Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 125 : Đá tam thánh

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Phong thuỷ học có

phân chia thành dương trạch và âm trạch* Những người mong muốn nhà hưng

tộc vượng đều rất chú trọng đến phong thuỷ âm trạch, tìm đủ mọi phương

cách để tìm ra huyệt tốt tàng phong tụ khí, hiện long ngọa hổ để đặt mộ

phần cho tổ tiên Nhưng kỳ thực, phong thuỷ dương trạch lại có ảnh hưởng

lớn hơn đối với vận trình phúc họa.



Mặt khác bản thân dương

trạch, từ môi trường địa điểm, bố cục cấu tạo đều có liên quan mật thiết với tâm sinh lý của người sống trong đó Bởi vậy thời xưa, những nhà phú quý biết tính toán lâu dài đều lựa chọn những nơi giao thông thuận

tiện, gần dòng nước chảy, dựa nơi tươi tốt để xây dựng dương trạch Hơn

nữa, trong quá trình xây dựng, còn phải bố trí bảo vật trấn trạch tại

huyệt nhãn phong thuỷ.



* Dương trạch tức nhà cửa của người sống,

âm trạch tức mộ phần của người chết Nhưng tục ngữ có câu “phong thuỷ

luân lưu chuyển”, phong thuỷ không phải bất biến mà vẫn có thể biến đổi

Ví dụ như câu “dựa nơi tươi tốt”, nhà ở dựa vào núi non, rừng cây, nhưng bản thân cây cối cũng có sự biến đổi tốt tươi khô héo theo bốn mùa.



Bảo vật trấn trạch dù có tốt đến mức nào, thì sức mạnh bảo hộ từ khí may

mắn của nó rồi cũng sẽ suy yếu Bảo vật thông thường đều là một trăm năm

khí lành phấn phát, giúp nhà cửa và người nhà thịnh vượng; một trăm năm

khí lành bình hoà, đem lại gia cảnh bình thường, không giàu cũng không

đói khổ; lại một trăm năm khí lành suy kiệt lúc này, bảo vật cần phải

hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt thiên địa, nó đã không còn tác dụng phù hộ nữa.



Dân gian có câu “ai giàu ba họ”, chính bởi nguyên do này Lỗ Nhất Khí bước xuống hầm theo những bậc thang lát bằng gạch xanh Càng đi sâu xuống dưới, làn khí tía sinh động tràn trề khi nãy lại càng mờ

nhạt Dưới đáy hầm có gì, cậu không hề biết, cậu chỉ cảm nhận một cách rõ nét, làn khí tía sôi nổi kia đang toả ra từ một tảng đá lớn đen tuyền.



Tảng đá phải lớn bằng một chiếc giường, mặt phía trên rất bằng phẳng Lỗ Nhất Khí bất giác cảm thấy tảng đá sao mà thân quen ấm áp, đó chính là xuất

phát điểm của cậu, cũng là nơi trở về của cậu, giống hệt như ngôi nhà cũ trong mơ Cậu mơ hồ cảm thấy kiếp trước cậu là một tảng đá, cậu chính là một góc rơi ra từ tảng đá Lỗ Nhất Khí đi thẳng đến đó, không một chút

trù trừ; không một chút do dự.



Trong tâm khảm cậu trào dâng một

cảm giác yêu thương và hưng phấn khó diễn tả thành lời, cậu vươn đôi tay ra, khao khát được vuốt ve, chờ mong được ôm ấp Những ngón tay của cậu

khẽ chạm lên tảng đá, rất nâng niu, rất dịu dàng, tựa như đang vuốt ve

cơ thể của người yêu Cậu cảm nhận rõ sự láng mượt, mịn màng dưới những

đầu ngón tay, thế nhưng bề mặt tảng đá lại không hề nhẵn nhụi, mà đầy

những đường vân lồi lõm.



Những đường vân rất thân quen như đã

từng gặp gỡ, trông giống chữ viết, cũng giống hình vẽ, dường như chúng

đang muốn nói với cậu một điều gì Những ngón tay cậu vẫn tiếp tục vuốt

ve, mơn trớn, cậu từ từ áp sát khuôn mặt mình lên tảng đá, trong chớp

mắt, cậu cảm thấy những chữ viết và họa tiết trong trí não mình đang

nhảy múa và xoay tròn, những thứ cậu chưa hiểu, chưa biết, chưa thấu tỏ

đang cất giữ trong ký ức bỗng nhiên tụ lại một chỗ.



Và một bức

tranh như trải ra trước mắt, với núi non trập trùng, rừng rậm đồng xanh, một dòng sông cuộn chảy, bên bờ liễu rủ thướt tha Ẩn hiện như có ba

người tóc búi, trang phục cổ xưa ngồi xếp bằng trên phiến đá vuông rộng

lớn, khoa tay múa chân, chỉ vào núi sông trời đất, đang bàn luận chuyện

gì Cậu bất giác giật mình, nhấc khuôn mặt khỏi tảng đá.



Trước mắt cậu vẫn là làn khí tía mờ mờ toả ra từ khối đá đen tuyền, ảo ảnh vừa

qua biến mất không tăm tích Nhưng đối với cậu, ảo ảnh đó sao mà chân

thực, giống như xem một bức tranh, như đọc một cuốn sách, như ngắm qua

khung cửa sổ Cậu lại vô thức áp mặt vào tảng đá Ảo ảnh lại tiếp tục hiện về Nhưng lần nay, cậu không vội vã rời đi, trong tâm khảm cậu tràn đầy

sự hiếu kỳ và ngưỡng mộ đối với cảnh tượng trong ảo ảnh, trong cậu dấy

lên một khao khát mãnh liệt muốn dung hòa vao tảng đá, và tảng đá dường

như cũng toả ra một sức hút, lôi cuốn cậu, dung nạp cậu.



Lỗ Nhất

Khí lại rời khỏi tảng đá, lùi về sau một bước dài Lúc này, đôi mắt cậu

bỗng trở nên mông lung, như không thấy; vẻ mặt cậu ngẩn ngơ, không vui

không buồn, không mừng không giận Cậu từ từ trút bỏ toàn bộ quần áo trên người, nguyên sơ như một đứa trẻ sơ sinh, bước về phía tảng đá Cậu nằm

sấp lên đá, cơ kể cuộn tròn lại trong bộ dạng của một bào thai.



Trong khoảnh khắc này, tư duy của cậu hoàn toàn biến mất, trong trí não cậu

chỉ còn vô số những văn tự và hình vẽ đang nhảy múa và xoay tròn, có thứ là ở trên mặt tảng đá, có thứ lại ở trên những phiến đá, những đồ ngọc

cổ còn lưu trong ký ức cua cậu Cậu không còn cảm thấy cái lạnh tê tái
mà từ từ lùi lại, lùi vào bên trong bậu cửa Sau đó, cậu dang rộng hai

tay, nắm lấy hai mép cánh cửa hai bên, rồi cũng đứng im bất động, quan

sát Lỗ Thịnh Hiếu Trước khi Lỗ Nhất Khí bước vào nhà, Quỷ Nhãn Tam đã

chỉ về phía Lỗ Thịnh Hiếu và ra dấu với cậu.



Đến lần thứ hai cậu

mới đoán ra, Quỷ Nhãn Tam muốn nói hai tiếng: “Cẩn thận” Bởi vậy, cậu

cũng mấp máy đáp lại Quỷ Nhãn Tam hai chữ: “Biết rồi” Bác cậu quả thực

có nhiều hành động rất bất thường, Lỗ Nhất Khí đã phát hiện ra từ trước, song cậu chỉ nghĩ rằng có lẽ ông đã luyện thứ công phu gì đó mà tẩu hoả nhập ma Cơ thể Lỗ Thịnh Hiếu bắt đầu run lên bần bật, càng lúc càng dữ

dội, khiến lớp tuyết đọng trên đỉnh đầu và hai vai bị hất rơi lả tả.



Trong cơn run rẩy, ông từ từ quay người lại, từng chút một Và Lỗ Nhất Khí đã

nhìn thấy một khuôn mặt, một khuôn mặt đau đớn, khủng khiếp, méo mó biến dạng, sắc mặt xanh lét, hai mắt đỏ ngầu, song ánh nhìn lại vô hồn đờ

đẫn, không rõ là đang nhìn cái gì Các cơ trên mặt rung lên bần bật và co giật liên hồi, kèm theo đó là những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn

xuống hai gò má.



Ông bắt đầu rảo bước, đi thẳng vào phòng Bước

chân ông dần dần áp sát, Lỗ Nhất Khí cũng từ từ khép hai cánh cửa lại

Ánh mắt vô hồn của Lỗ Thịnh Hiếu đột nhiên dại hẳn đi, hai con mắt đỏ

ngầu nhìn chòng chọc vào Lỗ Nhât Khí Trong ánh mắt đó, cậu cảm nhận thấy sự điên cuồng thú tính và sát khí khát máu Lỗ Thịnh Hiếu thình lình

chạy vụt lên như một tia chớp, đôi bàn tay rắn chắc vạm vỡ chụp thẳng về phía Lỗ Nhất Khí.



Ánh mắt của ông khiến Lỗ Nhất Khí kinh ngạc

tột độ, nên động tác của cậu cũng khựng lại theo Đến khi đôi bàn tay to

khoẻ của Lỗ Thịnh Hiếu sắp vồ đến trước mặt, cậu mới bừng tỉnh, vội vã

sập cửa lại Song đã muộn mất rồi, hai cánh cửa đã không thể khép lại

được nữa, hai tay của Lỗ Thịnh Hiếu đã kẹp giữa hai cánh cửa Lỗ Nhất Khí dồn sức ghì chặt lấy cánh cửa, cánh cửa đang bị đẩy vào với một lực đạo cực lớn.



Hai cánh tay đang kẹp giữa khe cửa không ngừng khua

khoắng, vồ chụp Chúng phải tìm được một thứ gì đó để phát tiết; chúng

muốn túm chặt, muốn vò nát, muốn xé vụn Hai cánh cửa rung lên dữ dội,

trụ cửa phát ra những tiếng cót két rợn người Lỗ Thịnh Hiếu chợt gầm lên một tiếng quái dị Tiếng gầm vừa vang lên, Lỗ Nhất Khí lập tức bị một

luồng lực đạo rất mạnh đẩy văng vào trong, ngã bật về phía sau đến bốn

năm bước.



Trục cửa gãy rời, hai cánh cửa đổ đánh rầm xuống hai

bên Lỗ Thịnh Hiếu nhảy xổ vào trong, lao về phía Lỗ Nhất Khí Lỗ Nhất Khí lăn tròn trên đất, né vội sang một bên Lỗ Thịnh Hiếu xông tới trước bàn Bát tiên, vung tay tung chiếc bàn, rồi xoay người, tiếp tục lao về phía Lỗ Nhất Khí Lỗ Nhất Khí vừa kịp đứng dậy, tiện tay nhấc chiếc kỷ trà,

chặn Lỗ Thịnh Hiếu lại, nhưng ông vẫn tiếp tục lao đến.



Lỗ Nhất

Khí không thể chống đỡ được xung lực đó, hai chân trượt thẳng về phía

sau, cho tới khi va vào góc tường Cậu chống hai chân vào góc tường, mượn lực để đẩy trở lại, chặn được Lỗ Thịnh Hiếu Hai người tiếp tục giằng co Từ miệng Lỗ Thịnh Hiếu liên tục phát ra những tiếng gầm gừ quái dị, hai bàn tay ông liên tục quờ quạng, rướn về phía Lỗ Nhất Khí, may nhờ chiếc kỷ trà dài hơn tầm với của ông, nên hai bàn tay chỉ chộp vào khoảng

không.



Lỗ Nhất Khí dần dần đuối sức, hai chân tì lên tường bắt

đầu run rẩy, cánh tay cũng không đủ sức để đẩy chiếc kỷ trà, đành phải

tì ngực vào mép bàn, mượn sức của vai và lưng để ngăn cản Lỗ Thịnh Hiếu

Lỗ Thịnh Hiếu đã thôi không khua khoắng đôi tay một cách vô ích Ông cúi

đầu xuống một cách cứng nhắc, nhìn vào chân bàn đang chống trước ngực

mình.



Hai tay ông đột ngột vung lên chặt mạnh, chân bàn phút chốc gãy vụn thành mấy mảnh bay tung toé, bắn lên tường cột, nóc nhà Lỗ Nhất Khí đột ngột mất đi điểm tựa, bố nhào về phía trước Cậu vừa định bước

chân lên chống đỡ thì cổ họng đã bị Lỗ Thịnh Hiếu túm chặt Sức mạnh từ

đôi bàn tay của ông thật khó tưởng tượng, Lỗ Nhât Khí biết một đôi tay

với sức mạnh nhường đó có thể lấy mạng cậu chỉ trong chốc lát.



Cậu chẳng kịp nghĩ ngợi, tiện tay đập ngay mặt kỷ trà còn cầm trên tay vào

cánh tay ông Hai bàn tay vẫn không chịu buông, hai cánh tay cũng không

động đậy, trong khi kỷ trà lập tức vỡ tan tành Lỗ Nhất Khí ném mảnh vỡ

trong tay đi, hai tay chụp lấy cổ tay Lỗ Thịnh Hiếu, cố gắng giằng giật

sang hai bên, song đôi tay không hề nhúc nhích Lỗ Nhất Khí đành phải giơ chân lên, tì vào bụng Lỗ Thịnh Hiếu đẩy mạnh.



Đôi tay Lỗ Thịnh

Hiếu siết chặt vào cổ cậu, Lỗ Nhất Khí đã không còn thở nổi, đầu óc

trống rỗng, hai mắt hoa lên, hai chân mềm nhũn, cú tung chân muốn đạp Lỗ Thịnh Hiếu ra đã trở thành động tác co giật trong cơn hấp hối Não cậu

đã tê liệt, ý thức đã mơ hồ, cậu thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lỗ Thịnh Hiếu

mỗi lúc một xa, xa dần, xa dần, cuối cùng biến mất hẳn, chỉ còn một màu

đen thăm thẳm….