Lời Nói Dối

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:09 19/04/20


Editor: Gà



Một tháng sau, Đỗ Trình Trình có anh trai, tên là Đỗ Hoành.



Đỗ Trình Trình, Trình là mỹ ngọc.



Đỗ Hoành, là một loại Hương Thảo.



Theo trung y nói về Đỗ Hoành: vị cay, nóng, không độc. Có tác dụng trục hàn, tiêu đàm, hoạt huyết, thở gấp, trị đau, trị gió rét cảm, ho đàm, bệnh phù, phong thấp, bị thương, nhức đầu, sâu răng, đau bụng đầy hơi.



Từ tên của Đỗ Hoành và Đỗ Trình Trình có thể nhìn ra được, Đỗ Thành Nghĩa yêu cầu Đỗ Hoành điều gì, chính là hoàn toàn bảo vệ Đỗ Trình Trình không điều kiện để cô không chịu một chút tổn thương, đây là mục đích ông thu dưỡng nó, cũng là yêu cầu.



Đỗ Hoành đến Đỗ gia, khắp nơi cẩn thận, dù với người làm như Đinh tẩu, nó đều vô cùng khéo léo lấy lòng.



Nửa năm trước khi đến Đỗ gia, nó đều vùi trong góc, không nói lời nào, chỉ cẩn thận quan sát mỗi người xung quanh, buổi tối nó và Đỗ Trình Trình chia phòng ngủ, nhưng buổi sáng Đỗ Trình Trình tỉnh lại, luôn có thể nhìn thấy Đỗ Hoành rú ở mép giường trong góc trên tấm thảm lông dê.



Chân nó bị lạnh rất nghiêm trọng, nhất định phải bảo dưỡng thật tốt mới có thể hoàn toàn tiêu trừ bệnh thấp [1], nói trong một trăm ngày không thể thương cân động cốt, nhưng nó ngủ dưới đất khi trời lạnh như vậy, thật không tốt với thân thể, cũng may phòng Đỗ Trình Trình ấm áp, so với hoàn cảnh nó lưu lạc bệnh ngoài, đã tốt hơn gấp một vạn lần rồi.



[1] bệnh thấp: các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn



Dù nó không có cảm giác gì, nhưng Đỗ Trình Trình rất lo lắng, cho dù tuổi còn nhỏ, cô bé cũng có thể hiểu những gì chị y tá nói, chân nó phải được chăm sóc thật tốt.



Cho nên mỗi lần Đỗ Trình Trình tỉnh lại đều hết sức bất đắc dĩ hỏi nó: “Anh trai, không phải anh cũng có phòng riêng sao? Tại sao muốn nép vào đây? Như vậy chân của anh sẽ không tốt lên được đâu."



Đỗ Hoành chỉ mở to đôi mắt đen kia yên lặng nhìn cô bé, ngày tiếp theo vẫn không thay đổi.



Đỗ Trình Trình thật sự bó tay, vì vậy một tối nọ, khi nó như âm hồn đến phòng cô, chuẩn bị tối đó tiếp tục làm ổ dưới giường, cô bé mở mắt: "Anh, anh lên đây ngủ đi."



Người cô bé rất nhỏ, nhưng giường rất lớn, là một cái giường công chúa hình tròn hai thước, vốn cô bé muốn nó ngủ ở phía bên kia giường, nhưng mỗi buổi sáng tỉnh lại, cô đều bị nó ôm thật chặt, giống như một con gấu Koala.
Hơn nữa làm lão sư bé rất có cảm giác thành tựu, người học sinh này không chỉ học giỏi, vả lại cực kỳ thông minh, rất nhiều thứ dạy một hai lần là nó có thể nhớ thậm chí có thể giải thích được luôn.



Lúc này Đỗ Trình Trình vẫn chưa ghen tỵ, chưa có cảm giác nguy cơ tiêu cực, cô bé chỉ cảm giác bản thân là lão sư nên rất kiêu ngạo, do chính bé dạy tốt, đương nhiên, học sinh học được không tồi.



Lúc Đỗ Trình Trình lên đại ban, rốt cuộc Đỗ Hoành cũng qua tiểu ban, trực tiếp lên lớp chồi, chỉ một học kỳ, nó đã nhảy qua lớp chồi, lên đại ban, học cùng lớp với Đỗ Trình Trình.



Ở phương diện nào đó Đỗ Trình Trình là một công chúa nhỏ không dính khói bụi trần gian, được nuôi dưỡng trong điều kiện rất tốt, nhìn thấy anh trai nhảy lớp lên đại ban, lập tức hóa thân thành thần bảo vệ của Đỗ Hoành, nghiễm nhiên trở thành một tiểu đại tỷ, nghiêm túc tuyên bố với các bạn trong lớp: "Đây là anh trai của tớ, các cậu không được khi dễ anh ấy!"



Điều này làm Phùng Gia Thụ từ trung ban vẫn luôn đi theo phía sau mông Đỗ Trình Trình vô cùng bất mãn: "Anh trai gì chứ, thật sự cho rằng tớ không biết hả, rõ ràng nó chỉ là một thằng ăn xin!"



Những bạn nhỏ khác cũng ồn ào theo: "Thằng ăn xin!"



"Chúng ta không thể học chung lớp với thằng ăn xin!"



"Đúng rồi, ăn xin! Ăn mày thối này!"



Phùng Gia Thụ ngồi ở phía dưới hả hê cười.



Đỗ Trình Trình giận đến đôi tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận như tiểu Bao Tử, trợn mắt nhìn Phùng Gia Thụ: "Phùng Gia Thụ! Tôi nói anh ấy không phải ăn xin, là anh trai tôi, các cậu còn dám thử gọi anh ấy là ăn xin nữa xem!"



Bạn học cùng lớp thấy Đỗ Trình Trình nổi giận, nhất thời khuất phục dưới uy quyền của cô bé, không dám lên tiếng nữa.



Đỗ Trình Trình nhìn phản ứng của các bạn cùng lớp, hài lòng hừ hừ, khí phách nói nhỏ với Đỗ Hoành sau lưng: "Anh trai, không cần sợ, nếu bọn họ dám khi dễ anh, thì nói cho em biết, em bảo vệ anh!"



Tác giả có lời muốn nói:



"Không cần sợ, em bảo vệ anh!" Lần thứ ba xuất hiện, cũng là lần cuối cùng, tiền diễn kết thúc, bắt đầu đi vào vấn đề chính.