Lời Hứa Thủy Chung
Chương 8 : "Học" hôn
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Kỳ Phong dừng hành động đang ăn, mắt cứ đảo liên tục. Trong phút chốc, Lệ Chi thấy được sự trống rỗng từ cái nhìn vô hồn ấy. Kỳ Phong nhai chậm chạp, nuốt thức ăn. Việc làm từ tốn như thể kéo dài thời gian, anh không muốn trả lời câu hỏi của cô gái cho lắm.
"Tôi sẽ chỉ dẹp Hội khi có một người có thể khiến tôi sống thủy chung!"
"À." – Lệ Chi gật gù, phán một chữ nghe nhẹ làm sao rồi chợt xoay qua bảo – "Nếu thế thì tôi mong người đó sẽ xuất hiện sớm sớm!"
"Để làm gì?" – Kỳ Phong không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"Vì tôi nghĩ người có thể khiến anh sống thủy chung chắc hẳn người đó sẽ làm anh hạnh phúc!" – Lệ Chi chợt kề sát mặt lại gần Kỳ Phong, đôi mắt to như đang cười – "Tôi nói đúng không? Tôi muốn thấy anh hạnh phúc!"
Bấy giờ đến lượt anh chàng họ Lâm thấy bối rối. Một phần anh không ngờ cô bạn lại nghĩ như vậy còn một phần là vì chưa bao giờ có cô gái nào lại kề sát mặt đến gần mình như thế. Bỗng dưng Kỳ Phong ho sặc sụa. Thấy vậy, Lệ Chi lấy tay vỗ lưng anh:
"Anh sao vậy? Bị nghẹn à?"
Kỳ Phong quay đi và vẫn còn ho. Anh giơ tay lên xua liên tục như muốn nói "Tôi không sao!". Miệng anh chàng ngốn đầy thức ăn, có lẽ bị sặc rồi.
Buổi trưa hôm đó thật kỳ lạ. Lúc trên đường về nhà cả hai vẫn còn nghĩ ngợi miên man.
***
"Chiều hôm nay chúng ta sẽ học nốt bài học của ngày hôm trước, học xong cô có thể thực hành." – Kỳ Phong đưa mắt lên trần nhà, nói chuyện với Lệ Chi mà cứ như nói chuyện với người vô hình.
"Thế hôm nay tôi sẽ học đến cái gì?"
"Hôm nay chỉ học một vấn đề cuối cùng thôi. Lúc hẹn hò cô không thể thiếu điều này."
Lệ Chi ngạc nhiên, cái này hơi khó hiểu. Tức thì, Kỳ Phong tiếp:
"Đó là hôn!"
"Hôn?!" – Cô nàng cận hét toáng lên.
"Cái cô này, làm gì mà hét dữ thế? Ừm, nghe tôi hỏi: cô từng hôn ai chưa?"
"Tôi... tôi... dĩ nhiên... là... rồi!" – Lệ Chi khẳng định với vẻ ấp úng.
"Thế thì tốt!" – Kỳ Phong đảo mắt nhìn quanh như thể đang tìm vật gì.
"Anh tìm gì sao?"
"Tôi muốn kiếm một vật để cô "thực hành hôn" cho tôi xem thử. À thứ này được đấy!" – Kỳ Phong nói như reo đầy thích thú.
Anh chàng lôi ra từ trong chiếc tủ cao một con gấu bông khá to, đồng thời đưa cho Lệ Chi. Con bé đón lấy, giương mắt nhìn anh:
"Cái này dùng để..."
"Tôi ổn... xin lỗi anh..."
"Không sao, cũng chẳng đau lắm chỉ là mắt nổi đom đóm thôi!" (*__O)
Lệ Chi liền phì cười.
"Bài tập hôm nay đến đây kết thúc. Ngày mai cô sẽ bắt đầu thực hành. Bây giờ chúng ta về trời sắp tối rồi." – Anh chàng tóc bạch kim bảo.
Lệ Chi quay người lại, vẫn còn cúi mặt:
"Hôm nay tôi không chuẩn bị bữa tối được vì phải ôn bài để kiểm tra... Anh cho tôi nghỉ phép một hôm."
Kỳ Phong thấy hành động khép nép cùng giọng nói thấp dần của cô gái, liền thở ra:
"Được rồi. Vả lại nếu không cho, tôi sợ cô lại giáng thêm một cú vào đầu tôi nữa thì khổ."
Kỳ Phong nói vậy chẳng khác nào đang "hạch" tội lúc nãy của Lệ Chi.
"Đồ nhỏ nhen!" – Con bé lầm bầm.
Kỳ Phong rời khỏi phòng trước. Lệ Chi bước chậm chạp đến chiếc tủ cao để cất chú gấu bông vào. Đóng tủ lại chợt con bé nhớ đến sự việc lúc nãy... Nó giơ tay lên rờ nhẹ môi mình, cảm giác khi đó thật kỳ lạ, vừa đăng đắng lại ngọt ngọt, có chút ấm áp. Lẽ nào... Không, không phải thế! Lệ Chi lắc đầu liên tục hòng xua đi ý nghĩ nào đó đang lởn vởn. Nghe Kỳ Phong gọi, con bé lật đật chạy ra ngoài.
.....
Màn đêm đã dần buông xuống, phủ một lớp áo đen lên mọi vật, những ánh đèn điện được bật sáng choang. Trên con đường quốc lộ, lúc này đã thưa thớt người, phía xa hai bóng người đang lẫn thẫn dạo bước về.
"Thức ăn đã mua đầy đủ anh và Hoàng Cường nấu nướng một chút là xong."
"Tôi biết rồi, cô đâu cần phải nhắc nhở."
Lệ Chi rù rỉ trong miệng. Mấy phút sau, con bé quay qua bảo:
"Thức ăn có vẻ hơi nhiều, hai anh có thể rủ thêm bạn đến, càng đông càng vui."
"Tôi làm gì có bạn mà rủ!" – Kỳ Phong nhìn vẩn vơ.
Lệ Chi tròn mắt ngạc nhiên:
"Ngoài Hoàng Cường ra anh không có thêm người bạn nào sao?"
"Phải tôi chỉ quen có mỗi Hoàng Cường thôi. Một dịp tình cờ hai chúng tôi biết nhau, cả hai cùng mướn nhà ở cùng để tiện giúp đỡ."
ge:FR">1d,