Lời Hứa Thủy Chung
Chương 9 : "Thực hành" hẹn hò
Ngày đăng: 11:43 18/04/20
"Vậy những người đến nhờ anh dạy học thì thế nào?"
"Những người đó chỉ là khách hàng thôi. Họ đưa tiền cho tôi, tôi dạy họ xem như là sòng phẳng chẳng ai nợ ai. Mà cho dù có làm bạn thì cũng chỉ một thời gian vì khi rời Hội họ không bao giờ nhớ đến tôi nữa!"
"Anh không buồn à?"
"Buồn gì! Tôi cũng đã quen rồi..."
Tuy Kỳ Phong bảo vậy nhưng Lệ Chi biết được tâm trạng của anh. Con bé hướng mắt về phía trước chợt thấy lòng buồn buồn.
Xe buýt dừng ở trạm, Lệ Chi trao đồ cho Kỳ Phong rồi nhanh chóng bước lên xe. Anh chàng tóc bạch kim nhìn xuống đống đồ, nghĩ đến cảnh phải về nhà một mình, bỗng chốc thấy cô đơn nên anh thở dài quay đi. Bỗng, tiếng Lệ Chi gọi lớn:
"Lâm Kỳ Phong!"
Kỳ Phong quay lại, cô gái họ Diệp cười bảo:
"Tôi không biết sao này sẽ như thế nào nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ mãi là bạn. Dù sau này tôi có ra khỏi Hội nhưng tôi sẽ không quên anh. Nhất định tôi sẽ rất nhớ Lâm Kỳ Phong, tôi hứa đó!"
Nghe vậy, anh chàng họ Lâm đứng bất động. Cái nhìn của đôi mắt xám không còn dửng dưng đáng ghét nữa mà thay vào đó là sự ngạc nhiên. Đôi mắt mở to tròn hẳn, nom trông anh giống một đứa trẻ nhỏ.
Lệ Chi cười rạng rỡ, vẫy tay chào anh rồi lon ton kiếm chỗ ngồi. Vài giây sau, xe buýt chạy đi.
Kỳ Phong vẫn đứng, hai chân như bị dính chặt xuống nền đất. Một lần nữa Diệp Lệ Chi lại khiến trong lòng anh chàng này xuất hiện cảm giác kỳ lạ. Không những thế mà Kỳ Phong còn cảm nhận được, lúc nãy gương mặt mình thoáng đỏ. Sáng nay ở khu đồi sau nhà thờ, Lệ Chi cũng đã tạo một cảm giác khác lạ trong bản thân Kỳ Phong. Càng lúc anh càng cảm thấy có điều gì mơ hồ không rõ đang dần xuất hiện. Phải chăng vì từ trước đến giờ chưa có ai, đặc biệt là cô gái, lại quan tâm đến anh như vậy nên anh mới cảm thấy lạ lạ, một cảm gíác khó tả.
"Chẳng biết cái cô Diệp Lệ Chi là người thế nào nữa." – Kỳ Phong cười nhẹ rồi dạo bước về nhà.
Chẳng bao lâu sau con đường quốc lộ không còn bóng người.
***
Chiều hôm sau, Lệ Chi lại đến Hội. Có thể hôm nay con bé sẽ thực hành hẹn hò, chẳng biết sẽ thế nào nên cảm thấy hồi hộp, run run. Vừa bước vào phòng, Lệ Chi thấy ngay Kỳ Phong đứng bên cửa sổ, mắt hướng ra ngoài. Cái nhìn như thể đầu óc anh chàng này hoàn toàn trống rỗng. Thấy người đó đột nhiên những sự việc hôm qua ùa về vì vậy mà "những cảm xúc điên rồ" lúc đó lại trỗi dậy. Lệ Chi phải tự trấn an mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, nhất định là như thế. Nghĩ vậy, con bé cất tiếng:
"Chào Kỳ Phong, anh đến sớm thế à?"
Tuy giọng nói có vẻ thản nhiên nhưng trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô nàng này không ngừng "lượn vòng".
Kỳ Phong chợt tỉnh khi nghe tiếng người vang lên. Anh quay qua thấy cô gái nghiêng đầu mỉm cười, bất giác trong lòng xuất hiện cảm xúc kỳ lạ. Dường như có cái gì trong người Kỳ Phong chợt dao động, giống như mặt biển đang bình yên đột ngột cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến làm mặt nước xuất hiện những đợt sóng lăn tăn.
Lệ Chi ngạc nhiên vì Kỳ Phong chẳng nói năng gì mà cứ nhìn mình.
"Anh không khỏe sao, hay có chuyện gì?"
Lại thêm một lần nữa sực tỉnh, anh chàng tóc bạch kim xoay người nơi khác bảo:
"Không có gì, chỉ đang suy nghĩ thôi..."
Làm sao không có gì được chứ? Lệ Chi nhủ thầm, chắc chắn Kỳ Phong có chuyện gì đấy nhưng cái vẻ dửng dưng đáng ghét thường ngày kia lại che giấu đi cái khác lạ đó. Đang nghĩ ngợi chợt Hoàng Cường xuất hiện, trên tay cầm mấy bộ áo váy. Vừa thấy Lệ Chi, anh cười:
"Cô đến rồi ư? Tôi có mang vài thứ cần thiết cho cô "lột xác" đây."
Lệ Chi ủ rũ buồn bã. Khó khăn lắm mới có thể tự tin trình diễn như vậy thế mà lại vấp phải "vỏ dưa già".
Ngồi một lúc lâu Kỳ Phong vươn vai đứng dậy:
"Sắp tối rồi cũng nên về nhà thôi. À, hôm nay cô không cần đến nhà nấu bữa tối lát nữa chúng tôi có chuyện phải đi nên ăn ở tiệm luôn."
Lệ Chi gật đầu, mắt cứ ngứa ngứa vì đeo kính áp tròng. Con bé tạm biệt hai anh chàng rồi lẫn thẫn bước đi trong tâm trạng u ám, sầu não. Nó phải đón xe buýt về nhà. Chợt nhớ lại sự việc lúc nãy, Lệ Chi thấy nhục nhục thế nào ấy, khi đó đúng là quê thật. Ôi, ngứa mắt quá! Con bé lấy tay rờ nhẹ mắt, đeo kính áp tròng quả nhiên khó chịu. Chính vì mãi lo như vậy nên Lệ Chi không ngờ có một chiếc môtô đang lao về phía mình. Nó bất chợt quay qua, chiếc xe chạy đến với tốc độ rất nhanh và trong thoáng chốc cô gái chỉ biết đứng đó.
Két!!!!!!!!! Tiếng thắng gấp vang lên nghe như muốn xé toạc bầu không khí yên tĩnh của buổi chiều. Tuy đã kịp thời dừng lại nhưng bánh xe trước đã đụng vào chân Lệ Chi, nó ngã xuống đất. Những người đi đường dừng bước quan sát sự việc đang diễn ra. Phía bên kia Kỳ Phong và Hoàng Cường quay lại nhìn. Cả hai thấy cô bạn ngồi bệt dưới đất trước đầu một chiếc xe môtô. Hai anh chàng toan chạy đến thì vừa lúc ấy đèn xanh bật sáng thế là hàng loạt chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Sự lưu thông tình cờ này đã ngăn cản không cho hai người đến giúp Lệ Chi.
Nói về cô gái họ Diệp, khi đã lấy lại bình tĩnh sau cú ngã, nó nhăn mặt vì đau có lẽ là bị thương rồi. Chưa kịp làm gì thì người trên xe môtô bước xuống. Đó là một người con trai. Anh chàng tháo nón bảo hộ ra cất giọng trách mắng:
"Này! Cô đi đường kiểu gì thế? Bị mù sao?"
"Xin lỗi anh... xin lỗi..."
"Còn không mau đứng dậy! Định nằm vạ đòi tiền à? Hừ, tôi biết rõ cái trò của mấy người lắm mà."
Trước thái độ hung hãn của anh chàng này, Lệ Chi cố gắng đứng lên nhưng vết thương ở đầu gối khiến hành động đó trở nên khó khăn.
Chợt, đúng lúc ấy một chiếc xe hơi màu đen chạy đến rồi dừng lại. Cửa xe mở, một người con trai khác bước xuống, xem ra có vẻ lớn hơn người đi môtô chừng hai, ba tuổi, nhìn mặt cũng hiền hơn người nọ. Anh chàng đi xe hơi bước nhanh đến hỏi:
"Em lại gây chuyện nữa sao, Quang Nhân?"
"Quang Dương, anh lúc nào cũng chỉ biết trách mắng em nhưng lần này thì anh trách lầm em rồi!" – Quang Nhân hằn hộc.
"Được rồi, nói anh nghe Quang Nhân, em lại làm gì người ta nữa vậy?" – Quang Dương nhún nhường.
"Chính cô ta đi đường mà cứ như người mất hồn, cũng may em tránh kịp nếu không thì gây ra án mạng." – Quang Nhân khoanh tay, nói vẻ bực bội.
"Đúng thế, tại tôi có lỗi trước." – Lệ Chi lên tiếng vì không muốn lỗi của mình lại gán cho người khác.
"Vậy à? Anh xin lỗi em, Quang Nhân!"
"Lúc nào cũng vậy, anh luôn luôn nghe lời người ngoài, nhất là con gái. Quang Dương à, có ngày anh sẽ chết vì con gái đó!" – Quang Nhân giễu.
"Thôi đi, Quang Nhân!" – Quang Dương gắt gỏng.
"Được rồi em đi đây, không tranh cãi với anh nữa." – Quang Nhân đội nón bảo hộ, leo lên xe môtô rồi nhìn qua Lệ Chi – "Đừng có ngớ ngẩn khi qua đường nữa nhé!"
Dứt lời, Quang Nhân lái xe đi. Quang Dương nhìn theo lắc đầu chán nản:
"Thằng em cứng đầu." – Bấy giờ, anh mới quay sang Lệ Chi hỏi thăm – "Cô thế nào rồi? Quang Nhân mỗi lần lái xe môtô thì ai cũng phải khiếp sợ, nếu có gì mong cô bỏ qua."
"Đó là lỗi của tôi không phải lỗi của anh ấy. Với lại tôi không bị thương gì cả." – Cô gái họ Diệp cười mặc dù đầu gối rất đau.
d