Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 126 : Rìu Ban môn

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


“Keng…” Một tiếng

vang lanh lảnh như tiếng chuông vàng, là tiếng va đập của lá kim loại

mỏng Lỗ Thịnh Hiếu đột nhiên khựng lại, chiếc cổ cứng nhắc xoay giật cục ra phía ngoài sân, hai mắt lộn ngược Lại một tràng tiếng kim loại vỡ

vọng đến Lỗ Thịnh Hiếu bỗng như sực nhớ ra điều gì, đẩy vội Lỗ Nhất Khí

ra, rồi lao nhanh ra ngoài.



Lỗ Nhất Khí ngã ngửa trên nền nhà Cậu cố gắng nhấc người lên, há to miệng thở lấy thở để Suốt hai mươi năm

qua, đây là lần đầu tiên cậu khao khát được thở đến như vậy Một hồi lâu

sau, cậu mới lật nghiêng được thân người, đứng dậy một cách chật vật Cậu lo sợ Lỗ Thịnh Hiếu đột ngột quay lại, khi đó, cậu sẽ chết chắc Giờ

đây, cậu cần phải nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.



Nhưng cậu lại không biết trong nhà mình có nơi nào ẩn nấp được hay không mà dù có biết, Lỗ

Thịnh Hiếu chắc chắn cũng sẽ tìm ra Cậu vịn vào cây cột trụ trong gian

phòng chính, nhìn sang hai bên, thấy cửa hai phòng đều đóng chặt Cậu

không dám tùy tiện mở cửa, bởi vì dù đứng ở trong nhà mình, song cạm bẫy khám diện không có mắt, với ai cũng như nhau.



Hơn nữa ngay từ

khi mới đặt chân vào căn phòng, cậu đã phát hiện thấy có rất nhiều hiện

tượng bất thường Cậu thầm nghĩ hay là quay trở xuống hầm, sau khi xuống

sẽ rút lưỡi ngọc lên, như vậy người bên ngoài sẽ không thể vào được Hơn

nữa, cậu cũng tin rằng mật thất của nhà họ Lỗ chắc chắn sẽ có đường ra

Cho dù không có đường ra, cậu vẫn có một lá bùa hộ mạng, đó chính là “Cơ xảo tập” cậu đang mang trên người.



Có được cuốn sách lụa đã làm

nên thành tựu huy hoàng của hai người thợ vĩ đại không tiền khoáng hậu,

chắc chắn việc tìm cách mở cửa mật thất sẽ không quá khó khăn Cậu chệnh

choạng đi đến trước miệng hầm, nhìn xuống dưới, rồi lại nhìn vị trí của

lưỡi rìu Tiếp đó, cậu nắm lấy sợi dây buộc trên lưỡi rìu, không chút do

dự kéo nó lên.



Lập tức, những phiến đá xung quanh miệng hầm bắt

đầu xoay chuyển, miệng hầm nhanh chóng thu nhỏ lại Lỗ Nhất Khí vội bước

lại, chuẩn bị nhảy xuống miệng hầm Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng lại một

tiếng rú thê thảm Tiếng rú quét thành một đường vòng cung trong căn

phòng rồi đáp xuống sau lưng cậu, kết thúc bằng một tiếng rơi nặng nề

Ngay sau đó, một bàn tay túm chặt lấy gót chân cậu.



Lỗ Nhất Khí

vội cúi xuống nhìn, người đang nằm dưới đất chính là Lỗ Thịnh Hiếu Nét

mặt ông đã hết vẻ cuồng dại, chỉ còn lại nỗi đau đớn cùng cực Lần áo

mỏng trước ngực ông đã thủng một mảng lớn hình răng cưa trông như chiếc

lá phong lộ rõ một khoảng da thịt tím bầm, hai bên mép trào ra từng dòng máu đỏ tươi Khi Lỗ Nhất Khí vừa cúi xuống, cửa hầm đã khép chặt, nền

nhà lát đá xanh lại bằng phẳng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Cùng lúc đó, một cái bóng cao lớn vạm vỡ lù lù hiện ra trước cửa Người đứng

trước cửa quả là một gã khổng lồ, phải cao hơn Lỗ Nhất Khí tới hai cái

đầu Dưới lớp áo bông dày, vẫn có thể nhận ra một thân hình cơ bắp cuồn

cuộn, lưng hổ eo báo Lỗ Nhất Khí không nhìn thấy mặt hắn, do hắn đứng

quay lưng vào cửa, hai tay chắp sau lưng.



Bóng người đột ngột

dịch chuyển hai bước trên không lui về phía sau Hai bước chân của hắn

chuyển động mạnh một cách bất thình lình không hề có dấu hiệu nào báo

trước, thân hình không hề động đậy, ngay cả vạt áo cũng không nhúc nhích Lỗ Nhất Khí giật mình, lẽ nào lại là một thi ngẫu nữa Nếu vậy, cậu hoàn toàn không có khả năng đối phó, chỉ còn cách mau chóng mở hầm, chui vào trong đó.



Nhưng cậu còn chưa kịp cắm lưỡi rìu ngọc vào khe đá,

Lỗ Thịnh Hiếu đã hồi phục trở lại Đúng là ông ấy đã hết cơn điên loạn,

ông đang cố nén nỗi đau đớn kịch liệt mà nói với Lỗ Nhất Khí: - Đỡ ta

dậy! Lỗ Nhất Khí vừa đỡ Lỗ Thịnh Hiếu đứng dậy, ông đã đẩy cậu sang một

bên, nói khẽ: - Nấp dưới bàn thờ! Còn ông lê tấm thân đầy thương tích,
nghe được lời trong đá, biết nơi tàng bảo tại tám phương” Lỗ Thịnh Hiếu

lại hít sâu một hơi, hỏi: - Có thấy gì dưới hầm không? Lỗ Nhất Khí bèn

đáp: - Thiên bảo tám phương trấn hung huyệt, Bát cực số mãn định phàm

cương.



“Cơ xảo tập“, thẻ ngọc ghi phương vị, con đều đã lấy được! Mắt Lỗ Thịnh Hiếu bỗng sáng rực lên: - Thật không? Con đã thực sự đã

nghe được “lời trong đá” ư? Trong đó quả thực có những bảo bối đó ư? Các thế hệ Lỗ gia đời đời đã giữ gìn và bảo vệ đá Tam Thánh, song không ai

có thể hiểu được sự kỳ diệu ẩn chứa trong đó.



Lỗ Thịnh Hiếu vừa

thở đứt quảng vừa nói: - Tổ sư của Ban môn chúng ta là Công Thâu Ban,

người đời sau gọi là Lỗ Ban Ban môn đời đời đều là những thợ mộc lành

nghề hậu đạo, dựng nhà bắc cầu, đón lành rước cát Chỉ có điều trong hơn

hai nghìn năm qua, tám bảo bối “thiên bảo định phàm cương” vẫn chưa hoàn toàn được đặt đúng vị trí.



Trong Mặc môn, Ban môn đều có người

tắc trách, thậm chí chiếm đoạt, trộm cắp, lén mang thiên bảo giấu đi,

bởi vậy mới có cảnh chiến tranh đẫm máu ngày hôm nay! Lỗ Nhất Khí không

hề cảm thấy kinh ngạc trước lời nói của Lỗ Thịnh Hiếu, như thể cậu đã

biết việc này từ lâu lắm rồi Lỗ Thịnh Hiếu khạc ra một cục máu, nói

tiếp: - Hiện nay số Bát cực đã hết, vận mệnh đã an bài, con là người có

duyên phong huyệt, con hãy mang Lộng phủ đi xuống phía nam, gặp cha của

con, để hoàn thành trọn vẹn di mệnh mà tổ sư để lại.



Đây cũng là

tạo phúc cho muôn dân, tích đức cho con cháu Có Lộng phủ bên mình, con

sẽ là môn trưởng của Ban môn, trên đường đi tự khắc sẽ gặp người có

duyên trợ giúp! - Lộng phủ là… – Lỗ Nhất Khí vẫn ngơ ngác Lỗ Thịnh Hiếu

chỉ vào sợi dây buộc lưỡi rìu ngọc đang thò ra ngoài miệng túi của cậu

Lỗ Nhất Khí lôi lưỡi rìu ngọc ra, hỏi: - Là vật này ư? Đây chính là tín

vật của Ban môn? Lỗ Thịnh Hiếu khẽ gật đầu.



Bỗng chốc tinh thần

ông vụt trở nên phấn chấn, ông nắm lấy tay Lỗ Nhất Khí, xiết thật chặt,

thật mạnh, sau đó nói rành rọt từng chữ: - Con hãy nhớ những điều này

Thứ nhất, không được tin bất kỳ ai, trừ khi người đó đã hy sinh tính

mạng vì con Thứ hai, ta không biết trứng tam canh hàn bao giờ sẽ nở, ta

nói bảy ngày chỉ để Nghê Tam yên tâm tiếp tục cùng chúng ta vượt qua

đoạn đường này, nếu hắn có gì khác lạ, phải lập tức tiêu diệt ngay.



Thứ ba, sau khi ta chết, nhất định phải đốt ngay thi thể của ta, nếu không

sẽ có hậu quả khôn lường Thực ra, ngay khi ở trong nội viện, ta đã bị

linh miêu cào rách da thịt Hai con linh miêu đó chính là loại “đầu đồng

lưng sắt vuốt điên cuồng” Ta đã trúng độc… “linh miêu phong” rồi Qua một thời gian… nếu phong độc… phát tác, ta… sẽ không nhận ra….



ai

nữa, bắt được ai… sẽ giết người đó… Khi nãy, nếu không phải… gã hộ pháp

kia… phá vỡ Bát quái sắt… phá nút móng đạp bươm bướm, khiến ta… bừng

tỉnh, nếu không… ngay cả con cũng… đã bị… ta giết rồi… Còn nữa… Lỗ Thịnh Hiếu đã không còn đủ sức để nói tiếp, tiếng thở của ông yếu dần, dần

dần rồi lịm hẳn Lỗ Nhất Khí khẽ lật miếng áo rách trên lưng ông ra xem.



Vết thương đã ngả màu xanh lét, thâm đen, còn mọc một lớp lông xanh lục dày sin sít Giờ đây, cậu đã hiểu vì sao ông thường xuyên có những biểu hiện bất thường Ông đã gắng gượng chịu đựng nỗi đau đớn một mình, và ngay từ đầu ông đã biết, ông không bao giờ còn có thể ra khỏi gia môn lần nữa

Lỗ Thịnh Hiếu đã hoàn toàn im lặng, không còn một chút hơi tàn.



Lỗ Nhất Khí hiểu, đã đến lúc mình cần phải rời khỏi nơi đây Cậu nhìn lần

cuối người bác đang ngồi trong vũng máu, lòng đau như xé Với cậu, ông ta là người thân thiết nhất trong cuộc đời này Từ giờ trở đi, cậu không

bao giờ có được một người thân như vậy nữa, kể cả cha ruột của mình

Nhưng cậu không rơi lệ, giờ đây, không phải là lúc để khóc.