Long Đồ Án
Chương 1 : Trấn Đao Phủ - Gặp mặt
Ngày đăng: 12:14 30/04/20
Trấn Đao Phủ ở phía Tây Nam Khảm Thành, trấn này bốn phía được núi vây quanh, cả
thôn trấn nằm sâu bên trong một sơn cốc, muốn vào thành phải đi qua một
sơn đạo hẹp dài, xung quanh thiên tạo thành hình một đao khảm, cho nên
mới được gọi là Trấn Đao Phủ.
Trấn tuy
không lớn nhưng lại rất nổi danh, bởi vì phong cảnh xinh đẹp tú lệ cho
nên có không ít người đến đây du ngoạn. Vào thành chỉ có một con đường
nhỏ, ra khỏi thành cũng chỉ có con đường nhỏ ấy, Đại Tống có không ít
các thành trấn trên núi, nhưng nơi đây lại chính là trấn có cổng thành
ít nhất.
Sáng sớm một ngày nọ, trên sơn đạo nhỏ hẹp, truyền đến một thanh âm đinh đang thanh thuý dễ nghe.
Dưới chân núi, một thư sinh dắt một con lừa lông ngắn đang đi lên núi.
Thư sinh
khoảng hơn hai mươi tuổi, giống như từ trong tranh bước ra, thân hình có chút gầy yếu, nhưng tinh thần rất tốt, mặt mày thanh tú, sáng sủa, một
thân thanh xam, tóc dài được buộc tuỳ ý sau lưng, rất từ tốn và nắm lấy
dây cương lừa lông ngắn.
Chú lừa nhỏ
thấp lè tè, trông bụ bẫm lại rất đáng yêu, hai cái lỗ tai thật to, hai
đôi mắt cũng thật lớn, lông mao xám trắng rất sạch sẽ.
Mà trên lưng lừa, lại có một oa oa càng đáng yêu hơn nữa đang ngồi. Oa oa này khoảng chừng bốn năm tuổi, vóc người nhỏ nhắn, nhìn xa chẳng khác gì trái đậu
phộng, mắt to mũi nhỏ, miệng chúm chím, hai mắt long lanh, có thể thấy
được nuôi dưỡng rất cẩn thận.
Trên tay
tiểu oa nhi còn ôm một hòm thuốc, ngồi trên lưng lừa, gọi thư sinh kia
bằng một chất giọng non mềm ngọt lịm: “Phụ thân!”
Thư sinh kia nhìn thế nào cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi chút xíu, làm sao lại có nhi tử lớn như vậy được, nhưng lúc này, hắn lại quay đầu lại nhìn về
phía tiểu oa nhi kia, đầy sủng nịnh cùng yêu thương: “Ừ.”
“Phụ thân.” Tiểu oa nhi rướn người lên một chút: “Chúng ta đi chậm như vậy, có thể cản trở mọi người phía sau không a?”
Thư sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua ….. Chỉ thấy dưới chân núi có người đang đi lên đây.
Lối đi này
vừa dài lại vừa hẹp, còn dốc nữa, một người một ngựa có thể thông qua,
nhưng người béo một chút cũng khó có thể qua được. Nếu như thực sự có
người đi lên, có thể sẽ bị bọn họ chắn lối mất.
Hai cha con
cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đang lên đây là một con ngựa gầy teo,
kéo một cái xe đẩy, trên xe còn chất đầy cỏ, có một lão nông không nhanh không chậm đang đi tới.
Tiểu oa nhi cùng thư sinh nhìn nhau cười ——– Xem ra không có việc gì rồi.
“Tiên sinh,
sớm như vậy a?” Lão nông kia ngẩng đầu lên nhìn thấy là một thư sinh
cùng một oa nhi, liền hỏi: “Ngươi là lang trung phải không?”
Thư sinh gật đầu: “Đúng vậy!”
“Ta biết rồi, tiên sinh đến nha môn giúp đỡ a?”
Thư sinh hơi ngẩn người, lắc đầu: “Không, ta tới Trấn Đao Phủ để mua thảo dược,
huyện nha xảy ra chuyện gì sao mà phải cần lang trung?”
Lão nông cảm thấy bất ngờ: “Tiên sinh là người nơi khác a? Chuyện lớn như vậy cũng không biết?”
Thư sinh lắc đầu.
“Đoạn Đao
Môn nổi danh của Trấn Đao Phủ này mấy ngày trước bị diệt môn a, chết
thật nhiều người.” Lão nông nói xong, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi:
“Trong nha môn thi thể còn nhiều lắm, nghe nói còn có ôn dịch truyền cho nha dịch, mấy ngày nay đều phải tìm lang trung đến giúp.”
Thư sinh khẽ cau mày: “Thi thể vì sao không cho đi hoả táng, mấy ngày này tuy không
nóng, nhưng mà để lâu vẫn còn có thể truyền ra dịch bệnh!”
“Ai dám hoả
táng a!” Lão nông lên tục lắc đầu, nói: “Đoạn Đao Môn là người của Đao
Minh, nghe nói Đao Minh minh chủ đã chính miệng nói phải trả thù cho các huynh đệ của mình xong mới hoả táng truy phong.”
Thư sinh
cười lạnh: “Giang hồ hỗn chiến mà chết, cũng không phải là chinh chiến
sa trường hy sinh vì nước, vậy mà cũng dám nói đến truy phong đại táng
này sao?”
“Xuỵt” Lão
nông nhanh chóng xua tay: “Tiên sinh a, không nên nói lung tung, cẩn
thận người của Đao Minh đến tìm ngươi gây phiền toái.”
Thư sinh lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, lại thấy tiểu oa nhi trên lưng con
lừa đang híp mắt nhìn về phía chân núi xa xa, hai tay còn liên tục dụi
dụi mắt.
“Tiểu Tứ Tử” Thư sinh xoa xoa mặt oa nhi: “Nhìn đi đâu đó?”
không cùng hắn giao thủ lần nào, nhưng nghe nói, người này thiện dùng
khoái đao, người cũng như tên, đao hành như gió.
Đao Hành Phong đi rất nhanh, tư thế kia như là muốn tới nha môn.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, nói với Công Tôn: “Tiên sinh ….”
Công Tôn hơi mỉm cười: “Triển huynh nhanh chóng trở về nha môn hỗ trợ đi, chúng ta
trọ tại khách điếm này, hữu duyên sẽ có ngày tái ngộ.”
Triển Chiêu
mỉm cười gật đầu: “Nhất định, nhất định.” Nói xong, cũng không xuống
lầu, lập tức nhảy lên nóc nhà, chạy đến nha môn.
Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ăn xong rồi, cũng xuống lầu.
Công Tôn để Tiểu Tứ Tử đứng ngoài cửa chờ mình, hắn đến phía sau dắt lừa lại đây.
Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa chờ, liền nhìn thấy ở cách đó không xa, có một cô nương đang ngồi khóc.
Tiểu Tứ Tử
thấy cô nương này nhìn có chút quen mắt, nghĩ nghĩ ……. Thì ra là cô
nương mới ngồi hát rong trong tửu lâu, Triển Chiêu cho nàng một thỏi
bạc, cô nương này lúc ấy còn rất vui vẻ a, sao tự dưng lại khóc nha?
“Tỷ tỷ.” Tiểu Tứ Tử đi qua hỏi thăm nàng: “Vì sao ngươi lại khóc nha?”
Tiểu cô
nương kia ngẩng đầu lên nhìn thấy là Tiểu Tứ Tử, lau nước mắt, bị bùn
đất trên tay làm dơ mất khuôn mặt, có chút kinh ngạc.
Tiểu Tứ Tử lấy khăn lau lau cho nàng, hỏi: “Sao lại khóc nha? Đánh nhau sao?”
Tiểu cô
nương cứ thế mà khóc thút thít: “Vừa rồi, vị công tử kia cho ta bạc, ta
chuẩn bị đi mua thuốc cho gia gia, thế nhưng lại bị hai tên côn đồ cướp
đi mất rồi.”
“Hư như vậy
nha!” Tiểu Tứ Tử hình như rất bất mãn, có điều, bé sờ trên người cũng
không có tiền, chờ lát nữa phụ thân đến đây, xin phụ thân tiền cho cô
nương này.
Còn đang
nghĩ ngợi, đột nhiên có một bàn tay chìa ra, Tiểu Tứ Tử nhìn thấy một
ống tay áo trắng, chất vải rất quý, còn cả một bàn tay trắng muốt, rất
đẹp.
Bàn tay nam
nhân, không thô không xấu, các đốt tay rất rõ ràng, sạch sẽ mà cân xứng, Tiểu Tứ Tử còn đang tán thưởng bàn tay tuyệt đẹp này, đã thấy một thỏi
bạc được đặt vào tay cô nương kia.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, trước mắt đã không có ai.
Tiểu Tứ Tử
nhanh chóng quay đầu lại, dụi dụi mắt —— Là ảo giác sao? Trong nháy mắt
người kia xoay người, bé hình như lại nhìn thấy đám mây mới vừa rồi
phiêu trên sơn đạo a!
Chờ đến lúc Công Tôn trở lại, thấy được Tiểu Tứ Tử cùng một cô nương đang trợn mắt trừng nhau, có chút khó hiểu.
Lúc này, cách đó không xa, đột nhiên có hai tên du côn chạy tới, phủ phục trước mặt cô nương kia mà lạy.
Tiểu cô
nương giật mình, nhanh chóng giữ chặt bạc sợ bị đoạt mất, nhưng nhìn kỹ
lại, hai tên du côn mới vừa không gặp một lúc sao đã biến dạng rồi.
“Cô …. Cô nãi nãi, trả bạc cho ngài.” Tên du côn ngoan ngoãn mang bạc vừa cướp được trả lại cho cô nương kia.
Tiểu cô nương phát ngốc tại chỗ.
Hai tên du
côn lại cầu xin nàng: “Cô nãi nãi, cho phép chúng ta làm trâu làm ngựa
chiếu cố gia gia ngài một tháng đi! Làm ơn đi!”
Công Tôn khó hiểu mãi, sau đó nghiêng đầu ——- Ai nha! Dân chúng Trấn Đao Phủ này quả nhiên chất phác nha! Ngay cả du côn mà cũng nhiệt tình như vậy nữa.
Cách đó không xa, trên lầu hai một toà tửu lâu.
Một quý công tử trường sam tử y đang ngồi bên cửa sổ, lắc đầu: “Việc gì phải vì một nha đầu mà phí công như vậy?”
Cách đó
không xa ở phía sau, có mộ Bạch y nhân vừa đẩy cửa vào, cũng không biết
hắn có nghe được hay không, chỉ lẳng lặng đến cạnh bàn cầm một món đồ
lên rồi xoay người đi luôn.
Tử y nhân
kia bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu: “Thực lạnh lùng a, không thèm để ý đến
người khác, khi nào ngươi chủ động cười một cái, không biết là trời có
đổ mưa đỏ nữa không?”