Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 14 : Cánh cổng mở
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Cách Thiên Đàn* tám trăm bước về phía đông có một rừng cây lớn rậm rạp Đại
thể là căn cứ theo nguyên lý thiên địa hợp ngũ phương, âm dương hợp Ngũ
hành trong “Hà đồ“**, do trời ba sinh Mộc, đất tám làm thành Cách rừng
cây này khoảng sáu trăm bước về phía đông lại có một hồ nước, theo Ngũ
hành thì Mộc khắc Thổ, Thủy khắc Hỏa, nên thông thường khi xây nhà, kỵ
nhất là đất động lửa cháy.
Mặt khác, Thủy có thể sinh Mộc, nên
giữa rừng cây và hồ nước đã hình thành một con đường vận hoạt..., là
cục tướng đại cát trong kiến trúc Lại nằm sát gần đàn tế trời của hoàng
thất, chắc hẳn sẽ được trời cao phù hộ *Thiên Đàn là một công trình kiến trúc nằm ở phía đông Bắc Kinh hiện nay, nơi các hoàng đế triều Minh,
Thanh dùng để cử hành lễ tế trời và cầu mưa.
Đây cũng là quần thể kiến trúc tế tự có quy mô lớn nhất hiện tồn của Trung Quốc **Hà đồ là
một đồ hình bí ẩn được tạo thành từ những chấm đen và chấm trắng với số
lượng từ 1 đến 9, sắp xếp theo một trật tự số học nhất định Tương truyền vào thời Phục Hy, có con long mã nổi trên sông Hoàng Hà, trên lưng có
các đốm xoáy với số lượng khác nhau, Phục Hy căn cứ vào đó mà làm ra Hà
Đồ.
... Trong Phong thủy học có câu “Đạo hoạt tắc thông, đạo hoạt tắc chuyển” (đường sống thì thông, đường sống thì chuyển), đường vận
hoạt là chỉ con đường phong thủy may mắn có thể mang lại vận khí tốt đẹp Nơi đây quả thực có một tòa nhà lớn, và cũng chỉ có duy nhất một tòa
nhà đó, trông rất đồ sộ nguy nga Nhìn từ bên ngoài, trông không giống
vương phủ, cũng không giống dinh quan, nhưng xem quy cách của cổng Thanh Long mở tại mé đông nam, có thể biết được rằng đây chỉ là một tứ hợp
viện, có điều lớn hơn rất nhiều lần so với những tứ hợp viện bình thường khác.
Phía trước tòa nhà cũng có thể coi là một nơi náo nhiệt
hàng ngày đều có những con buôn nhỏ lẻ, thầy bói ăn mày tụ tập ở dây Tại sao vậy? Bởi vì đây là con đường buộc phải đi qua nếu muốn vào cửa phía đông của Thiên Đàn Từ thời Dân Quốc, thường dân đã dược phép ra vào
Thiên Đàn để chiêm ngưỡng vẻ uy phong và hoa lệ của hoàng gia.
Bởi vậy, việc chốn này trở nên tấp nập cũng là điều dễ hiểu Song không khí
chộn rộn đó lại chưa bao giờ đến với khu trạch viện, thậm chí cánh cổng
cũng chưa từng thấy mở, chẳng ai biết được trong ngôi nhà này có những
ai sinh sống Nơi đây vốn dĩ vô cùng tĩnh lặng song giờ đây triều đại đã
đổi thay, trong ngoài thành Bắc Bình chẳng còn mấy nơi duy trì được
không khí yên tĩnh nữa.
Lỗ Nhất Khí đã từng đến nơi đây Cậu cũng
đã chú ý tới tứ hợp viện này Khi đó cậu vừa đọc xong những phần tàn dư
của cuốn “Tứ tượng pháp điển“ Nhìn từ bên ngoài, ngôi trạch viện này rất phù hợp với thuyết “tứ tượng viên thông” Hơn nữa, bức chiếu bích* chắn
trước cổng chính, hay còn được gọi là “chiếu bích phản Bát tự”rất thu
hút cậu.
Do nó có kết cấu cấu tường mái rất hiếm gặp, đặc biệt,
những hình điêu khắc trên nền gạch xanh của chiếu bích cũng rất quái lạ, khiến cậu có cảm giác rằng nơi này có chút gì đó rất khác thường *Chiếu bích, hay ảnh bích, là một đoạn tường ngắn và thấp được xây ở khu vực
gần cổng chính, dùng để che chắn, cản sát, giữ sinh khí, thường xuất
hiện trong các kiến trúc xưa.
Thế nhưng cậu không bao giờ có thể
nếu động tác hơi mạnh một chút, toàn bộ nút thắt sẽ di chuyển, lật vòng
ngược lại, hình thức liên kết cũng biến đổi theo, nên càng khó tháo gỡ.
Song tương tự, nếu có thể phá hủy cơ quan trung tâm dùng để kéo nhả dây
thừng, sẽ tháo được toàn bộ nút thắt Rắn hoàng vĩ ống trúc là một loại
rắn do con người nuôi dưỡng, nó chính là một biến thể của rắn hổ mang,
tức là rắn hổ mang từ nhỏ đã được cho ăn rất nhiều độc tố, khiến cho độc tính trong nó mạnh hơn nhiều lần so với rắn hổ mang bình thường, lại
không sợ mùa đông lạnh giá.
Loài rắn này chỉ có một răng nanh rất lớn, mọi độc tố đều tích tụ ở đó, chỉ cần khẽ chạm phải chiếc nanh cực
độc này, sẽ về chầu Diêm Vương ngay lập tức Ngoài ra, người ta còn ngâm
nó trong dung dịch thuốc, khiến cho nó không thể lớn lên, dài lắm cũng
chỉ tầm một thước* Phần đuôi cùa nó cứng như thép, nếu nhốt nó vào trong ống trúc, đuôi rắn tự nhiên sẽ xoắn lại thành nhiều vòng giống như một
chiếc lò xo bị ép chặt.
Khi nắp ống trúc bật mở, nhờ chiếc “lò
xo” này mà nó sẽ bắn vụt ra như một mũi tên * Một thước tương đương
khoảng 33,33cm Lúc này tuy mới canh một, song nơi đây im lặng như tờ
nghe rõ cả tiếng vi vu của từng làn gió Bắc Chẳng ai nói một câu nào,
những phát súng thần kỳ của Lỗ Nhất Khí cũng không hề khiến họ cảm thấy
kinh ngạc như thể họ đã quá quen thuộc với điều này.
- Hãy nhìn
những hình chạm khắc trên gạch và phần mái của bức chiếu bích kia, từ
lâu con đã thấy có điều gì đó bất thường! – Lỗ Nhất Khí lên tiếng, cậu
cảm thấy cần phải nói điều này cho mọi người biết Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ
Nhãn Tam nhìn về phía chiếu bích, song họ đều không có phản ứng gì Lỗ
Nhất Khí biết rằng đứng từ khoảng cách này chắc chắn sẽ không thể nhìn
thấy, cho dù có đi tới sát gần, cũng phải có thần nhãn mới nhìn rõ được.
Bởi vậy, chỉ có cách cử người không nhìn thấy gì đi lên xem thử Lão mù dò
dẫm đi về phía chiếu bích ở mé phía tây gần chỗ lão, tỉ mẩn sờ mó từng
nét chạm khắc trên gạch, động tác rất chậm, rất thận trọng, và cũng rất
dứt khoát Đột nhiên, lão ta loạng choạng lao sang chiếu bích phía đông,
đưa tay sờ soạng mấy cái, rồi lại tấp tểnh chạy về phía Lỗ Nhất Khí.
Quy Nhãn Tam một bước dấn lên, chắn ở phía trước Lỗ Nhất Khí, cản lão mù
lại mà hỏi: - Lão định làm gì? - Ta muốn xem bức chiếu bích phía nam –
Lão mù dừng bước trả lời - Ở chỗ này làm gì có chiếu bích, chỉ có hai
bức ông đều đã xem cả rồi! – Lỗ Nhất Khí vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Quỷ
Nhãn Tam sang bên cạnh - Không, phải có, chắc chắn phải có! – Lão mù kêu lên, giọng khàn đặc.
- Thế thì nó là một chiếu bích vô hình ư? – Lỗ Nhất Khí cảm thấy hơi tò mò - Không, nó có hình thù! Nó là bức chiếu bích ma!- Lão mù vẫn quả quyết - Vậy nó ở đâu? – Lời nói cúa lão mù
khiến Lỗ Nhất Khí có chút sợ hãi Một bức chiếu bích ma hữu hình năm con
mắt sáng đều không nhìn thấy, trong khi một người mù lòa lại khẳng định
nó đang tồn tại.