Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 119 : Song tuyết lạnh

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Người con gái xinh đẹp, màn tuyết rơi trắng xoá; điệu múa uyển chuyển, giọng

hát véo von Quả là một bức tranh đầy thơ mộng Tâm tư Lỗ Nhất Khí như hoà vào trong khung cảnh ấy Dường như cậu thấy mình hoá thành một bông

tuyết trắng, bay tung theo ống tay áo phất phơ Có hoà nhập, mới có cảm

nhận Có cảm nhận, mới có cảm giác.



Và, cảm giác đang mách bảo

cậu… lợm giọng, hoa mắt, khiếp sợ - Lùi mau, đừng chạm vào tuyết! – Quỷ

Nhãn Tam quát khẽ một tiếng, rồi bật tung Vũ Kim Cương che chắn cho ba

người Tiếng quát của hắn toát lên vẻ kinh sợ và giận dữ, hai người kia

bất giác đều vội vã lùi lại theo Quỷ Nhãn Tam Những bông tuyết xoay tít

thành từng đám, bám sát theo sau, bay rào rào về phía họ.



Gió rất gấp, hoa tuyết bay đến cũng rất gấp Chỉ lùi lại cũng vô ích, sau lưng

họ chính là bức tường lồi hình cánh cung, đã không còn đường lui nữa Chỉ còn cách chạy vào con đường kia, nhưng rốt cuộc phải đi vào cánh cửa

nào đây? Quỷ Nhãn Tam vặn khẽ cơ quan trên Vũ Kim Cương, tán dù bỗng

tách thành tám múi, cùng xoay nghiêng về một bên tạo thành góc ba mươi

độ, biến Vũ Kim Cương thành một cánh quạt lớn, tựa như thứ quạt thổi vỏ

thóc của phường thợ xay.



Quỷ Nhãn Tam tay trái cầm cán dù, tay

phải vặn tay cầm Cây dù xoay tít một cái quạt, thổi ra một luồng gió,

đánh bạt đám bông tuyết bay ra ngoài cửa sổ Giọng hát đột nhiên cao vút

lên, giai điệu đang uyển chuyển bỗng chốc trở nên lanh lảnh chói tai,

như thể những mũi kim nhọn châm vào màng nhĩ Nhịp điệu múa lượn cũng trở nên nhanh hơn, song vẫn giữ được vẻ nhàn nhã thanh tao.



Khác là ở chỗ lại có hai luồng gió mạnh xộc vào, khiến đám hoa tuyết mà Quỷ Nhãn

Tam vừa quạt ra bị tách thành hai luồng xoáy ở hai bên trái phải, sau đó né qua làn gió thổi ra từ cây Vũ Kim Cương, từ hai bên bay vòng đến Quỷ Nhãn Tam bắt đầu chân tay luống cuống, hắn xoay cây dù sang trái, thổi

cho đám hoa tuyết lui lại một chút, rồi lại vội vàng xoay sang bên phải.



Bàn chân hắn đã bắt đầu lui dần về phía sau từng chút một Cây Vũ Kim Cương

xem chừng khó mà chống đỡ nổi trước cách giáp công từ hai phía, có lẽ đã tới lúc họ thực sự phải rút vào trong lối đi kia - Đi bên này, đây có

lẽ chính là đường sống! – Lỗ Thịnh Hiếu quả quyết Khi đứng trước cánh

cửa, ông cảm nhận thấy ở đây có luồng khí đối lưu rất mạnh, chứng tỏ lối đi sau cánh cửa này có thể dẫn ra ngoài.



- Hay là theo bên này

đi! Nút của những khảm diện phía trước đều sắp đặt đúng theo cách nghĩ

của chúng ta Đối phương đã nghiên cứu rất kỹ từng đường đi nước bước của chúng ta, chúng ta nên làm ngược lại! – Lỗ Nhất Khí vô cùng kiên quyết

Cậu không đợi hai người kịp có ý kiến, đã phăm phăm bước vào trong cửa

Lần này, cậu đã thực sự biến mình thành viên đá dò đường.



Lỗ

Thịnh Hiếu lập tức bám theo, ông rảo bước rất nhanh, ông muốn đi trước

Lỗ Nhất Khí Bởi lẽ quỷ khảm khác với hoạt khảm, cú đột kích bất ngờ

trong quỷ khảm sẽ nhắm vào người ở gần nhất và dễ trúng đòn nhất Quỷ

Nhãn Tam cũng bước theo vào, hắn vẫn giương Vũ Kim Cương che chắn trước

cửa Vị trí này cách cửa khá xa, gió cũng không còn quá mạnh.



Hoa

tuyết muốn thổi tới cần phải bay qua một cánh cửa hẹp Trong một không

gian hẹp, việc phòng thủ cũng trở nên dễ dàng hơn Bên trong cánh cửa

không có gì khác lạ, vẫn là bóng tối đen đặc May mà ánh sáng từ viên đá

huỳnh quang Ba Tư vẫn đủ để soi tỏ đường đi dưới chân Con đường lúc càng thu hẹp lại, tuy không thật rõ ràng, song Lỗ Nhất Khí vừa nhìn đã nhận

ra ngay, vị trí gần cánh cửa là nơi rộng nhất.



Lỗ Nhất Khí dừng

bước, vì Lỗ Thịnh Hiếu lúc này đã bước tranh lên phía trước cậu, và đột

ngột đứng khựng lại, khiến Lỗ Nhất Khí đang bám sát sau ông cũng phải

dừng lại theo Lỗ Thịnh Hiếu hơi cúi gập lưng xuống, từ mũi và miệng phát ra tiếng phì phò, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập, giống như đang

lên cơn sốt rét - Bác làm sao thế? Bác, có chuyên gì thế? – Lỗ Nhất Khí

vội hỏi.



Lỗ Thịnh Hiếu hơi ngoảnh đầu lại Đập vào mắt cậu này là

một khuôn mặt xanh mét, hai con mắt cũng chìm dưới một lớp màng xanh
xoay mọi hướng Thì ra nó có thể lướt đi là nhờ vào những chiếc bánh xe - Ồ, đúng rồi, trong “Lộng Quỷ hiên bút lục“* của Liêu Tu đời Tống có

nhắc đến nó, đây là “thi ngẫu”, nhưng chưa có ai tận mắt nhìn thấy bao

giờ Thi ngẫu mượn nửa thân trên của cương thi tẩm độc trăm năm, lại lắp

thêm trục bánh, cơ quan để chuyển động.



Kỳ thực, thi này là cương thi chết, đã được ngâm tẩm trong độc tố cực mạnh hơn trăm năm, nên

không thể biến xác Bởi vậy không biết nửa thân trên của nó làm thế nào

mà cử động được, lại còn giọng hát nữa Nó còn không có cả mồm miệng, làm sao lại hát được nhỉ? – Quỷ Nhãn Tam vốn rành rẽ về cương thi quỷ quái

là thế, nhưng lại mù tịt về nguyên lý hoạt động của cỗ máy này.



* Liêu Tu là người Tống, là một viên thư ghi chép các sự việc trong nha

môn, chuyên đi theo nhân viên nghiệm xác để ghi lại kết quả của các cuộc xét nghiệm tử thi Sau nay, ông chỉnh lý và biên soạn các sự việc kỳ

quái trong quá trình khám nghiệm tử thi, viết thành cuốn sách này Tuy

nhiên cũng có người cho rằng, cuốn sách không phải là do Liêu Tu viết,

mà ông lấy được từ một người nghiệm xác già.



- Xem này, ở đây có

mấy chục sợi dây thép nối với cương thi, có lẽ chúng được dùng để điều

khiển thân trên chuyển động Nguyên lý này cũng giống như trâu gỗ, ngựa

máy*, nhưng không ngờ đến cả động tác của ngón tay cũng có thể điều

khiển nhịp nhàng đến vậy, thật quá tinh vi, khả năng này chúng ta không

thể bì kịp Thật may là vào đúng thời khắc gay cấn, lò xo lại nhả hết.



Còn về giọng hát, ta cũng không thể hiểu nổi! – Từ hơn hai mươi năm về

trước, Lỗ Thịnh Hiếu đã biết mình đấu không lại đối phương, nên giờ đây, ông lại càng coi đó như chuyện đương nhiên * Trâu gỗ, ngựa máy tương

truyền do Gia Cát Lượng phát minh, là mô hình ngựa có thể tự di chuyển

được, dùng để vận chuyển quân lương, sau đã thất truyền.



Lỗ Nhất

Khí nghĩ lại mà lạnh gáy Nếu không phải do may mắn, kết cục quả thực

không dám tưởng tượng Trâu gỗ, ngựa máy thì cậu biết Lần đầu tiên cậu

nghe nói về nó là từ câu chuyện của người kể chuyện dạo, sau đó, cậu còn đọc được trong rất nhiều sách vở Trong trường Tây học, cậu cũng đã được xem một màn xiếc Tây khá giống với trâu gỗ, ngựa máy.



Cậu bèn

nói một cách rất tự tin: - Con biết nó hát Kinh kịch bằng cách nào! -

Nói được không? – Quỷ Nhãn Tam quả là một gã hiếu kỳ - Vậy anh hãy nói

về độc tố của thi ngẫu trước đi cả những bông tuyết quái lạ kia nữa! -

Tuyết đó gọi là “ngân thi nhứ”, trong “Tần – Lễ táng“* có viết, khi

vương hầu và các nhà buôn lớn quy tiên, để phòng ngừa thi thể thối rữa,

đã dùng quan tài bịt kín, ngâm thi thể ngập trong thuỷ ngân cho đến khi

cơ thể hút no độc tố của thuỷ ngân.



Nếu vớt thi thể này ra, đem

phơi nắng mười ngày trong khoảng từ tiết Tiểu thử đến Đại thử, thi thể

sẽ từ từ quắt lại, trên bề mặt da sẽ tích tụ xơ bông màu trắng, đây

chính là “ngân thi nhứ” Thứ này chạm vào cơ thể lập tức tan ra, thấm vào trong máu, nội trong ba ngày, máu đông cứng lại mà chết, không thuốc

nào giải nổi Thi ngẫu này là cương thi trăm năm, bản thân đã mang độc tố cực mạnh.



Cậu nhìn tay nó, tại sao lại sưng phù như thế? Là vì

nó đã được ngâm tẩm trong chất cực độc mà hút no độc tố Tại sao lại

trắng muốt bóng bẩy như thế? Là vì trên thế gian này có mười một độc tố

cực mạnh, sau khi hòa trộn với nhau sẽ biến thành không màu không mùi,

nếu trúng phải, chết ngay lập tức! * Trước tác này chưa ai nhìn thấy,

chỉ được nhắc tới trong “Nhạc trì nghị cổ” của Trương Mai Chi đầu thời

Minh và có chép lại một phần nội dung.



Thông tin về “ngân thi

nhứ” (xơ bông xác bạc) trong tiểu thuyết này cũng là xuất phát từ nội

dung được chép lại trong “Nhạc trì nghị cổ’ - Thế còn độc tố trên mặt

tôi? – Lỗ Nhất Khí lại bổ sung thêm một câu hỏi - Là thi độc*, không

đáng sợ lắm Có lẽ do người ta trực tiếp dùng tay hạ độc, chắc chắn không phải là độc tố trong thi ngẫu.