Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 13 : Nghìn non trở

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Đá Thi khuyển là một

viên đá màu tím đen, một viên đá tím đen có hình trái tim Nó vốn dĩ

chính là một trái tim của con chó chuyên ăn xác chết Trong thời viễn cổ, chiến loạn liên miên, tai hoạ chồng chất, xác chết đầy đồng, từng đàn

chó hoang ăn xác người chết rữa mà sinh tồn Trong mỗi đàn chó hoang đều

có một con chó thủ lĩnh với thân hình to lớn, mạnh ngang hổ báo, gọi là

vua chó.



Nó cũng ăn xác chết song chỉ ăn ngón tay trỏ của cái xác Tương truyền, tất cả oán khí của oan hồn sau khi lìa trần đều tích tụ

tại ngón trỏ Lâu dần, khí độc phát tác trong cơ thể vua chó khiến toàn

thân nó hoá đá mà chết Vật đổi sao dời, chó đá rồi cùng tan thành tro

bụi, chỉ còn sót lại quả tim, một quả tim tích tụ oán khí của vô số oan

hồn! Kỳ thực Lỗ Nhất Khí đã biết về viên đá này, trong cuốn sách cổ

“Phục tà lục“* có nhắc tới.



Cậu chỉ không cho rõ viên đá này có

được coi là bảo bối hay không Nhưng trong “Phục tà lục” đã ca ngợi rằng, nó có khả năng kỳ diệu, có thể dùng tà chế tà, dùng độc trị độc, yêu

trừ ma phòng xác biến, song lại không nói nó có gây nên tai họa hay

không * Một cuốn sách kể về 18 câu chuyện, đều nói về việc sử dụng các

loại pháp thuật hoặc đồ vật để khắc chế các hiện tượng tà ma quái dị.



Cuốn sách này không rõ ai là tác giả, rất thịnh hành trong thời Đường, tới

cuối triều Nguyên thì thất truyền Những câu chuyện trong đó đã được

trích dẫn và vận dụng vào các tác phẩm khác, trong đó có một đoạn “Ngọc

linh xà” tương truyền là tiền thân của “Bạch xà truyện” trong dân gian

Lỗ Nhất Khí chưa bao giờ nhìn thấy đá Thi khuyển, song cậu chắc chắn

rằng thứ trong tay gã áo đen kia chính là đá Thi khuyển.



Mà cậu

cũng thật lạ, ngay trước khi hòn đá đó xuất hiện, cậu còn cười nhạo trực giác của chính mình Giờ đây, điều khiến cậu cảm thấy tự hào nhất, đó là trực giác còn có khả năng mách bảo cậu nên nói gì, nên làm gì Khi cậu

bước vào cánh cửa bên của Mai Sấu hiên, trời còn chưa sáng, nhưng trên

chiếc ghế thái sư trong gian nhà trước đã có một bóng người đang ngồi

ngay ngắn, khiến cậu thoạt tiên còn ngỡ là mình nhìn lầm.



Một

khuôn mặt thật hiền từ, một ánh mắt thật nhân hậu… - Bác cả! Lỗ Nhất

Khí, vừa mới đây còn chìm đắm trong cảm giác tự hào kiêu ngạo, phút chốc đã biến trở lại thành một đứa trẻ nhảy cẫng lên vì mừng rỡ: - Ôi bác,

sao bác lại đến đây mà chẳng báo trước cho con một tiếng! Thật vui quá

đi mất! Nhìn thấy cậu cháu, Lỗ Thịnh Hiếu cũng rất vui mừng: - Thằng bé

này, đừng có lay lắc ta như thế.



Lớn bằng ngần này, sắp lấy vợ

đến nơi rồi, mà chẳng ra vẻ 1 người lớn tí nào! Miệng nói vậy, song

trong lòng ông lại nghĩ thầm: “Cũng khó cho nó, chỉ có trước mặt mình nó mới lại là một đứa trẻ” Lỗ Nhất Khí tươi cười hớn hở Cậu có biết bao

nhiêu tâm sự chất chứa trong lòng, hiện giờ, người duy nhất mà cậu có

thể thổ lộ đang ở ngay trước mặt, cậu làm sao có thể nín được nữa.



Cậu lập tức liến thoắng không ngừng Lỗ Thịnh Hiếu mỉm cười, chăm chú nghe

cậu cháu kể chuyện, ông không bỏ qua bất cứ một tiểu tiết nào Đây là

điều ông chắc chắn sẽ làm trong những lần hai bác cháu gặp nhau Ông muốn từ trong đó tìm hiểu về một số điều, và cùng muốn xác định về một số

điều Trời đã sáng rạng, chúTư sai người đi mua đồ ăn sáng về, Lỗ Nhất

Khí vừa ăn vừa kể.
bảo bối không thể thiếu được! – Người chột mắt vừa nói vừa ngoảnh đầu

nhìn về phía Lỗ Nhất Khí; Lỗ Thịnh Hiếu quay theo hắn, cũng nhìn về phía cậu; kỳ lạ hơn nữa là lão thầy bói mù cũng quay đầu lại, cây gậy chợt

vung lên như con rắn quăng mình, trỏ thẳng vào cậu mà hỏi: - Quỷ Nhãn

Tam, ngươi nói là cậu ta ư? “Có phải là mù thật không nhỉ?” – Lỗ Nhất

Khí thầm băn khoăn.



Song cùng lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận

được về tầm quan trọng của bản thân Dường như trong cõi vô hình có rất

nhiều người đang kỳ vọng ở cậu - Đúng vậy! – Quỷ Nhãn Tam trả lời –

Chúng tôi đã gặp nhau! Lỗ Nhất Khí bỗng cảm thấy, dường như cậu đang bị

đặt vào trong một đại cục, cần phải mở nó ra, cũng cần phải phá vỡ nó.



Cậu càng cảm nhận rõ hơn rằng, thứ mà mình đang phải đối mặt là một cục

diện vô cùng đáng sợ, là vô số những chặng đường chông gai mà mỗi bước

đi lại rình rập muôn vàn nguy hiểm, là một vòng xoáy đẫm máu mà cậu sẽ

phải trả một cái giá cực đắt ở trong đó - Để ta sờ thử xem sao! – Lão

thầy bói mù vừa nói vừa khua tay đi về phía cậu.



Lão ta vươn dài

cánh tay tới trước mặt cậu, cậu vội lùi lại nửa bước, rồi đưa tay cho

lão Đúng lúc gần chạm đến bàn tay của Lỗ Nhất Khí, lão chợt khựng lại,

sau đó từ từ gập các ngón tay về, hạ cánh tay xuống, xoay người đi lại

phía Lỗ Thịnh Hiếu - Có nhất thiết phải để nó đi không? – Lỗ Thịnh Hiếu

hỏi, thầm hy vọng câu trả lời là “không”.



Song lão mù lập tức gật đầu một cách quả quyết, cất giọng khàn đặc nhấn từng chữ: - Cậu ta,

phải đi! Quỷ Nhãn Tam nghiến hai hàm răng lại nói khẽ: - Tôi không sợ

chết, tôi chỉ sợ chết uổng chết phí! Tôi chỉ đi theo cậu ta! Lỗ Nhất Khí buông cánh tay xuống Lúc này, cậu mới phát hiện ra mọi người đều đang

đứng trò chuyện, bèn thuận miệng mà nói: - Mọi người ngồi xuống nói

chuyện đi! Song không hiểu vì sao, giọng điệu của cậu có chút gì giống

như là ra lệnh.



Quỷ Nhãn Tam và lão mù cũng tự nhiên răm rắp ngồi xuống Lỗ Thịnh Hiếu chỉ vịn tay vào thành ghế mà không ngồi, rồi ông

bước tới phía trước mặt Lỗ Nhất Khí, đưa bàn tay phải ra, nắm chặt lấy

hai bàn tay của cậu Ông im lặng nghĩ thầm: “Đúng là quẻ số đã định, lại

chứng nghiệm nhiều lần Uổng công ta tu đạo bấy nhiêu năm, rốt cuộc cũng

không thể cưỡng lại một chữ tình!”.



Nắm lấy bàn tay của người

bác, Lỗ Nhất Khí đã cảm nhận được niềm xúc động đang dâng trào trong ông Lỗ Thịnh Hiếu khẽ nói: - Con ơi, con phải về nhà thôi! Hãy trở về ngôi

nhà của con! Nghe xong câu nói của người bác, trái tim cậu bỗng nhiên

chấn động, máu huyết trong người đổ dồn về não, khiến cậu đột nhiên hoa

mắt chóng mặt Tìm trong mơ, mấy hồi tỉnh.



Nhà xưa bềnh bồng trong kính, thấp thoáng chốn mây mờ Thuyền lan vượt khôn qua, sông cách nghìn non trở - Nhà của con ở đâu? – Đây là lần đầu tiên cậu hỏi câu này,

song nét mặt cậu vẫn bình thản lạ kỳ, giọng nói cũng rất mực điềm tĩnh

Nhìn đứa trẻ vừa mới đây thôi còn reo vui hí hửng thoắt đã trở nên thâm

trầm như đá núi, Lỗ Thịnh Hiếu bắt đầu tin vào phán đoán của Quỷ Nhãn

Tam và lão mù.