Long Đồ Án

Chương 1 : [ đoạn đầu đao

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Tháng tư, hoa đào nở rộ khắp thành.



Một kỳ thi nhỏ đã được tổ chức tại Khai

Phong Phủ, Kinh đô Bắc Tống, vào mùa xuân, bài thi được giao cho Long Đồ Các. Lần này tổ chức thi không phải để tuyển lương tài mà là tuyển

những người tinh thông văn tự cổ kim, lại có tính kiên nhẫn cẩn thận để

sửa sang lại hồ sơ sổ sách.



Người chấm thi tuyển chọn nhân tài chính là hai vị lão thần. Hai vị này cũng là những người bận rộn nhất gần đây.



Lại nói đến, ở thành Khai Phong này,

trên từ Hoàng thất, dưới đến bách tính bình dân, đều biết trong triều có hai vị đại thần thuỷ hoả bất dung, một là tham quan đỉnh đỉnh đại danh, Thái sư Bàng Cát, người còn lại là thanh quan vang danh thiên hạ, Bao

Đại nhân Bao Chửng.



Bao Chửng cùng Bàng Cát làm quan cùng

triều đến hai mươi năm, hai người tuổi tác sàn sàn, quan giai ngang

ngửa, nhưng tính cách khác biệt nhau, bát tự cũng không hợp.



Hơn nữa, trời xui đất khiến thế nào, một người là nhạc phụ của Hoàng Thượng, một người lại là Thừa tướng trọng

thần đương triều, ai cũng không chịu nhường ai.



Lại nói tiếp, hai người bọn họ trở mặt với nhau đến mức này, cũng có chút liên quan đến Nhân Tông.



Triệu Trinh, vị Hoàng Đế trẻ tuổi đôn

hậu nhân từ này thật ra cũng có một vài thú vui ác liệt. Chẳng hạn như,

mỗi khi trong triều bình yên vô sự, hắn cứ rảnh rỗi là lại lấy hai vị

lão thần ra trêu chọc một chút. Chuyện này vẫn chưa thấm vào đâu, gần

đây, biên quan vô sự, trong triều bình yên, dân chúng cũng không có oan

tình gì, vì vậy Nhân Tông đột nhiên lại phát ra kỳ tưởng, nói phải sửa

sang lại hồ sơ án treo trong vòng ba năm gần đây của Long Đồ Các, còn

phải nghiên cứu lại một chút.



Vì thế, thân là Đại học sĩ Long Đồ Các

mà Bao Đại nhân cũng phải chảy ròng ròng mồ hôi trên cái trán đen nhanh

nhánh, bước từng bước lên khởi tấu: “Hoàng Thượng, hồ sơ trong Long Đồ

Các rất nhiều, hay là chọn một số học trò của Thái Học viện đi sửa sang

lại?”



“Ai!” Bàng Thái sư cũng đứng ra khởi

tấu: “Học trò của Thái Học viện làm sao có thể phân biệt đâu là án treo

đâu là án không treo chứ, vẫn còn cần Bao Tướng ra tự thân xuất mã a!”



Bao Chửng híp mắt lại nhìn Bàng Thái sư, tâm nói, tên mập mạp nhà ngươi muốn nhân cơ hội làm càn à!



Bàng Thái sư thấy hai mắt hắn nhíu lại

khiến cho cả khuôn mặt chẳng khác gì cái nghiên mực, có chút hoảng hốt,

nhưng mà, nếu Bao Chửng đã thất thế mà lại không ném thêm tảng đá nữa

xuống thì hắn đâu còn là Bàng Cát nữa chứ.



Triệu Trinh từ tốn sờ cằm, mở miệng nói: “Thái sư nói cũng có lý, thôi thì Bao khanh tự mình sửa sang lại đi a!”



Bàng Thái sư nhếch miệng đắc ý, hé môi

muốn cười, chỉ là còn chưa kịp cười ra đã nghe thấy Bao Chửng tới một

câu: “Hoàng Thượng, một mình vi thần chỉ sợ không kham nổi, muốn mời

Thái sư trợ lực một nửa.”



Khoé miệng Thái sư chưa kịp cứng đờ đã nghe được một tiếng “Chuẩn tấu” của Triệu Trinh, hắn triệt để sụp đổ a.



Tiểu thái giám hô một tiếng “Bãi Triều.”



Chúng thần đi ngay sát Bao Chửng cùng Bàng Cát đều nhìn thấy hai vị Đại nhân vừa đi vừa cấu nhéo nhau.



“Hắc Tử, sao ngươi lại dám kéo ta xuống nước?”



“Nhờ phúc của ngươi, ta lại không tìm ngươi làm đệm thịt sao?”



Mất ba ngày ba đêm mệt nhọc ở Long Đồ

Các, bị côn trùng cắn cho nổi mụn chi chit đầy người, hai vị Đại nhân

quyết định đình chiến cùng tìm kế thoát thân, vì thế mới có cuộc thi đầu mùa xuân năm nay.



Kết quả là, người được chọn đều là học

sinh của Thái Học Viện, mười học trò dùng gần nửa tháng mới có thể lọc

ra được những vụ án treo của ba năm gần nhất, những thứ khác còn phải từ từ sửa sang lại.



Hôm nay, Triệu Trinh chắp tay sau lưng

mà đủng đà đủng đỉnh đi dạo một vòng Long Đồ Các, tiện tay rút ra một

cuốn, vừa nhìn vừa hỏi Bao Chửng: “Bao khanh, Triển hộ vệ có rảnh

không?”



Bao Chửng ngẩng mặt nghĩ nghĩ…….


nhanh sẽ đại náo một trận.” Nói xong, Triển Chiêu chạy ngay vào phòng

gói ghém hành lý, nhanh chóng đi xem náo nhiệt.



Bàng Cát cùng Bao Chửng hai mặt nhìn nhau, nói cả buổi, Triển Chiêu vẫn chưa thèm nói vị chủ nhân của Vân Trung Đao kia là ai.



Chờ đến buổi tối mới khởi hành, Triển

Chiêu trên lưng đeo tay nải, tay cầm Cự Khuyết, cưỡi thất mã xinh đẹp

màu đỏ của hắn nghênh diện dạ phong. Gió tháng tư mát dịu, hơn nữa phía

chân trời còn có nguyệt quang, chiếu lên thân ảnh một thiếu niên hồng y

cưỡi một một thân hồng mã, mái tóc đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, đẹp đến độ khiến người ta điên đảo …..



Bao Chửng vừa mới lên mã xa, quay đầu

nhìn lại, nhịn không được mà chua xót cho các cô nương trong phủ đang

cắn khăn, vẫy tay cáo biệt Triển Chiêu.



Đội ngũ đi tuần thật dài với năm trăm

tinh binh khởi hành lên đường. Lúc này, đường lớn Khai Phong rộng thênh

thang, vì không muốn quấy nhiễu dân chúng cho nên Bao Đại nhân đặc biệt

hạ lệnh, đại đội nhân mã ban đêm lặng lẽ rời thành.



Trong đêm đen, Triển Chiêu cưỡi ngựa đi ở cuối đội ngũ, cũng yên lặng theo sát, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.



Lúc này, đại mã xa của bọn Bàng Thái sư

cũng đi chậm lại, cho đến khi cách Triển Chiêu rất gần, màn xe cũng được vén lên, Bàng Thái sư thăm dò ngó đầu ra.



Triển Chiêu nhìn hắn một cái, mỉm cười.



Dưới ánh trăng, Bàng Thái sư vô tình

phát hiện, dáng tươi cười này của Triển Chiêu giống hệt nụ cười ban

sáng, không phải do hắn lớn tuổi mắt hoa, nụ cười này của y tràn đầy

nghiêm túc cùng chân thành, vì thế tò mò hỏi: “Triển hộ vệ thường ngày

cười với ai, không cười với ai, có tiêu chuẩn gì không?”



Triển Chiêu chớp chớp mắt mấy cái, cũng không cần nghĩ, nói: “Không hại ta, không hại người là được.”



Bàng Thái sư nở nụ cười, gật gật đầu,

đây chính là tiêu chuẩn của Triển Chiêu sao? Thấy y ngáp một cái, hình

như chuẩn bị ôm lưng ngựa mà ngủ một lát, Thái sư liền nhanh chóng tận

dụng cơ hội mà hỏi một câu cuối cùng: “Ngươi vừa mới nói đến vị cao thủ

sử dụng Vân Trung Đao kia, rốt cuộc có tên là gì?”



Khóe miệng Triển Chiêu liền nhếch cao mấy phần: “Tên nghe rất êm tai.”



Thái sư chờ đợi lắng nghe.



“Vân Trung Đao Khách, Vân Trung Đao,



Tuyệt thế vô song Bạch Ngọc Đường!”



Triển Chiêu nhướng mày cùng Thái sư một

cái: “Nhớ rõ, nghe thấy ba tiếng Bạch Ngọc Đường là nhất định phải đi

đường vòng, hắn chuyên chém những tên đại thần tham quan đại phôi đản

hay nịnh hót …”



Thái sư co rụt cổ lại, túm lấy Bao Chửng đang dựa đầu vào một hướng khác trong mã xa ngủ gật mà lay lay: “Hắc

Tử, ngươi nhất định phải kêu Triển hộ về chiếu cố cho ta nga!”



Bao Đại nhân ngáp một cái, giữa lúc

tranh tối tranh sáng, làn da đen nhánh sánh tựa màn đêm của hắn quả thật minh hoạ rất rõ cho câu nói thấy răng không thấy mắt, vừa thuận tiện

đuổi Bàng Cát đang tiến đến gần như đuổi ruồi: “Hai ngày trước ngươi dạy ta đuổi muỗi thế nào?”



Bàng Cát ngẩn người, vò đầu nói: “Đừng mặc y phục nữa, nhắm mắt lại, buổi tối muỗi không nhìn thấy ngươi.”



Bao Chửng có chút oán hận mà quay đầu

lại liếc hắn một cái: “Cho nên a, ngươi đừng có làm tham quan nữa, cải

tà quy chính thì tự yếu sẽ thiên địa bình an a, cách tốt nhất là lấy mực bôi lên giả làm ta đi …. Làm đi a!”



Nói xong cũng mặc kệ hắn.



……………..



Triển Chiêu ở bên ngoài, chợt nghe bên

trong mã xa nháo loạn lên, bất lực mà sờ sờ cái mũi, từ nhỏ đến lớn y có một tật xấu như vậy, mỗi lần phát sinh đại sự gì, y đều cảm thấy ngứa

mũi.



Lắc đầu, phóng ngựa lên trước, Triển

Chiêu có chút gấp gáp, một người thì là Đao Minh minh chủ, đao khách khá nổi danh gần đây, một người là tuổi trẻ thành danh gây nhiều tranh luận nhất, được Thiên Tôn đích thân khen là Thiên hạ đệ nhất đao Bạch Ngọc

Đường, lần này ……. Thật sự có chuyện hay để xem rồi.