Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 118 : Bóng ma đè
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Một giọng hát véo von của vai hoa đán* trong Kinh kịch bỗng cất lên uyển chuyển du dương, dư
âm vấn vít Trong bóng tối dày đặc, trong đêm đông giá buốt, giọng hát
trong vắt thê lương thực sự khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy * Hoa đán là một dạng vai nữ trong hý kịch Trung Quốc, phần lớn là vai các cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tính tình hoạt bát.
Lỗ Nhất Khí cũng đang
lắng nghe, cậu đang tìm xem tiếng hát ấy phát ra từ đâu Không chỉ có
cậu, hai người kia cũng đang chăm chú tìm kiếm Nhưng lạ thay, cả ba
người đều không phát hiện ra được giọng hát từ đâu vẳng lại Bốn phương
tám hướng dường như đều văng vẳng tiếng hát, như là có một đám đông đang vây kín lấy họ, cùng cất lên một giọng hát giống hệt nhau.
Lỗ
Nhất Khí không nghe ra, cũng chẳng nhìn ra, song trong ý thức của cậu
đang từ từ hình thành một cảm giác lờ mờ Dường như có một hình bóng
thướt tha màu trắng đang lượn vòng quanh, phất phơ như một làn gió
thoảng Đột nhiên, một ngón tay lạnh buốt khẽ vuốt qua bên má phải của
cậu - Á! Cậu buột miệng kêu lên một tiếng kinh sợ, bỗng chốc cơ mặt căng cứng, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt.
- Sao thế? – Lỗ
Thịnh Hiếu vội hỏi Lỗ Nhất Khí không trả lời, cậu đang vô cùng khiếp đảm Cảm giác mách bảo với cậu, tình thế trước mắt cực kỳ nguy hiểm Nơi ngón tay vừa vuốt qua buốt lạnh khác thường, buốt lạnh hệt như ngón tay vừa
nãy Hơn nữa, cảm giác buốt lạnh còn không ngừng lan rộng, một nửa khuôn
mặt đã không còn cảm giác.
- Con… hình… như đã… chạm… phải nút…
rồi… cảm giác… hơi khác… lạ… Phải một lúc sau, Lỗ Nhất Khí mới mở miệng
lắp bắp dược vài tiếng, do một nửa khuôn mặt cậu đã lạnh đến tê cứng,
nên giọng nói cũng ấm ớ không rõ Cậu phải nói ngay, nếu không, rất có
thể lát nữa sẽ không còn nói nổi Lỗ Thịnh Hiếu vừa nghe Lỗ Nhất Khí nói
đã chạm phải nút, bèn vội vã châm đèn khí tử phong.
Vào khoảnh
khắc ngọn lửa vừa chập chờn bùng lên, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy một khuôn
mặt, khuôn mặt của một người con gái tuyệt đẹp Khuôn mặt đó cách cậu
chưa đầy hai thước, đang lướt nhanh về phía cậu, điệu bộ tựa như đang
muốn tặng cho cậu một nụ hôn Đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp, song sắc mặt xanh lét, con mắt màu trắng đục, trên hai gò má là hai vệt son đỏ tròn
xoe.
Khuôn mặt đang nở một nụ cười dịu dàng, song nụ cười trơ trơ cứ như được tạc sẵn trên khuôn mặt Lỗ Nhất Khí muốn né tránh song không kịp Khuôn ặt lướt tới rất nhanh, trong khi khuôn mặt cậu đã tê cứng,
đến xoay đầu cũng rất khó khăn Đúng lúc hai đầu mũi sắp chạm nhau đến
nơi, bỗng nhiên khuôn mặt ngoặt thành một góc vuông lướt sang bên cạnh,
lẩn vào trong bóng tối.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy
mắt, trong một thoáng bập bùng của ngọn lửa đèn Tiếp đó, giọng hát lại
cao thêm một âm vực, càng thêm chói tai Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam
đều không nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ, họ chỉ quan tâm tới vết ngón tay bầm đen hằn trên mặt Lỗ Nhất Khí sắc đen đang dần dần lan rộng từ vết
ngón tay, thành từng tia mảnh màu đen bò lan ra tứ phía như một mạng
nhện chằng chịt, đã lan khắp quá nửa khuôn mặt.
Toàn bộ phần đầu
cậu đang bị bao phủ trong một lớp khí đen Ngọn lửa trong đèn khí tử
phong vẫn chưa cháy lên được, bập bùng vài cái rồi lại tắt ngấm Lỗ Thịnh Hiếu châm tiếp một mồi khác, song nó vẫn chỉ loé lên chốc lát rồi lại
tắt Lỗ Nhất Khí đã không thể nói được nữa, cảm giác lạnh buốt đã đông
cứng trên toàn bộ khuôn mặt.
Bác cậu và Quỷ Nhãn Tam vẫn tiếp tục trao đổi điều gì đó cậu không hiểu lắm - Cậu Tam, tiếng nơi nào khó
tìm, đèn không gió tự tắt, đã nhìn ra được là khảm gì chưa? - Biết rồi! - Vậy cậu nhìn xem Lỗ Nhất Khí đã trúng phải nút gì? - Cậu ta trúng phải
nút độc! - Có nghiêm trọng không? Có giải được không? – Giọng nói của Lỗ Thịnh Hiếu đầy lo lắng.
- Nghiêm trọng Giải được! Lỗ Nhất Khí
cảm thấy có một bàn tay đang sờ vào cậu Tuy mặt cậu đã tê cứng, song cậu vẫn giật mình hoảng hốt, vội đưa tay chụp lấy cổ tay đó - Cậu cả, đứng
im, tôi giải độc cho cậu! – Cậu nhận ra tiếng của Quỷ Nhãn Tam Bàn tay
của Quỷ Nhãn Tam đang xoa nhẹ lên vết ngón tay trên mặt Lỗ Nhất Khí Cùng với động tác đó, cảm giác của cậu dần dần quay trở lại.
Tay Quỷ
Nhãn Tam trơn tuột giống như bôi một thứ dầu mỡ gì đó, thật ấm áp và dễ
chịu Cậu đã bắt đầu cảm nhận được sự thô ráp trên đầu ngón tay của Quỷ
Nhãn Tam Mặt cậu không còn lạnh buốt nữa, mà đang ấm dần lên, càng lúc
càng ấm, và bắt đầu nóng ran Lỗ Nhất Khí kêu khẽ một tiếng - Nóng à?
Không sao, cố chịu một lát! – Quỷ Nhãn Tam nói.
Nóng quá, nóng
rát như bị lửa thiêu Lỗ Nhất Khí cảm thấy mồ hôi nóng đã toát ra khắp
thiết bị để tấn công thành chín lần, Mặc Tử dùng chín phương pháp để giữ được thành trong cả chín lần.
- Bác ơi, hay là mình về thôi! –
Sau một hồi lâu, Lỗ Nhất Khí mới lúng búng trong miệng Lỗ Thịnh Hiếu
đang mặt ủ mày chau, không biết đang buồn bã điều gì, chợt nghe Lỗ Nhất
Khí nói vậy, trong mắt ông lập tức loé lên một tia dữ tợn Ông cắn chặt
răng, cố gắng khống chế những cơ mặt đang co giật liên hồi, rồi nói rành mạch từng chữ: - Không về được nữa! Đêm nay, nếu như con không vào được trong nhà, thì cả đời này, con đừng mơ… tới được đây nữa.
Có một số thứ… cho tới chết… con cũng không thể hiểu được Đây là cơ hội duy
nhất trong đời, con phải tin tưởng bác, tin tưởng anh Tam, lại càng phải ttn tưởng… chú Hạ… người đã hy sinh cả mạng sống vì chúng ta Con phải
đi tiếp, con nhất định phải đi tiếp! Tuyệt đối không thể quay về! - Chỉ
có điều… Mà thôi Nếu bác cảm thấy cần thiết, vậy chúng ta đi thôi! – Lỗ
Nhất Khí vâng lời, nhưng vẫn chút miễn cưỡng.
Lỗ Thịnh Hiếu thở
ra một hơi dài Ông đã hồi phục lại trạng thái bình thường như trước Ông
chậm rãi nói: - Thời gian quá gấp rút, khó nói được rõ ràng, vả lại có
một số việc vẫn chưa phải lúc để nói cho con rõ Khi vào được căn nhà của tổ tiên, chỉ mong con có thể tìm ra manh mối, lĩnh ngộ được điều gì Tới khi đó, chưa biết chừng con sẽ còn hiểu rõ hơn ta! Quỷ Nhãn Tam nãy giờ không để tâm đến họ, hắn đang lẳng lặng quan sát kỹ Lỗ Nhất Khí dưới
ánh sáng lờ mờ toả ra từ viên đá huỳnh quang.
Hắn đã hiểu vì sao
khuôn mặt ma vừa rồi không dám đâm vào Lỗ Nhất Khí Thì ra trước đó, khi
lão mù giúp cậu phá màn che mắt bởi bức tranh thuỷ ngân Nam Từ, lão đã
dùng đầu lưỡi đầy máu liếm trên ấn đường cậu vẽ thành một lá bùa Thái
Công, bởi vậy vừa rồi hắn chỉ đưa bùa hộ mệnh cho Lỗ Thịnh Hiếu mà không đưa cho cậu Nhưng bùa Thái Công đã bị mồ hôi ròng ròng trên trán cậu
xoá nhoà, chỉ còn là một vệt đỏ loang lổ, bởi vậy vừa rồi mới bị ma đè.
Tiếp đến, Quỷ Nhãn Tam lại xem xét kỹ trong phòng Hắn cũng đã nhận ra, tại
sao mình không nhìn thấy gì cả Nguyên do là trong phòng không hề có bất
kỳ một đồ vật nào Hơn nữa, toàn bộ vách tường, xà kèo, cột trụ đều được
sơn một màu đen trũi Kỳ lạ hơn nữa là căn phòng này không hề vuông vắn
Góc tây bắc của nó là một hình vòng cung hướng vào bên trong, thiếu mất
nửa mặt tường phía tây và già nửa tường phía bắc, không có tường phía
đông.
Thuận theo hình vòng cung này, mặt đông là một con đường
quanh co dẫn ra phía sau, không biết nó thông tới đâu Căn phòng cũng
không có cửa phía tây, có nghĩa là từ gian phòng chính, không thể đi
sang gian phòng phía tây; phía đông tuy có đường, song cũng không biết
có dẫn tới căn phòng phía đông hay không Căn phòng này quả là rất khó
giải thích theo kiến trúc học.
Theo phong thuỷ học bố cục này gọi là không theo quy tắc Ngũ hành, không tụ khí của trời đất Dương minh ở
rìa góc, âm hối ở chính đường Xem ra đây đúng là một nơi thích hợp để
nhốt ma, giữ ma, nuôi ma - Đi thôi, về nhà càng sớm càng tốt! Lỗ Nhất
Khí rảo bước tới con đường tối mịt phía đông Những hành động liều lĩnh
kiểu này của cậu thường khiến Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam không kịp
lên tiếng ngăn chặn.
Song sự tình không đến nỗi quá tệ, nhiều
nhất cậu cũng chỉ bước lên hai bước là lại quay trở lại, bởi lẽ cậu
không biết nên đi thế nào Trong lối đi, có thể nhìn thấy hai cánh cửa,
hai cánh cửa giống nhau y hệt, không hiểu nên đi theo cửa nào? Cả ba
người đều không biết Những cánh cửa kiểu này không thể tuỳ tiện xông vào Nếu trong cửa có cạm bẫy, đó là đường đi, phá được bẫy giải được cạm,
đi đến đâu hay đến đấy; nếu trong cửa không có cạm bẫy, tức là không có
đường đi, không có đường đi, tức là đường chết, bước chân vào khó mà
sống sót trở ra.
- Khổ a… Tiếng mào đầu của khúc Kinh kịch lại
ngân nga vẳng lại, chập chờn bên tai ba người Tiếng mào đầu dư âm còn
chưa dứt, lời hát vẫn chưa kịp cất lên, bỗng “cạch” một tiếng, vách
tường phía nam đột ngột mở ra một ô cửa sổ Về lý mà nói, qua cửa sổ phía nam có thể nhìn thấy quang cảnh ngoài sân Khi họ bước vào nhà, ngoài
trời tuyết mới bắt đầu rơi lác đác.
Nhưng giờ đây, cảnh tượng mà
họ nhìn thấy là tuyết phủ kín trời, không nhìn thấy thứ gì trong sân
Thật khó tưởng tượng, vừa mới bước vào có một lát, mà tuyết đã lớn đến
vậy? Hoặc cũng có thể, sân này không phải là sân đó, tuyết này không
phải là tuyết đó Một thiếu nữ áo trắng thướt tha đang múa hát dịu dàng
trong gió tuyết Tuy rằng chỉ nhìn thấy phía sau lưng, song suối tóc mượt mà và thân hình diễm lệ đã cho họ biết, đó là một cô gái rất đẹp.