Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 124 : Viện trong viện
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Năm xưa ra khỏi nhà
đã gian nan đến vậy, giờ đây quay trở về càng khó khăn gấp bội phần Lỗ
Thịnh Hiếu đưa tay gạt mồ hôi, thở dài một tiếng Giờ đây, điều ông hối
hận nhất chính là đã kéo Lỗ Nhất Khí vào con đường chết Ông không hề
tiếc nuối mạng sống của mình, chỉ thương cho đứa cháu duy nhất vừa mới
chớm bước vào độ tuổi thanh xuân, đã sắp phải tan chảy trong biển nước
đỏ máu đang sôi trào trước mắt.
Giờ đây, ông còn có thể làm được
gì? Ông đã hoàn toàn bất lực! Có lẽ ông chỉ còn biết cầu mong, cầu mong
một kỳ tích tiếp tục xuất hiện Ông nhìn chằm chằm vào phần đuôi cá của
Mắt cá dương, tấm gương đồng tại chỗ đó cũng đang chảy xuống, song không hề xuất hiện một chỗ khuyết để thoát thân như năm trước, khảm diện
không hề bị phá.
Ông biết, nếu mọi thứ tiếp tục nóng chảy, lỗ
hổng sớm muộn cũng sẽ xuất hiện Song chắc chắn họ sẽ không thể đợi được
tới lúc đó Cho dù có đợi được, thì khi đó, hỗn hợp nước đỏ và đồng nóng
chảy cũng sẽ bao trùm phần đuôi cá, không thể vượt qua - Nếu bây giờ chỗ đó bị phá vỡ thì tốt biết mấy! – Lỗ Thịnh Hiếu lầm bầm như tự nhủ với
mình.
Lỗ Nhất Khí cởi phăng tấm áo bông đã bị thủng một mảng lớn, phần vì cậu cảm thấy nóng bức không chịu nổi, phần nữa là muốn lót
xuống dưới lưng Quỷ Nhãn Tam, để tránh cho hắn khỏi bị nướng chín Nghe
bác nói vậy, cậu bèn nhìn theo hướng mắt của ông, chỗ đó là phần đuôi
của cá dương Cậu lại nhìn xuống dòng nước đỏ rừng rực và những vũng đồng nóng chảy dưới mặt đất.
Mắt cá dương vẫn chưa bị chìm ngập hoàn
toàn, họ vẫn còn đường để băng qua đó - Chỗ đó có thể thoát ra thật sao? – Lỗ Nhất Khí vừa vực Quỷ Nhãn Tam dậy vừa hỏi Cậu biết, nếu không
tranh thủ thời gian, thì con đường rồi cũng sẽ mau chóng bị nhấn chìm
dưới làn nước đỏ - Năm xưa ta đã chạy thoát từ một lỗ hổng ở phương vị
tương tự như vậy, nhưng giờ đây, ở đó không có lỗ hổng nào! – Lỗ Thịnh
Hiếu nói với giọng nặng nề.
- Như vậy ở đó rất có thể có đường
sống, chí ít đó cũng là chỗ xung yếu, có thể phá được cũng nên! Lỗ Nhất
Khí vẫn chưa quen dùng những thuật ngữ chuyên môn của giới Khảm tử Kỳ
thực, con đường sống mà cậu nói phải gọi là chỗ khuyết, còn chỗ xung yếu nên gọi là chỗ không Vừa nói, Lỗ Nhất Khí vừa xốc Quỷ Nhãn Tam lên lưng Lỗ Thịnh Hiếu một tay chống cây đục sắt, một tay giương Vũ Kim Cương.
Tình thế trước mắt không cho phép họ trì hoãn thêm một giây nào nữa Họ mau
chóng di chuyển về phía đuôi cá, bởi lẽ con đường thông tới đó sắp bị
nước sôi tràn lấp, cũng bởi lẽ nền nhà đã bỏng rát đến không thể đặt
chân Đi được nửa đường, Lỗ Nhất Khí đột nhiên khựng ngoảnh đầu nhìn bác, bình thản buông một câu hỏi: - Vẫn về nhà chứ ạ? Lỗ Thịnh Hiếu thoắt
ngẩn người.
Đã đến nước này rồi mà còn hỏi câu đó! Đứa cháu do
chính tay ông nuôi lớn thành người trong ngày hôm nay đã khiến ông phải
kinh ngạc hết lần này đến lần khác, ông không biết trả lời ra sao, đành
hỏi lại: - Còn lui được hay sao? Lỗ Nhất Khí liền cõng Quỷ Nhãn Tam vòng trở lại quay về chỗ cũ Lỗ Thịnh Hiếu ngạc nhiên bám theo sau không hiểu Lỗ Nhất Khí muốn làm gì.
Con đường dẫn tới phần đuôi cá đang dần dần bị nhận chìm dưới dòng nước sôi sùng sục, họ đã mất đi cơ hội cuối
cùng Lỗ Nhất Khí đặt Quỷ Nhãn Tam xuống đất, cầm lấy cây Vũ Kim Cương từ tay bác, che chắn trước mặt Quỷ Nhãn Tam, rồi ra hiệu cho bác nấp vào
sau Vũ Kim Cương Lỗ Thịnh Hiếu khó nhọc ngồi xuống, nỗi đau đớn trên
thân thể và hơi nóng hầm hập khiến ông gần như không còn thở nổi.
Lỗ Nhất Khí đứng trước mấy tấm gương đồng ở mé đông nam Cậu lôi súng ra,
nạp đầy đạn vào ổ xoay, song cậu chưa vội bắn ngay, mà vẫn đứng nhìn
chằm chằm vào gương, dường như là đang ngắm bóng mình trong đó Lỗ Thịnh
Hiếu bắt đầu sốt ruột, dòng nước đang lan dần đến gần, nền nhà bỏng giãy như một vỉ nướng khổng lổ, tấm vải choàng đen của Quỷ Nhãn Tam tiếp
giáp với nền nhà đã bắt đầu bốc khói trắng, có thể bùng thành ngọn lửa
bất cứ lúc nào.
Ở một chỗ khuất nào đó cũng có một kẻ đang sốt
ruột, sốt ruột vì nước sôi và đồng nóng chảy chưa đủ nhanh Kẻ đó cũng
không rõ Lỗ Nhất Khí muốn làm gì, đã có bốn gã Bách tuế anh theo lời hắn ẩn nấp sau những tấm gương đồng kia, sẵn sàng lao ra tập kích bất cứ
lúc nào Lỗ Nhất Khí nâng súng lên, rồi bất ngờ nghiêng người chạy vụt về phía đông bắc, vừa chạy vừa nổ súng.
Viên đạn xuyên vào vách
tường đồng ở góc đông bắc, nó chính là chỗ đã từng mở ra để thổi gió vào đám cúc ma, cho dù không phải là chỗ khuyết, cũng có thể là chỗ không
Chỗ không kỳ thực chính là nơi ẩn giấu nút của khảm diện, cũng bao gồm
cả khoảng trống nhỏ bé để cho lẫy bật ra và khu vực đường biên trong
phạm vi phát huy tác dụng của nút.
chữ “Ban môn” Hai chữ này khiến cậu cảm thấy vừa thân quen lại vừa như
xa lạ.
Còn Lỗ Thịnh Hiếu, mỗi đồ vật trong phòng đều khiến ông
cảm khái muôn phần Ông thốt lên: - Hơn hai mươi năm rồi! Mọi thứ ở đây
vẫn không hề thay đổi! Lời nói của ông khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy băn
khoăn bất giác khẽ chau mày Cậu nhìn hai chữ “Ban môn” trên tấm hoành
phi, rồi lại nhìn bác, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi… - Đừng hỏi gì hết, hãy bái lạy môn tông tổ tiên trước đã! Lỗ Thịnh Hiếu đã nhìn thấu
nỗi nghi hoặc trong lòng cậu, ông đã chặn cậu lại với vẻ mặt vô cùng
nghiêm nghị.
Giờ đây, không cần thiết phải giải thích điều gì,
nếu như Lỗ Nhất Khí thực sự có linh cảm siêu phàm, chỉ một lát nữa thôi
cậu sẽ biết tất cả Còn nếu như cậu không có khả năng thiên phú đó, có lẽ biết càng ít lại càng tốt Lỗ Nhất Khí bước tới trước bàn thờ Trên tấm
bài vị lớn nhất ở chính giữa chỉ có bảy chữ: “Tổ sư tượng thần Ban Công
vị”*.
Lỗ Nhất Khí rút lấy ba que hương trong ống đựng hương bên
cạnh, tiện tay sờ lên mặt bàn thờ, rồi châm lửa đốt hương, cung kính cắm hương vào trong lư Trước bàn thờ có một tấm đệm bái, Lỗ Nhất Khí quỳ
sụp xuống tấm đệm, dập đầu liền ba cái thật mạnh * Có nghĩa là: bài vị
của tổ sư, thần thợ mộc họ Ban Lỗ Thịnh Hiếu ra hiệu cho Lỗ Nhất Khí
đứng dậy, rồi đi về phía cậu, dùng cây đục sắt gạt tấm đệm bái sang một
bên.
Bên dưới tấm đệm là nền nhà lát đá xanh Lỗ Thịnh Hiếu lại vô cùng thận trọng kéo từ trong cổ ra một thứ Lỗ Nhất Khí đã theo bác suốt bao năm qua, nhưng cậu không hề biết rằng bác mình luôn đeo món trang
sức này trên người Khi nó được kéo ra từ trước ngực ông, cậu nhìn thấy
một vầng khí linh động, toả sáng lung linh; những tia hào quang màu đỏ
sẫm, xanh sẫm và trắng ngà lưu động không ngừng.
Đó là một lưỡi
rìu được chạm từ ngọc, không có cán; mặt ngọc lốm đốm những vết hoen cổ
kính, thuần hậu trơn bóng Nhìn vào những nét chạm khắc đơn sơ, có thể
đoán rằng miếng ngọc chí ít cũng có hai nghìn năm lịch sử Muốn đánh giá
độ quý của ngọc, trước hết cần phải xem niên đại và chất của ngọc, tiếp
theo là xem độ bóng Thông thường, đồ ngọc càng cổ, càng không thể có
đường nét chạm khắc quá tinh xảo.
Bởi vậy, những bảo vật quý hiếm thực sự từ thời viễn cổ đa phần đều là những loại ngọc khuyết, vòng
ngọc có vẻ ngoài giản dị, cũng có một số ít đồ ngọc có hình dạng và công dụng khác Như lưỡi rìu bằng ngọc đang cầm trong tay Lỗ Thịnh Hiếu, có
thể nói là một món đồ cực phẩm vô cùng quý hiếm Lỗ Thịnh Hiếu cúi người
xuống, tìm ra một khe hở không lớn lắm trên nền đá xanh phía dưới tấm
đệm, nhẹ nhàng cắm lưỡi rìu vào đó.
Lưỡi rìu trượt vào khe hở,
khớp vào khe một cách khít khao Hai tay Lỗ Thịnh Hiếu nắm chắc hai nhánh của sợi dây đeo trên lưỡi rìu, kéo thật căng hướng ra ngoài, sau đó
xoay tròn một góc một trăm tám mươi độ Thực hiện xong những thao tác
này, Lỗ Thịnh Hiếu đứng thẳng lên, lùi về sau hai bước Thấy bác lùi lại, Lỗ Nhất Khí cũng lùi theo Trong khoảnh khắc đó, cậu chợt cảm thấy hồi
hộp vô cùng, không còn bình tĩnh như lúc đứng ngoài cánh cổng.
Trong lòng cậu trào dâng một cảm giác hoang mang khó tả, một nỗi hoang mang
tựa như cảm giác ngập ngừng sợ sệt của kẻ đi xa khi sắp bước vào nhà Cậu nghe thấy cả tiếng tim mình đập thình thịch, một tiếng, hai tiếng… Tới
tiếng thứ năm, nền nhà lát đá bỗng vang lên những tiếng rền, rồi từ từ
xoay chuyển, mở ra một miệng hầm hình tròn Ánh nến trong phòng không
chiếu được xuống hầm, nhưng Lỗ Nhất Khí không hề cảm thấy bên trong có
vẻ gì tăm tối.
Ngay từ lúc miệng hầm mở ra, cậu đã nhìn thấy một
làn khí tía phun trào mạnh mẽ, toả hào quang rực rỡ, khí lành tràn trề
Đó là bảo khí, đó chính là bảo khí! Lỗ Nhất Khí không cần phải tĩnh tâm
ngưng thần để tập trung cảm nhận, bảo khí đã tựa như một làn ráng mây đỏ tía bao bọc quanh cậu Làn khí tía đang tung bay vần vũ, đang lên xuống
nhấp nhô, xoè ra trên miệng hầm như một đoá hoa sen.
Những vòng
hào quang màu đỏ tía liên tục xoay tròn, lồng vào nhau tầng tầng lớp
lớp, như từng đợt sóng lan toả khắp bốn hướng Lỗ Thịnh Hiếu không có
được cảm giác đó Ông không thể cảm nhận được về thế giới mà Lỗ Nhất Khí
đang sở hữu, tuy nhiên, ông đã nhìn thấy rõ sự khác lạ trên nét mặt của
cậu Ông không nói lời nào, chỉ đứng nhìn đứa cháu dường như đã bị hớp
hồn, đang đi thẳng về phía miệng hầm.