Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 130 : Đi trong tuyết

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Bên ngoài cửa vẫn còn hiểm nguy rình rập Là ai? Bách tuế anh đều đã bị tiêu diệt, gã hộ

pháp cũng đã thiệt mạng, Dưỡng Quỷ Tỳ không hiểu tại sao đã mở đường

sống cho họ Vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất, đó chính là bóng

người màu xám! Lỗ Nhất Khí rút súng cầm trong tay, chạy vụt lên phía

trước Cậu muốn nhanh chóng chiếm lĩnh được vị trí có lợi nhất trước khi

nguy hiểm và sát khí kịp bao trùm toàn bộ cánh cổng.



Lỗ Nhất Khí

dừng lại trên bậc tam cấp phía trước cổng chính, đứng từ trên cao nhìn

xuống dưới, Quỷ Nhãn Tam và lão mù ở ngay sát phía sau Tuy Quỷ Nhãn Tam

khắp người chìm trong những cơn đau đớn kịch liệt, song vẫn gắng gượng

giương Vũ Kim Cương đứng ở bên trái, che chắn trước ngực Lỗ Nhất Khí Lão mù cầm cây gậy thép bảo vệ phía bên phải, chĩa đầu gậy nhọn hướng lên

góc trời đông nam, những giọt máu lớn vẫn chảy theo cán gậy nhỏ xuống tí tách.



Trời đã sáng bạch Qua màn hoa tuyết mù mịt kín trời, họ

đều nhìn thấy trên khoảng không đầy tuyết phía trước cổng đang đậu một

cỗ xe ngựa có mái che Một người đang đứng trước cỗ xe, mình mặc áo bông

dài màu xám, đầu đội mũ da che kín hai tai Ông ta đứng quay lưng vào

cánh cổng, nhìn về phía ông chủ quán trà đang hối hả dựng lều, sắp xếp

bàn ghế.



Người áo xám nghe thấy tiếng động từ cửa chính, vội vã

quay đầu lại Hóa ra chính là chú Tư của Lỗ Nhất Khí Nhìn thấy Lỗ Nhất

Khí, ông vội vã chạy lên bậc thềm, song vừa bước lên bậc thứ nhất, ông

đã lập tức khựng lại Bởi lẽ họng súng của Lỗ Nhất Khí đang chỉa thẳng

vào ông Ông chủ Trần Tứ lập tức dừng lại, không dám động đậy một ly.



Ông quá hiểu tài thiện xạ siêu phàm của Lỗ Nhất Khí, đừng nói là cự ly gần

như thế này, cho dù có xa trăm bước, vẫn có thể bách phát bách trúng

Nhưng vẫn còn một người nữa không dám động cựa đó chính là ông chủ quán

trà đang dọn hàng Ông ta vừa dựng xong mấy thanh chống, đang chuẩn bị

tung tấm bạt lên, nhìn thấy cảnh tượng này, thì sợ đến nỗi ôm nguyên

đống vải bạt đứng như trời trồng trong tuyết mặc cho tuyết rơi xuống đất đầy trán và mũi.



Họng súng di chuyển từ khuôn mặt kinh hãi của

chú Tư sang bên cạnh, dừng lại tại đầu vai của ông, hướng tới một mục

tiêu khác Chính là ông chủ quán trà Lỗ Nhất Khí biết hai người ở bên

mình đã không gắng gượng thêm được nữa, nhất là Quỷ Nhãn Tam Cây Vũ Kim

Cương trong tay hắn đã rung lên khe khẽ - Cái tai che bên dưới mũ lông

vẫn ổn chứ? Có cần ta tặng cho ông chiếc khuyên tai không? Lỗ Nhất Khí

cố gắng nói bằng một giọng điệu ung dung nhất có thể.



Cậu muốn để đối phương không chú ý đến trạng thái của Quỷ Nhãn Tam Tuy nhiên, tia

sáng sắc lạnh lóe ra từ khóe mắt của ông chủ quán đã cho thấy, ông ta đã phát hiện ra tình trạng suy kiệt của Quỷ Nhãn Tam - Ông đang bận gì

thế? Thu dọn quán xá hay là thu dọn tàn cục? Chúng ta đã phải bận rộn

suốt cả đêm, giờ đây người anh em của ta mót tiểu quá rồi.



Trời

thì lạnh cắt da cắt thịt, ta chỉ mong mau về nhà uống bát sữa đậu nóng

Nếu không phải vậy, chúng ta cũng sẵn sàng giúp ông thu dọn một tay!

Những lời nói của Lỗ Nhất Khí khiến ông chủ quán cảm thấy hơi bực bội

trong lòng Ông ta còn nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên của Lỗ Nhất Khí - Ta cũng lấy làm lạ là tại sao ông lại tự tin đến thế, lần nào cũng

phơi người trước nòng súng của ta.



Song lần này, ta vẫn cho ông

một cơ hội Ta sẽ đếm đến ba Đếm đến một, ông chuẩn bị; đếm đến hai, ông

có thể chuyển động; đếm đến ba, ta bóp cò Tia sáng lạnh lẽo chiếu ra từ

khóe mắt ông chủ quán đã biến thành tia lửa Ông ta nghiến chặt răng, dù

gì ông ta cũng là một cao thủ hiếm có trong giang hồ, vậy mà giờ đây lại bị một đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch đùa giỡn như một con khỉ diễn

trò.



Song cao thủ suy cho cùng vẫn là cao thủ, ông ta không dễ

dàng bộc lộ sự giận dữ của mình, bởi lẽ đây là điều tối kỵ trong thời

điểm sắp nổ ra cuộc quyết đấu sinh tử Ông ta cũng không lập tức đưa ra

quyết định tấn công hay bỏ chạy Cao thủ sở dĩ trở thành cao thủ, chính

là vì họ không làm những việc chưa chắc chắn Họ không dễ dàng đặt cược

tính mạng của mình.



Ông chủ quán trà đang ngấm ngầm tính toán,

tình thế hiện tại quả thật cực kỳ có lợi đối với Lỗ Nhất Khí, còn thuận

lợi hơn cả lúc ở cổng viện thứ hai Trước hết, Lỗ Nhất Khí đang đứng từ

trên nhìn xuống, có Vũ Kim Cương che chắn nửa người, còn bản thân ông ta hoàn toàn nằm trong tầm ngắm của cậu Thứ nữa, người đánh xe kia là một

trợ thủ mới xuất hiện, bản lĩnh thế nào vẫn còn là một ẩn số.



Cuối cùng, lại có thêm một lão mù, một người mù đã dám cùng họ tới đây, lại

có thể thoát chết trở ra, chắc chắn không phải tầm thường Tư thế cầm gậy của lão cũng đủ để chứng minh lão là một cao thủ bất phàm - Bắt đầu

được chưa? – Lỗ Nhất Khí đã thay đổi ngữ điệu, giọng nói trở nên bình

thản đến kỳ lạ Bàn tay đang ôm tấm bạt của ông chủ quán giật mạnh một

cái.



Ông ta biết rõ, dựa vào uy lực của món đồ nằm trong tay

mình, cho dù là một chọi bốn, chỉ cần quăng nó ra, chí ít cũng lấy được

ba mạng người Nhưng khi đó, liệu ông ta có còn toàn mạng hay không? -

Một! Giọng nói vang lên như sét đánh ngang tai, mang theo một khí thế

xuyên địa phủ thấu trời xanh Thần kinh cột sống của ông chủ quán kéo

căng như một đường thẳng, cơ bắp ở vai và hai cánh tay nổi cuộn lên, đầu ngón chân bên phải len lén thọc vào trong đống tuyết, ông ta muốn tìm

một điểm tựa vững chắc.



- Phù… Lỗ Nhất Khí chỉ hà ra một hơi Buổi sớm tuyết rơi lạnh như cắt, cậu chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng manh,

nhưng vẫn cảm thấy lớp áo lót bên trong ướt đẩm mồ hôi dính chặt vào da

thịt Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp mở miệng chuẩn bị đếm đến “hai”, ông chủ

quán đã đột ngột thả lỏng bàn tay đang ôm khư khư đống vải bạt, cả thân

người bay vụt lên cao, lộn ngược ra phía sau nhanh như một tia chớp.



Khi tiến “hai” của Lỗ Nhất Khí biến thành một hơi thở hắt ra, thì cao thủ

áo xám đã chạy ra sát vạt cây to ở phía tây Lúc này dù có nổ súng, viên

đạn cũng không thể đuổi kịp ông ta - Cậu cả, làm sao cậu biết được hắn

chính là nhân khảm? – Quỷ Nhãn Tam hỏi với vẻ vô cùng khâm phục - Hắn ta bày hàng quá sớm, trong thời tiết như hôm nay lại càng không hợp lý.



Gió tuyết mù mịt nhường kia, liệu có bán nổi mấy ly trà? Còn chẳng đủ cả

tiền củi lửa! Hơn nữa, hắn còn phạm phải một sai lầm lớn, khi tôi bảo

đứng im, tại sao hắn biết tôi đang nói hắn? Nếu hắn đúng là người bán

nước, nếu hắn ta chưa từng chạm trán với chúng ta, liệu hắn có ngoan

ngoãn đứng im như vậy không? Người bình thường chắc sẽ nghĩ tôi là thằng điên! – Lỗ Nhất Khí vừa dìu Quỷ Nhãn Tam đi xuống bậc thềm vừa giảng

giải.



- Còn anh cả… Chú Tư vừa thốt lên vài tiếng đã ngậm miệng

lại ngay, ông biết hỏi câu này là thừa thải Hơn nữa, bốn người vào có

đến ba người trở ra, điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, thực

sự đã tốt hơn quá nhiều so với tưởng tượng Bước xuống bậc thềm, tới bên

xe ngựa, Quỷ Nhãn Tam đã không nhấc nổi chân nữa, được Lỗ Nhất Khí và

chú Tư xốc nách kéo đi.


chuyện.



Nếu nhất định phải động thủ, thì cậu vẫn còn một chiêu là tự hủy bảo bối Nếu như hắn không phải, thì cao thủ đang âm thầm bám

đuổi kia không chừng cũng ở rất gần đây, Lỗ Nhất Khí sẽ lợi dụng cơ hội

này để hắn ta thấy khó mà lui Lỗ Nhất Khí bước về phía chiếc xe, bộ dạng hết sức ung dung tự tại Xe ngựa dừng lại, gã cao gầy chỉnh lại cây nỏ

trong tay, song đầu mũi tên lại không chỉa về Lỗ Nhất Khí.



Lỗ

Nhất Khí lại tiến sát thêm hai bước về phía xe ngựa Một tia sáng lạnh

lẽo léo ra từ đôi mắt của gã cao gầy, lần này là chiếu thẳng vào Lỗ Nhất Khí Lỗ Nhất Khí hiểu được ý nghĩa ẩn sau ánh mắt này Cậu dừng lại, đứng yên mặc cho gió tuyết quần thảo Gió Tây Bắc cuốn từng mảng tuyết lớn

quất mạnh vào đầu, vào mặt và khắp người cậu.



Cậu cười Đứng trước một đối thủ có thể giết chết mình bất cứ lúc nào, cậu đã cười rất thoải mái Mặc cho những bông tuyết bay tới tấp vào trong miệng, cậu cười một

cách vui vẻ Gã cao gầy trong mắt lóe ra những tia sáng lạnh lẽo, vẫn

không nói câu nào Nhưng điều này không có nghĩa là hắn ta hoàn toàn trấn tĩnh không hề sợ hãi, mà ngược lại, nó đã bộc lộ sự hoang mang trong

lòng hắn.



Lỗ Nhất Khí thôi không cười nữa Cậu đằng hắng một tiếng rồi nói: - Anh rất dũng cảm, trong tình cảnh như vậy mà vẫn bám sát

không rời Gã cao gầy vẫn không nói gì, song ánh sáng trong mắt lại lấp

lóe lên mấy cái - Hình như anh không hề trân trọng tính mạng của mình! – Lỗ Nhất Khí vừa nói vừa hơi nheo mắt lại Gã cao gầy vẫn không nói gì,

ánh mắt trở nên kiên định và sâu thẳm.



Lỗ Nhất Khí đã nhận ra

luồng sát khí mãnh liệt từ trong đó, đó là một kiểu sát khí “không chết

không về” Đây là một sát thủ bất chấp tính mạng của mình, càng không đếm xỉa tới tính mạng của người khác, đây là một cao thủ lấy việc cướp đoạt sinh mệnh của người khác là thú vui - Hôm nay anh sẽ không thể giành

được phần thắng, cho dù anh có giết tôi, anh cũng không thể có được niềm vui thành công! – Khi nói những lời này, Lỗ Nhất Khí nhận thấy hai sợi

dây vải dư thừa trên gióng ngang của cột cờ rất giống với sợi dây vải

buộc còi.



Rất có thể vốn dĩ có bốn chiếc còi, không biết ai đã

làm vỡ mất hai cái, dây vải còn chưa kịp gỡ xuống Hơn nữa, trong một

ngày gió tuyết như thế này, trừ những người phải bỏ đi vội vã như họ,

bất cứ ai khi ra khỏi cửa đều phải mang mũ bông bịt kín tai Song người

này trên tóc có vết hằn của mũ, nhưng lại không thấy mũ đâu - Giết tôi,

anh sẽ không thấy vui, cũng chẳng được lợi gì.



Tôi là ai, người

khác không biết, anh cũng không biết Chủ nhân của anh có lẽ sau này mới

biết, nhưng anh có thể khẳng định mục đích thực sự của ông ta là muốn

lấy mạng tôi, chứ không phải là một thứ khác hay không? Như vậy, việc

anh làm lần này chỉ tổ nhọc công mà lại không được lòng người! Lỗ Nhất

Khí biết rõ cao thủ của đối phương đều là người thông minh, song thông

minh thường đa nghi, người đa nghi kỵ nhất bị người khác coi họ là kẻ

ngốc.



Là con người khó tránh khỏi cực đoan, đó chính là nhược

điểm Bởi vậy, cần phải điều khiển trí tuệ của đối phương lên tới cực

điểm, sau đó để hắn ta tự phủ định bản thân Gã cao gầy không nói gì, chỉ chớp mắt hai cái, xem ra hắn đang hoài nghi, đang suy nghĩ Hắn nhận

được lệnh khẩn cấp, đã đi suốt cả đêm tới Bắc Bình tiếp sức.



Nhưng khi đến nơi chỉ nhìn thấy ông chủ quán trà đang phóng hỏa đốt nhà Cao

thủ mà ông ta nói đến chính là cậu thanh niên trông rất đỗi bình thường

này ư? Ông ta muốn truy sát cậu ta, trong khi bản thân ông ta lại không

truy đuổi, rốt cục là có ý gì? Cậu nhóc này nói cũng có lý, trong mệnh

lệnh không nói rõ mình cần giết người nào, chỉ có ông bán trà bảo mình

đuổi giết mà thôi.



- Đồng môn của anh để anh một mình lao vào

nguy hiểm, xem ra nếu như anh chết, họ sẽ có thể đổ vấy toàn bộ tội lỗi

cho anh Mà gánh tội thay vẫn là nhẹ, tốt nhất đừng để trở thành trò cười cho người khác Cứ nhìn vào những gì anh đã gặp trên đường, có phải anh

cũng ít nhiều cảm thấy mình đã bị mắc lừa? Những người tự nhận là anh em của anh không chừng đang chờ đợi để cười nhạo anh đấy.



Nếu

chuyến này anh không thể trở về, bọn họ sẽ thêm mắm thắt muối vào cái

chết của anh, rồi kể cho chủ nhân của anh và những đồng môn khác Và như

vậy thì … chà chà! – Lỗ Nhất Khí tiếp tục nói rất trơn tru liền mạch Ẩn ý trong lời nói của cậu đã quá rõ ràng, người này đương nhiên đã nghe ra

Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, song không phải là với Lỗ Nhất Khí.



Mũi tên trong cây nỏ xoay sang một góc độ không dễ phát giác Con chim ưng

trên cột cờ hình như đã phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên kêu một tiếng dài chói tai Lỗ Nhất Khí giật nảy mình, hai bàn tay đang chống ngược

trên hông bất giác giơ lên, định che chắn trước mặt theo phản xạ Vừa giơ lên được nửa tầm, cậu lập tức ý thức được hành động này rất nguy hiểm.



Như vậy, bất kỳ cao thủ nào cũng sẽ nhận ra sự căng thẳng và sợ hãi của

mình đang giấu giếm, mũi tên ống sáo kia sẽ xuyên thủng ngực cậu bất cứ

lúc nào Cậu vừa nghĩ thật nhanh nên xử lý động tác luống cuống đó như

thế nào, vừa liếc mắt quan sát phản ứng của gã cao gầy kia Nhưng thật kỳ lạ, huyết quản ở hai bên thái dương hắn đang phập phồng rất nhanh, ánh

mắt ngoài hoảng loạn và luống cuống, còn tràn đầy khổ sở và hối hận.



Lỗ Nhất Khí không rõ con người không màng sống chết đang đứng trước mặt

cậu đang gặp phải chuyện gì, cậu cảm thấy những lời nói của mình dường

như là đã phát huy được tác dụng Đúng vậy, gã cao gầy quả thực đang hối

hận Vừa nãy, trong khoảnh khắc Lỗ Nhất Khí giơ cánh tay lên, hắn ta cảm

thấy cậu nhóc miệng còn hơi sữa đang đứng cách mình hơn chục bước sau

màn gió tuyết kia đột nhiên biến đổi, cả người cậu ta bỗng bừng sáng và

trong trẻo như thể được ánh bình minh chiếu rọi, trong bán kính ba bước

chân không một bông tuyết dám rơi vào.



Hắn biết rõ, hình ảnh mà

hắn nhìn thấy không phải là thân thể thực sự của Lỗ Nhất Khí, mà là

trường khí tỏa ra từ cơ thể cậu Hắn thầm nghĩ, thằng nhóc mặt búng ra

sữa này còn trẻ như vậy mà công lực đã đạt tới cảnh giới phản phác quy

chân, ẩn khéo trong vụng Cái mạng của mình chỉ nằm trong một cú vung tay của cậu ta, vậy mà cậu ta vẫn có thể điềm tĩnh trò chuyện với mình

giống như bạn bè thân thiết.



Cây nỏ trong tay gã đã chúc xuống

dưới Ban đầu, hắn ta cũng định liều mạng một phen để hoàn thành nhiệm

vụ, song giờ đây, hắn ta đã tuyệt vọng hoàn toàn - Đi đi, sau này không

chừng sẽ có cơ hội tốt hơn! Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấu vẻ tuyệt vọng trên

khuôn mặt gã cao gầy, song cậu không hề biết rằng chính động tác giơ tay theo phản xạ khi nãy đã bộc lộ được nội lực bản năng của cậu, khiến cho đối thủ phải kinh hãi… Xe ngựa đã quay đầu đi xa.



Lão mù và Quỷ

Nhãn Tam cũng đã thôi giằng co, chẳng ai giành được phần thắng Lỗ Nhất

Khí vẫn đứng im Bởi lẽ sau khi đuổi được gã cao gầy đó đi, cậu mới đột

ngột hiểu ra, tại sao mũi tên ống sáo từ đầu tới cuối không hề chĩa vào

mình Bởi vì sau một thoáng ngưng thần tĩnh tâm, cậu đã phát hiện thấy

hai khí tượng quái dị trong màn gió tuyết mù mịt xa xa phía sau lưng.



Một vầng khí mang sắc xanh trầm, linh động và điềm tĩnh, những tia hào

quang xanh trắng lớp lớp lan tỏa, có lẽ là khí tượng tỏa ra từ một loại

vũ khí vô cùng sắc bén, và chắc chắn đó là thứ bảo khí rất hiếm có Khí

tượng còn lại không thật rõ ràng, chỉ là một sắc trắng xóa lan tỏa thành một đám, chập chờn mà phiêu diêu, thoắt ẩn thoắt hiện sau màn tuyết bay vần vũ.