Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 17 : Giữa hai mắt
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Chiếc lưỡi nhỏ máu
khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy ghê tởm và sợ hãi, muốn né tránh nó ngay lập
tức, bèn vội ngửa đầu hết mức về phía sau Thế nhưng một bàn tay gầy guộc song cứng như thép đã giữ chặt lấy cổ áo cậu, khiến cậu không thể nhúc
nhích Đúng lúc Lỗ Nhất Khí sắp hét lên vì kinh sợ, thì chiếc lưỡi đột
nhiên lùi lại, bàn tay đang túm chặt lấy cổ áo cậu cũng trượt xuống
trước ngực áo, song vẫn kéo rất mạnh.
Lỗ Nhất Khí theo phản xạ vô thức giật lùi về phía sau, hình thành thế giằng co với bàn tay đang lôi kéo Lúc này cậu mới nhìn rõ, lão mù miệng đầy máu tươi, lưỡi thè lè
lủng lẳng bên ngoài miệng, tay phải túm ngang chính giữa cây gậy đang
vắt về phía sau lưng, hai đầu gậy chặn lấy Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam ở hai bên, trong khi hai người đang cắm đầu lao thục mạng về phía trước như những con thiêu thân.
Lão mù gồng hết sức để kéo họ ngược
trở lại, song sức của một người sao thắng được hai người, xem ra lão mù
đã không thế trụ nổi hai chân trượt lên phía trước, bàn tay đang túm
chặt lấy ngực áo của Lỗ Nhất Khí cũng lỏng dần Thấy vậy, Lỗ Nhất Khí vội chụp lấy tay lão mù Cái nắm tay này dường như đã truyền thêm một sức
mạnh thần kỳ cho lão.
Tay phải lão giật mạnh một cái, kéo hai
người kia bật trở lại, sau đó mới vội vàng thở gấp được một hơi, ấm ớ
kêu lên hai câu thảm thiết: - Dập tắt đèn đi! Dập tắt đèn đi! Lỗ Nhất
Khí vừa nghe, tay trái còn chưa kịp buông, tay phải đã lập tức rút súng
vung lên Tiếng súng nổ vang, bốn đĩa đèn dầu bên trong đều tắt ngấm, chỉ còn hai chiếc sát ngoài cổng vẫn sáng.
Cậu đã hết đạn Bàn tay
đang túm chặt lấy ngực áo cậu đột ngột buông lỏng, cả ba người đều lao
ngược về phía sau Mấy người cùng ngã bổ nhào, tay chân cuống quýt đè cả
lên người Lỗ Nhất Khí Trong bóng đêm, cậu chỉ nghe thấy tiếng thở gấp
nặng nề của họ Hơi thở còn chưa kịp điều hòa, Quỷ Nhãn Tam đã bật dậy,
“keng” một tiếng tung ra một bàn tay nối liền với sợi xích, giật mạnh,
kéo đổ nốt hai ngọn đèn còn lại.
Ánh sáng vụt tắt, chỉ còn một
màn tối bao trùm Lỗ Nhất Khí chưa kịp thò tay vào túi vải lôi hòn đá
huỳnh quang Ba Tư ra, đã thấy trên tay Lỗ Thịnh Hiếu sáng lên một ngọn
đèn “khí tử phong”* Cậu bèn thả lại viên đá đã nắm trong tay vào trong
túi, tiện tay lắp đầy đạn vào hộp đạn ổ xoay * Có nghĩa là “gió tức
chết”, là một loại đèn dầu thời cổ đại, được sử dụng sớm nhất trong quân đội, chiếu sáng ổn định, gió thổi cũng không tắt, nên mới có tên gọi
này.
Quỷ Nhãn Tam lấy tay vê vê ít dầu trong đĩa đèn, lại đưa lên mũi ngửi, rồi nói gọn lỏn: - Mỡ lợn thiêng vùng Hoa Cốc, Vân Nam -
Tranh thuỷ ngân Nam Từ! – Lỗ Thịnh Hiếu vừa thở hổn hển vừa buông ra một câu Chỉ hai câu nói ngắn ngủi vẻn vẹn hơn mười chữ, song không biết đã
chứa đựng bao nhiêu nguy hiểm Suýt chút nữa họ đã bỏ mạng chỉ vì hai thứ đó, có lẽ họ vừa mới cách cái chết chỉ trong gang tấc.
Lỗ Thịnh
Hiếu đưa tay quệt mồ hôi túa ra trên mặt, nói tiếp: - Nguy hiểm quá,
không biết đối thủ kiếm đâu ra những thứ quái quỷ kia để làm ra một khảm diện như thế này! - May mà có cậu ta! – Quỷ Nhãn Tam nói, đương nhiên
là chỉ Lỗ Nhất Khí - May mà có chú ấy! – Lỗ Nhất Khí nói, đương nhiên là chỉ lão mù Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía lão mù, lão đằng hắng
khẽ một tiếng rồi giải thích: Cả ba người đều đã trúng phải nút rồi, tôi phải dùng gậy để lôi giữ hai vị, tay còn lại thì túm lấy cậu cả.
Nhưng một mình tôi sao có thể giữ nổi ba người, không còn cách nào khác, đành phải dùng máu để phá Nên tôi cắn rách lưỡi, liếm trôi tấm màn che mắt
của cậu cả Còn việc bắn đổ đèn dầu sau đó đều là công của cậu cả đây!
Chỉ vài câu xem chừng điềm nhiên bình lặng, nhưng Lỗ Nhất Khí nghe mà
trong lòng cuộn sóng đến mấy lần Một người mù loà đã dùng đôi tay gầy
trong tranh bị tách thành hai cái bóng trùng điệp lên nhau.
Sau
đó, hai cái bóng dần dần rời xa nhau, lúc một xa hơn cho tới khi hai con ngươi tách xa tới cực điểm - Một mắt không nhìn chập! Lỗ Nhất Khí không nói cho ba người kia biết mình sẽ phá giải bức tranh thuỷ ngân Nam Từ
như thế nào song chỉ năm chữ này đã cho họ biết rằng, chắc chắn cậu là
người duy nhất trong số họ có thể đảm đương được trọng trách này.
Bản thân Lỗ Nhất Khí cũng không biết mình có phá giải được hay không, thậm
chí cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy một bức tranh như thế Song chỉ cần nó quả thực là bức tranh thuỷ ngân Nam Từ đã được nhắc tới trong “Dị khai
vật“, rất có thể cậu đã biết cách phá giải Bởi lẽ khi đọc cuốn “Dị khai
vật”, cậu còn đồng thời đọc được một trang sách rách rời khác không rõ
xuất xứ, trong đó có viết về cách hoá giải đối với một số thủ đoạn nhiếp hồn, đương nhiên cũng gồm cả bức tranh thuỷ ngân Nam Từ.
Giờ
đây, hai chiếc bóng của con thuyền đã bị tách ra tới vị trí cực điểm mà
hai mắt cậu có thể phân rẽ được, song cậu vẫn chưa phát hiện ra điểm
huyệt, điều đó khiến cậu bắt đầu có chút ngờ vực về cách phá giải khảm
diện mà mình đã đọc được Bất giác cậu thấy toàn thân nóng phừng phừng
Song nhờ vào định lực bẩm sinh, cậu mau chóng trấn tĩnh được tâm thái.
Cậu lại tập trung ánh nhìn, dò xét kỹ lưỡng hơn một lượt nữa, song vẫn
không phát hiện ra điểm huyệt ở đâu Mồ hôi đã chảy túa ra trên trán cậu
Rốt cuộc cậu đã sơ suất ở khâu nào? Lỗ Nhất Khí lại nhắm mắt định thần
lần nữa, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình vừa trải qua Cậu bỗng phát hiện ra rằng, nếu như có điểm nào sơ suất, chắc hẳn là khoảnh khắc hai chiếc bóng bắt đầu phân tách đã diễn ra quá nhanh, sai sót rất có thể là ở
trong khoảnh khắc đó.
Thế là cậu lại mở mắt, gắng sức ghìm tốc độ đến chậm nhất có thể Và cậu đã phát hiện thấy, cuối cùng thì cậu cũng
đã phát hiện thấy, phần đỉnh cột buồm vào lúc vừa mới tách đôi, khi
đường biên bên trái và đường biên bên phải của hai chiếc bóng cột buồm
vừa trùng khít lên nhau, tại vị trí hai đường thẳng chồng lên nhau đó,
có một đoạn trông hơi dày hơn một chút.
Cậu đã hiểu rồi, điểm
huyệt nằm trên đường biên bên phải của cột buồm Mà không, nói đúng hơn
nó phải là khe huyệt Cậu đã biết bước tiếp theo mình cần phải làm gì Thế là cậu bước lên phía trước, đưa ngón tay vuốt nhẹ một cái Khe huyệt rất mảnh, ngón tay cậu hầu như không cảm nhận được về sự tồn tại cùa nó Cậu bèn đưa miệng lại gần, áp đôi môi sát lên khe huyệt, sau đó, cậu bắt
đầu hút vào một hơi, thật nhẹ, thật dịu dàng tựa như đang khẽ hôn đôi
môi mỏng đang khép chặt của người tình.
Và một sợi tơ mảnh, dai
và trơn bóng nhảy vào trong miệng cậu Cậu nhẹ nhàng ngậm lấy nó, ngửa
đầu ra phía sau lôi khẽ… “Ục… ục…” Bên tai cậu bỗng vang lên một chuỗi
âm thanh tựa như tiếng nước rút, có điều chỉ đứng ở khoảng cách gần như
cậu mới nghe thấy Thuỷ ngân trên bức tranh đang biến mất dần từ trên
xuống dưới, cũng chỉ có đôi mắt bị che phủ phía sau lớp lụa đỏ của cậu
mới nhìn thấy.
Bề mặt bức tranh bắt đầu có sự rung động rất vi
tế, và cũng chỉ có cậu mới cảm nhận thấy Bức tường phía tây bất ngờ phát ra một tiếng động lớn rồi trượt mạnh sang một bên, mở ra một lối đi
rộng rãi Điều này thì mọi người đều nhìn thấy Bốn người bọn họ đều nhìn
thấy Bên trong trạch viện cũng có người nhìn thấy Bên ngoài trạch viện
cũng có người nhìn thấy.