nghỉ học lại không phải đến Hội nên nó tranh thủ giải khoay cho bản thân. Tuy là vậy nhưng buổi trưa Lệ Chi phải ghé qua nhà Kỳ Phong để dọn dẹp và nấu bữa tối cho hai anh chàng nọ, vì chiều con bé đi làm thêm tối mới về. Đạp xe lanh quanh một lúc, Lệ Chi đến siêu thị mua đồ. Nó dạo chơi trong ấy một tiếng đồng hồ. Lát sau, con bé dắt xe đạp ra khỏi hầm giữ xe.
Chuẩn bị đạp xe về nhà Kỳ Phong thì bất chợt Lệ Chi kinh ngạc khi thấy Kỳ Phong bước ra khỏi tiệm hoa phía bên kia đường, trên tay còn cầm một bó huệ đỏ chưa nở. Lệ Chi bất động trong giây lát vì mãi nhìn theo bóng anh chàng họ Lâm. Chỉ đến khi bóng dáng đó khuất sau con đường ở phía xa thì cô nàng cận thị mới chợt tỉnh. Lệ Chi đạp xe về trong tình trạng lẫn thẫn. Đầu óc cứ suy nghĩ miên man nào là: Kỳ Phong mua hoa tặng ai? Chẳng lẽ anh ta có bạn gái, hôm nay đi hẹn nên mua hoa? Anh ta quen thật hay quen chơi? Hay là... Kỳ Phong có bạn trai?! Càng nghĩ con bé càng đi quá đà, chẳng hiểu sao lại có ý nghĩ như thế. Lệ Chi lắc đầu liên tục hòng xua đi vấn đề rối rắm đó, nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm về điều này.
***
Lệ Chi mở túi lấy ra một bộ quần áo được ủi ngay thẳng đưa cho Hoàng Cường:
"Tôi trả áo, cám ơn việc lần trước."
"Đừng khách sáo bạn bè cả thôi. Tôi nghĩ cô nên cảm ơn Kỳ Phong!"
Hai từ "Kỳ Phong" vang lên thế là những ý nghĩ "điên rồ" lúc nãy lại ùa về trong đầu Lệ Chi. Con bé vẫn còn thắc mắc chuyện vừa rồi. À, sẵn tiện có Hoàng Cường ở đây hay là hỏi thử xem. Nó nhủ thầm nhưng lại gạt bỏ vì không dưng hỏi như thế dễ bị hiểu lầm nhưng ý chí ấy lại xìu xuống, thật sự thì Lệ Chi rất, rất muốn biết. Mà sao nó lại quan tâm thế cơ chứ, Kỳ Phong mua hoa tặng ai cũng đâu liên quan đến nó chỉ là lòng thấy buồn khi nghĩ Kỳ Phong có bạn gái. Kỳ lạ quá, chưa bao giờ Lệ Chi thấy khó xử thế này.
"Cô có chuyện gì sao?" – Hoàng Cường thấy sắc mặt cô bạn có vẻ không tốt.
"Hả... à không có gì!"
Lệ Chi quay đi buồn thiu. Gương mặt con bé đột nhiên phệch xuống giống chiếc bánh bị ế. Rồi không hiểu sao ý chí thì bảo nên đi dọn dẹp nhà nhưng lòng thì hứng chí lạ lùng thế nên nó xoay lại, hét to:
"Này Hoàng Cường! Có phải Kỳ Phong có bạn gái không???"
kim qB,