Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 18 : Điên phốc đạo

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Lỗ Nhất Khí lùi lại hai bước, gỡ mảnh lụa đỏ trên mặt xuống, xem xét lại

một lần nữa bức tranh thuỷ ngân Nam Từ, thì ra nó là một bức bích hoạ

bằng sứ men rỗng, khảm trên bức chiếu bích thứ ba của trạch viện Đúng

vậy, bức chiếu bích thứ ba Trạch viện này có tới ba bức chiếu bích!

Trước mặt họ là chiếu bích hình chữ “nhất” bên trong cổng chính, là loại chiếu bích thường gặp nhất trong tứ hợp viện, song cũng là bức chiếu

bích đáng sợ nhất, dị thường nhất trong ba bức chiếu bích mà họ đã phải

đối đầu trong đêm nay.



Ba người kia vội vàng chạy lên, kéo Lỗ

Nhất Khí cùng lao vào lối đi mới mở Khảm tử gia đều biết rõ, quá trình

xung phá khảm diện cần phải cố gắng thực hiện liền một mạch, chỉ chần

chừ một chút thời gian, sẽ càng thêm nhiều nguy hiểm, bởi lẽ sẽ tạo thêm cơ hội cho đối thủ thay đổi khảm diện và tăng thêm nút lẫy Thoát khỏi

cánh cổng kinh hồn này, họ đã xông vào được ngoại viện của khu trạch

viện.



Khoảng sân trông vuông vức và rộng lớn hơn rất nhiều lần so với kết cấu ngoại viện của nhà ở bình thường Kỳ lạ hơn nữa là toàn bộ

sân trước gần như bị choán hết bởi một hồ nước lớn, vị trícủa nó tương

ứng với vị trí đặt bể cá vàng trong các hộ bình thường Giữa hồ nhô lên

vài khối đá Thái Hồ cao vút xù xì, so le khấp khểnh, vị trí của chúng

được thiết kế rất khéo léo, vừa hay che chắn được tầm nhìn về hướng tây

và bắc, khiến mọi người không thể nhìn thấy được cổng thùy hoa*.



Nhìn về phía đó, chỉ thấy thấp thoáng sống nóc hình cánh cung và các đầu đao uốn cong, mà phán đoán rằng ở đó có lẽ là một môn lâu** * Cổng thuỳ hoa là một loại cổng nằm ở bên trong trạch viện trong kiến trúc cổ của

Trung Quốc, thường nối thông với hành lang phía trong Do trụ mái không

chạm đất mà treo lơ lửng dưới phần mái, nên gọi là “thuỳ trụ” (cột treo, trụ lửng), bên dưới trụ lửng có thùy châu thường được vẽ hình hoa lá,

nên được gọi là cổng thuỳ hoa.



** Tức là phần gác xây phía trên

cổng Lỗ Nhất Khí đứng ngẩn ra, thầm nghĩ, làm sao lại có cách xây nhà kỳ quặc đến thế? Như vậy làm sao để vào được cổng thuỳ hoa và nội viện

đây? Cùng lúc đó, cậu cũng phát hiện ra rằng, trong ngoại viện không có

đảo toạ, tức là không có căn phòng tại bức tường phía nam quay hướng về

ngôi nhà chính.



Không có phòng bên cổng, không có đảo toạ, xem ra trạch viện này tuy diện tích rất rộng, song lại không có mấy nóc nhà

Chí ít cho tới lúc này, họ vẫn chưa nhìn thấy một căn phòng nào, bởi lẽ

ngôi nhà này vốn dĩ không phải được xây để ở Lỗ Nhất Khí quả thực cảm

thấy rất băn khoăn Dẫu cậu biết rằng, cho dù người thợ xây có hồ đồ đến

đâu chăng nữa, cũng không thể chuyển cái hồ vốn dĩ chỉ nên xuất hiện ở

vườn sau thành bể cá vàng đặt tại sân trước; dẫu cậu biết rằng, cho dù

chủ nhà có ngốc nghếch đến thế nào chăng nữa, cũng không thế thiết kế

một hồ nước lớn đến mức choán hết cả diện tích sân trước.



Thế

nhưng khảm diện vừa vượt qua đã cho cậu biết rõ hơn rằng, trong trạch

viện này mọi chuyện đều có thể xảy ra, mọi thiết kế quái dị đều có thể

xuất hiện Bác cậu đã tìm ra con đường để đi tiếp Tại phía nam của cái

sân, tại nơi mà đáng lẽ phải có căn phòng đảo toạ*, chìm khuất giữa một

tảng đá lớn và một gốc sơn trà um tùm bên cạnh hồ nước là lối mở vào

giữa một hành lang quanh co gấp khúc.



* Căn phòng xâỵ đối diện
xung lực đó nữa, suýt nữa thì đâm vào cột hành lang Trong lúc cậu cố

gắng khống chế để xoay trở lại, thì xung lực đột ngột biến mất.



Đang gắng sức xoay người, cậu chợt mất đà, va đánh sầm vào bức tường hành

lang ở phía đối diện, hơn nữa đây lại chính là chỗ chật hẹp nhất của

hành lang Dưới sự tác động của hai luồng xung lực một xuôi một ngược,

cậu lại bị đẩy vào tổ hợp tiếp theo Tổ hợp thứ mười, thứ mười một, xung

lực xô đẩy mỗi lúc một mạnh hơn, cậu đã bắt đầu hết va vào cột trụ, lại

va vào tường hành lang.



Phản lực đến từ những cú va đập càng

khiến cho cậu khó mà kiểm soát nổi thân hình Xung lực càng lúc càng dữ

dội, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh Lúc này cậu cũng phát hiện thấy,

bác cậu ở phía trước cũng gặp phải tình trạng giống y như cậu, thậm chí

còn tệ hại hơn, dường như ông đã bắt đầu chạy Sau lưng cậu cũng liên tục vọng đến tiếng cơ thể va đập và vạt áo bay lật phật, xem ra hai người

phía sau cũng không có gì sáng sủa hơn.



Lỗ Nhất Khí còn phát hiện ra một điều, cổng thuỳ ‘ vốn tưởng như rất gần, nhưng đến bây giờ họ

vẫn chưa đi tới, dường như nó vẫn ở rất xa Và một sự việc đáng sợ đã xảy ra, họ không thể dừng lại được! Dưới tác dụng của các loại lực đạo, họ

buộc phải bước tiếp về phía trước, hơn nữa càng bước càng nhanh, muốn

dừng lại, chỉ còn cách chủ động bước chệch vào nút lẫy đạp lên khảm

diện.



Song giờ đây, khi các loại lực đạo đã kết hợp lại với nhau, nếu đạp vào khảm diện, hậu quá chắc chắn sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều

so với khi mới đặt chân vào hành lang Nếu không cẩn thận, bong gân gãy

xương là chuyện nhỏ, không chừng còn vỡ đầu nát óc như chơi Lúc này, Lỗ

Nhất Khí chỉ muốn mình là một gã “dưa vỡ” không hiểu gì về bộ pháp trong Điên phốc đạo, cho dù có thành “dưa đần” cũng được.



Mồ hôi cậu

túa ra lút đầu, vì mệt, cũng vì sợ hãi Song cậu không thể lau mồ hôi

được, ngay cả động tác vung vẩy của cánh tay đã không thể điều khiển

được nữa Mồ hôi ròng ròng che mờ hai mắt, khiến cậu không còn nhìn rõ

thân hình người bác ở phía trước Cậu chỉ còn nghe rõ tiếng thở dốc nặng

nề của mình, tiếng thở của cậu đã lấn át các âm thanh khác, trở thành

tiếng sấm dội duy nhất trong tai cậu lúc này.



Cậu vẫn chệnh

choạng chạy về phía trước, những va đập mỗi lúc một thêm dữ dội Trước

mặt cậu là con đường không có điểm tận cùng, nhưng cậu biết, cho dù con

đường này dẫn đến thiên đường hay địa ngục thì trước khi tới đích, cậu

đã chết rồi Hơn nữa, rất có thể là một cái chết cực kỳ đau đớn sau khi

đã vắt kiệt sức lực.



Cậu không muốn chết vì kiệt sức, thà cậu bị

quật chết hay ngã chết còn hơn, bởi vậy, cậu quyết định sẽ đạp vào nút

lẫy, giẫm lên khảm diện… Nhưng, một sự việc khủng khiếp hơn đã xảy ra

ngay cả khảm diện cậu cũng không thể giẫm vào được, trong khi vốn dĩ chỉ cần bước chệch đi một chút Cơ thể cậu đã hoàn toàn mất khả năng kiểm

soát, mọi động tác đều được thực hiện một cách máy móc, đặc biệt là đôi

chân, đã hoàn toàn không thể điều khiển được nữa.