Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 19 : Yến quy lang
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Lẽ nào lần này quả thực là kiếp nạn khó thoát? Không! Vẫn còn một người có thể cứu họ, chỉ một người duy nhất Người đó, cũng chính là một trong số họ Đó là người phải cầm một thứ trên tay mới đi được Đúng vậy, đó là
lão mù, lão phải dựa vào cây gậy dẫn đường mới có thể đi được Tuy rằng
lúc này, lão cũng không khác gì ba người còn lại, cũng đang bước quần
quật theo bốn bộ quyết của Điên phốc đạo, cũng đang chạy gấp gáp, va đập lung tung; tuy rằng lão cũng đang lo sợ sẽ phải chết vì kiệt sức, song
trong tay lão có một cây gậy, một cây gậy có thể cứu vớt những người
đang tuyệt vọng dưới đầm lầy.
Lão cũng đã nghĩ tới việc tự sa vào khảm diện, song cũng giống như Lỗ Nhất Khí, không thể giẫm chệch được
bước chân, động tác của cánh tay cũng không thể xoay ngược lại Điểm khác biệt duy nhất là ở chỗ, các ngón tay vẫn là của lão, lão vẫn kiểm soát
được; cây gậy dẫn đường vẫn là của lão, lão vẫn điều khiển được Thế là
không chút do dự, lão quyết định tận dụng cơ hội cuối cùng này, vì lão
chỉ mong có thể dừng lại được.
Lão sắp đứt hơi đến nơi, lồng ngực dường như đang toé lửa Hơn nữa, lão càng sợ rằng nếu kéo dài thời gian
hơn chút nữa, đến các ngón tay rồi cũng sẽ không còn kiểm soát nổi Sống
hay chết, chỉ trông vào một chiêu này Bước thứ ba, chính là ở bước thứ
ba, sau một bước nhảy, sẽ xoay người lao về phía trước, rồi va vào cột
hành lang Lão đã tính toán trước, vào đúng thời điểm bước thứ ba vừa
tung lên, lão đã ấn vào cái lẫy trên cây gậy, cây gậy trong chớp mắt vụt dài ra gấp đôi.
Đây cũng chính là chỗ chật hẹp nhất của hành
lang vách tường có một chỗ lồi ra như hình vòng cung, thế là cây gậy bị
kẹt ngang lại giữa một bên là chỗ lồi và một bên là cột hành lang Bởi
thế, bước tiếp theo của lão mù không phải là xoay người lao về trước
nữa, mà lập tức trượt dọc theo thân gậy chéo sang một bên, vụt một cái
đã ngã ngồi lên trên hàng lan can.
Nhưng dư lực vẫn còn, khiến
lão đâm vỡ toang cả thành vịn gỗ, bật ngửa người ra phía sau, rơi xuống
hồ nước bên ngoài hành lang Cú ngã này, nếu lọt xuống hồ, đồng nghĩa với việc bước lên con đường tự tạo ra, cũng chính là đường chết Nhưng có
một người đã không để lão rơi xuống Ai vậy? Chính là Quỷ Nhãn Tam Hắn ở
sát phía sau lão mù, chỉ cách có một bước.
Cây gậy đã chặn ngang
bước xoay mình lao về phía trước của lão mù, song cũng đã chặn được nửa
phía sau bước nhảy thứ ba của Quỷ Nhãn Tam, bởi vậy hắn chưa kịp xoay
người, mà toàn bộ xung lực lao về phía trước của hắn đều truyền vào cây
gậy, lực đạo đó đã khiến cả cây gậy thép uốn cong vút như một cánh cung
kéo căng Cú va chạm đã khiến tay chân Quỷ Nhãn Tam nhanh chóng cử động
lại được, trong khoảnh khắc cây gậy bật trở lại bắn tung hắn đi, hắn đã
nhanh tay túm được thân gậy, nghiêng người nhảy bật lên, dùng cây gậy
chống đỡ cơ thể đang đổ ra phía sau của mình, đồng thời gắng sức đạp
mạnh chân phải vào tường còn chân trái giẫm thật chắc vào vạt sau tấm áo bông của lão mù.
Toàn bộ cơ thể lão mù trong tư thế treo ngược,
lơ lửng bên ngoài lan can Hai người họ đã dừng lại, dừng lại hoàn toàn,
dừng lại một cách bất động Quỷ Nhãn Tam chống cây gậy trên mặt đất, thân người lơ lửng trên không, một bàn chân tì lên vách tường, một bàn chân
trên lan can đang giẫm cứng lấy vạt áo bông Còn lão mù? Đang trong tư
thế treo ngược cắm đầu xuống dưới, trông như một vắt mì ướt lủng lẳng
trên đầu cây sào.
Lão mù không dám cử động Lão vẫn chưa hết bàng
hoàng, sự việc xảy ra quá nhanh khiến lão chưa kịp định thần, bởi vậy,
lão mới chỉ biết từ từ thả lỏng thân người, sau đó bắt đầu thở khẽ nhưng gấp gáp Lão cần phải điều hoà lại hơi thở Quỷ Nhãn Tam cũng không dám
động cựa, hắn không thể để lão mù rơi xuống nước, mặc dù giữa lão mù và
gia tộc của hắn từng có chuyện xích mích.
thủ đoạn, thì phe mình đã bị bỏ lại quá xa.
Hai mươi năm về
trước, ông có thể thoát khỏi nơi đây, có lẽ một nửa là nhờ tài năng, còn một nửa nhờ vào may mắn Nhưng giờ đây mọi thứ đều đã khác trước Trong
chuyến đi này, ông đã không còn mong giữ được mạng sống để trở về nữa Số Bát cực đã đủ, di nguyện của tổ tiên đã tới lúc phải hoàn thành Tổ tông để lại một kỹ nghệ để nuôi sống vô số thế hệ cháu con, đồng thời cũng
để lại một vận mệnh, đã trở thành một lời nguyền mà toàn bộ con cháu
trong dòng họ buộc phải mang theo.
Song giờ đây, sứ mệnh trọng
đại đó phải thực hiện như thế nào, lại không hề có chút manh mối Chỉ có
thể trông chờ cậu cháu Lỗ Nhất Khí tìm được lối về nhà cũ, thể ngộ được
điều gì từ di vật bí ẩn do tổ tiên truyền lại Nhưng giờ đây; sau khi
trải qua mấy cơn nguy hiểm vừa rồi, hy vọng trở về nhà cũ trong ông đã
chẳng còn được mấy phần.
Nghĩ tới đây một cảm giác u uất bỗng
cuộn lên trong lồng ngực, ông thấy chơi vơi tựa như một lá thuyền con
đang chao đảo giữa biển khơi mù mịt Ông muốn nắm được một thứ gì đó, dù
chỉ là một cọng cỏ mong manh Tâm tư ông đã trấn tĩnh trở lại, tư duy
cũng đã tỉnh táo hơn Ông đã biết cọng cỏ đó là gì rồi, đó chính là Lỗ
Nhất Khí, là đứa cháu trai có năng lực dị thường của ông.
Huống
hồ giờ đây, chí ít ông vẫn đang còn ở trên thuyền, một chiếc thuyền tuy
nhỏ bé nhưng không dễ bị lật chìm Ông cũng đã biết con thuyền đó là gì,
đó chính là những thiên cơ mà gia tộc của ông đang nắm giữ Chỉ cần đối
thủ chưa chiếm được những thiên cơ đó, thì chúng vẫn sẽ chưa thể ra tay
đuổi cùng giết tận Và ông đã hiểu, vẫn chưa tới lúc để ông từ bỏ, ông
vẫn phải tiếp tục.
Dù ông có phải bỏ mạng, Lỗ Nhất Khí cũng sẽ
phải tiếp tục, đó chính là định mệnh của họ Một luồng sức mạnh vô hình
đẩy ông đứng bật dậy, ông vịn tay phải vào cột hành lang, mắt nhìn chăm
chú ra phía hồ nước Ông bắt đầu quan sát hết sức tỉ mỉ, hết sức tập
trung Bởi vì đôi mắt già nua của ông đã mờ nhoè, cũng bởi vì bóng đêm
dày đặc đang phủ kín.
Quan sát một lát, ông bèn đổi sang dùng tay trái vịn vào cây cột, rồi chuyển sang mé bên kia nhìn ra hồ nước Sau đó ông lùi về sau hai bước, dựa sát vào vách tường bên trong hành lang,
tiếp tục quan sát Cuối cùng, ông dán người vào bức vách, đưa mắt nhìn
một lượt về hướng đến và hướng đi của hành lang Những động tác này đều
được thực hiện rất chóng vánh, Lỗ Nhất Khí định đến đỡ bác mà không kịp, thoắt cái ông đã ngồi trở lại trên chiếc hòm gỗ.
Lỗ Nhất Khí
biết rõ những động tác này Trong chương tổng quát của cuốn “Kỳ công” đã
viết rằng, dù là người thợ khéo léo tài giỏi tới đâu chăng nữa, thì khi
thiết kế những công trình kỳ quái, bố trí cơ quan cạm bẫy, cũng đều để
lại một chỗ khuyết, tức là sẽ để lại một ký hiệu nào đó tại những hiện
tượng mà nhìn bề ngoài không dễ nhận ra, nhằm giúp bản thân không bị sa
chân lạc bẫy, biết được đường lối ra vào.
Tuy rằng mỗi người có
một cách ký hiệu khác nhau, song vẫn có một vài phương pháp cơ bản để
nhận biết Không biết có phải vừa rồi bác cậu đã vận dụng một trong những phương pháp nhận biết đó hay không Lỗ Thịnh Hiếu ngồi xuống mặt hòm,
không hề để ý tới ánh mắt băn khoăn và vẻ mặt nôn nóng của Lỗ Nhất Khí
và Quỷ Nhãn Tam Trầm ngâm một hồi lâu, ông mới ngâm nga một câu thơ cổ: - Chẳng biết làm sao hoa rụng mất, như từng quen biết én quay về.