Lời Nói Dối

Chương 4 :

Ngày đăng: 12:09 19/04/20


Editor: Gà



Đừng sợ, tớ bảo vệ cậu.



Những lời này giống như ma chú, khiến trong tương lai ban đêm Đỗ Hoành bị vô số cơn ác mộng quấn quanh, trở thành điều duy nhất cứu giúp nó.



Nó nắm thật chặt vạt áo cô không buông tay, ngoài cô ra, bất kỳ ai đến gần nó đều bị nó bài xích và phản kích, nó như một con thú nhỏ bị nhân loại hù dọa, không tin tưởng bất cứ ai.



Y tá bệnh viện không biết làm sao, đưa thuốc cho Đỗ Trình Trình, để Đỗ Trình Trình dỗ nó ăn.



Hiếm khi giọng nói Đỗ Trình Trình ôn nhu dịu dàng: “Không uống thuốc sao được, nhất định phải uống thuốc, không uống thuốc sẽ ngã bệnh, ngã bệnh sẽ bị tiêm.” Cô bé như một tiểu đại nhân hù dọa nó nói: “Sẽ bị chích vào mông đó, đau lắm đấy!” Cô bé tăng thêm giọng điệu.



Không biết do đứa bé ăn xin nghe không hiểu hay thế nào, vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô bé, không nhúc nhích, tựa như bắt được một cây cỏ cứu mạng, không muốn buông tay.



Đỗ Trình Trình bất đắc dĩ: “Được rồi.”



Cô bé mở gói thuốc ra, sau đó chân tay vụng về đút nó, đứa bé ăn xin nhìn cô, rất ngoan ngoãn uống hết thuốc trong lòng bàn tay cô bé.



Tay của cô mềm nhũn, thơm thơm, là mùi hương thơm nhất mà nó từng ngửi.



Nó nhìn cô bé, trên mặt biểu lộ một nụ cười trong veo yếu ớt, chợt lóe rồi biến mất.



Đỗ Trình Trình vừa nhìn nó uống thuốc, vừa học bộ dáng đại nhân trong ti vi, vỗ vỗ vai nó dặn dò: “Cậu ở đây phải ngoan ngoãn uống thuốc, đến lúc đó tớ sẽ trở lại thăm cậu nha.”




Nó lắc đầu, miệng như vỏ trai, không thể thốt ra một chữ, ánh mắt sợ hãi nhìn Đỗ Thành Nghĩa.



Ngồi một lát, Đỗ Thành Nghĩa nhìn nhìn đồng hồ: “Trình Trình, ba còn có việc, đưa con trở về trước, lần sau đến thăm nữa được không?”



Đỗ Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu, nói với đứa bé ăn xin: “Cậu nghỉ ngơi thật tốt nha, lần sau tớ lại đến thăm cậu!”



Đứa bé ăn xin giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, nắm thật chặt vạt áo cô, trong mắt biểu hiện van xin và tuyệt vọng thật sâu.



Đỗ Thành Nghĩa cười cười, vỗ vai nó: “Tiền thuốc thang ta đã thanh toán, cháu nên nghỉ ngơi thật tốt.” Sau đó kéo vạt áo đã bị nó nắm lấy ra, không để ý trong cổ họng nó phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như rên rỉ, ôm Đỗ Trình Trình rời đi.



Nó nhìn Đỗ Trình Trình được ôm đi, đột nhiên vùng vẫy muốn xuống giường, trong tiếng kinh hô của Đỗ Trình Trình nó rơi xuống giường, rất nhanh dùng tay bò về phía trước, dường như muốn bắt được tia hi vọng cuối cùng này.



“Ba, cậu ấy rơi xuống rồi!” Mắt Đỗ Trình Trình trừng rất lớn cực kỳ giật mình và lo lắng: “Chân của cậu ấy sẽ hỏng mất, ba!” Cô bé vỗ lưng Đỗ Thành Nghĩa.



Đỗ Thành Nghĩa hơi dừng lại, đứa bé ăn xin liền bò đến bên chân ông, như người chết đuối bắt được một bè gỗ hai tay ôm chặt chân ông không buông, ngẩng đầu lên van xin nhìn Đỗ Thành Nghĩa, phát ra tiếng ô ô.



Một hồi lâu sau, Đỗ Trình Trình nhìn đứa bé ăn xin dưới đất, nhẹ giọng hỏi Đỗ Thành Nghĩa: “Ba, chúng ta có thể nhận nuôi cậu ấy không?”



Đỗ Thành Nghĩa sờ đầu cô, nhìn ánh mắt sáng ngời trong suốt của cô bé: “Trình Trình muốn ba nhận nuôi cậu ta ư?”



“Dạ!” Đỗ Trình Trình gật đầu liên tục: “Con muốn có anh trai.”