Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 12 : Vầng khí động

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Người ngoại tỉnh tới

Bắc Bình buôn bán đồ cổ có hai loại: Một là tới Lưu Ly Xưởng, ở đó anh

là vua, các con buôn, chủ hàng đều rạp người nịnh bợ anh, vì sao? Vì anh hoặc là ông chủ bạc vạn giắt lưng, hoặc là khách hàng ôm theo món đồ vô giá, nếu không, anh tuyệt đối không thể bén mảng đến những cửa hàng

trên con phố đó.



Những cửa hàng ở đây chỉ cần “săn” được một món

như vậy có thể đủ ăn xài suốt ba năm Loại thứ hai là tới chợ Ma Sáng sớm tinh mơ, từ khi trời còn chưa rạng, tay xách chiếc đèn lồng, người bán

người mua đều lờ nhờ không rõ mặt, chỉ nhìn thấy những ngón tay cụp xòe

mặc cả Hàng hóa tại chợ Ma đa phần là hàng nhái hoặc là hàng giả cổ.



Đừng có để ý đến các con buôn ở đây, bọn chúng đều ranh như khỉ, nghe chúng

khua môi múa mép chỉ tổ mất cả chì lẫn chài Cũng có một số món là hàng

thật, song nguồn gốc bất chính nên khó mà tiêu thụ, loại này cũng chớ có dính vào, dính vào thì đừng hòng tuồn đi đâu được, không chừng lại rước họa vào thân Họa hoằn lắm mới gặp được vài gã vô dụng lấy trộm đồ của

tổ tiên đi bán giật chút tiền nóng để hút thuốc chơi gái, như vậy coi

như gặp vận hên, lấy hàng trả tiền xong hãy lập tức chuồn ngay.



Ở chợ Ma đừng mong một ngày gặp may hai lần, nếu còn luẩn quẩn ở đấy,

không chừng món hời vừa kiếm được lại không cánh mà bay mất Lỗ Nhất Khí

tay xách chiếc đèn lồng vuông đang đi trong chợ Ma Cậu bước rất chậm,

lặng lẽ đi từ đầu tới cuối chợ, không hề liếc mắt tới món hàng nào Lỗ

Nhất Khí là con trai độc nhất trong gia đình Ông Lỗ Thịnh Nghĩa gần bốn

mươi tuổi mới sinh được đứa con bảo bối này, quả thực không phải dễ

dàng.



Vợ ông cũng vì cậu quý tử này mà mất mạng Ông cũng không

giữ cậu con bên mình, khi cậu mới tròn năm tuổi đã mang gửi tới nhà anh

trai Lỗ Thịnh Hiếu ở núi Thiên Giám, tỉnh Hà Bắc Ông Lỗ Thịnh Hiếu vẫn

chưa lập gia đình Sau khi bước sang tuổi trung niên, đột nhiên sùng tín

Đạo pháp, dựng một ngôi nhà cỏ bên cạnh Đạo quán Thiên Phong trên núi

Thiên Giám, suốt ngày cùng đạo trưởng trong quán ngồi bàn kinh luận đạo, lý giải huyền hư.



Khi Lỗ Thịnh Nghĩa đưa cậu con đến, đã gửi cho anh trai một bức thư, trong đó viết rằng: “Chịu ách tuyệt hậu, vốn dĩ

không nên sinh ra đứa bé này, vả lại đứa bé rất khác người, bẩm sinh đã

có khả năng kỳ lạ, không biết là phúc hay họa, vốn dĩ muốn bỏ đi* mà lại không nỡ Có lẽ Đạo lực có thể khơi thông dẫn dụ nó chăng? Hy vọng rằng

đứa trẻ này về sau có thể dùng tài năng thiên bẩm để kế thừa di mệnh của dòng tộc chúng ta…” * Nguyên văn là “bản dục nhất khí” (vốn dĩ muốn bỏ

đi cho xong), cậu bé được đặt tên là “Nhất Khí” cũng vì lẽ này.



Lỗ Nhất Khí vừa tới núi Thiên Giám, Lỗ Thịnh Hiếu đã mời các đạo sĩ trong

Đạo quán Thiên Phong tới xem tướng cho cậu Các đạo sĩ tinh thông Đạo
* Que đóm làm từ giấy, tức là cuộn chặt những tờ giấy dễ bắt lửa tạo

thành một que tròn dài, dùng dể nhóm lửa, châm thuốc Bàn tay cầm que đóm rất vững, không hề rung động, khiến Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm nhận được nỗi khát vọng tỏa ra từ con người này Song từ khuỷu tay trở về sau vẫn

chìm trong bóng tối Đốm lửa trên đầu que đóm chợt nhẹ nhàng hạ xuống

chiếc đèn lồng trên tay Lỗ Nhất Khí.



Ngọn nến trong lồng đèn bùng mạnh lên mấy nhịp, cuối cùng đã soi tỏ vùng tối đen ở phía sau khuỷu

tay Vẫn không nhìn rõ mặt Chỉ thấy một con mắt giống như mắt cú vọ,

chiếu ra một tia sáng lạnh lùng vô cảm Ngoại trừ bàn tay, toàn bộ cơ thể người này đều được bọc trong một lớp vải đen hòa lẫn với màn đêm - Nhìn cái này xem! Từ trong đống vải đen lụp xụp thò ra bàn tay còn lại, bàn

tay ẩn trong một chiếc bao tay bằng da hươu, và nắm chặt thành một nắm

đấm.



Nắm đấm đột ngột mở xòe ra Ngay lập tức, Lỗ Nhất Khí cảm

thấy một luồng khí tanh hôi nồng nặc xộc thẳng đến trước mặt “Thi khí!

Thi khí nặng quá!” – Cậu thầm kêu lên sợ hãi Trong lòng bàn tay, có một

vầng khí tím đen đang xoay tròn, chính giữa vầng khí tím đen là một trái tim đang đập, chứa đầy nỗi oán hận của kẻ chết oan và lời nguyền rủa

của vong hồn.



Những thứ đó, Lỗ Nhất Khí đều đã nhìn thấy, đã nghe thấy Một áp lực đè nặng lên cậu, tựa như cơ thể đang bị nhận chìm dưới

đáy nước sâu Cậu bỗng cảm thấy buốt tai, đau đầu, buồn nôn, gân xanh

trên trán co giật liên hồi Cậu kinh ngạc khi thấy người áo đen kia vẫn

thản nhiên như không, đứng trong vòng xoáy xuyên suốt âm đương, lặng

phắc không hề nhúc nhích.



Từ đôi mắt cú vọ vẫn chiếu ra những tia sáng vô cảm - Lấy không? – Giọng nói cất lên, vô cảm y hệt như ánh mắt - Không! – Lỗ Nhất Khí trả lời khẽ, song dứt khoát - Tại sao? – Giọng nói vẫn đều đều - Tôi không biết! – Ngữ điệu của cậu đã cao hơn một chút,

bởi lẽ cậu bắt đầu cảm thấy thích ứng với áp lực lan tỏa từ khối đá.



- Không biết đây là cái gì, hay là không biết giá trị của nó? – Giọng nói đã không còn vẻ điềm tĩnh như khi nãy - Đều không phải, là tôi không

biết dùng nó để làm gì! – Cậu đã thấy trấn tĩnh hơn - Cậu chắc chứ? –

Trong ba chữ này dường như ẩn chứa chút tiếc nuối - Không chắc, có nhiều chuyên phải đến lúc chết mới có thể chắc chắn được! Câu trả lời của Lỗ

Nhất Khí khiến con mắt cú vọ chớp liền hai cái, lóe ra một tia sáng rực.



Bóng đen không hỏi nữa, cũng không bỏ đi, chỉ có tia sáng kia dừng lại rất

lâu trên khuôn mặt của Lỗ Nhất Khí Đó là một khuôn mặt giống như khuôn

mặt của bao người bình thường khác Ánh nhìn chăm chú dừng lại quá lâu

khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy bất an, sự im lặng kéo dài cũng đã khiến cậu

cảm thấy có lẽ mình nên rời khỏi nơi này - Nếu muốn biết ai cần đến nó,

hãy tới Mai Sấu hiên ở cuối phố Lưu Ly Xưởng! – Nói xong, cậu quay người bước đi, giọng nói tựa như ra lệnh.