Long Đồ Án

Chương 1 : Các loại hiểu lầm

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


“Đàm Kim

này, nghe nói năm đó chính là quan viên bộ binh có tiền đồ và được

thưởng thức nhất, tuổi còn trẻ nhưng chức vị rất cao.” Triển Chiêu song

song đi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, vừa đi vừa kể cho Hắn nghe chuyện Đàm

Kim mà Bàng Thái sư nói cho mình: “Có điều, người này lại có một tật

xấu, yêu đao như mạng.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày: “Hắn biết võ công?”



“Không

biết.” Triển Chiêu lắc đầu: “Tuy hắn nhậm chức bộ binh, thế nhưng thực

chất chính là quan văn, có điều quan văn thì cũng có sở thích riêng, có

vẻ như niềm yêu thích nhất của hắn chính là cất giấu toàn bộ danh dao

trong thiên hạ, quả thực là đã thành nghiện rồi.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu.



“Vốn dĩ hắn

đã có thể hảo hảo tận chức của mình, cho đến khi, một lần hắn có việc

phải vào khố phòng chứa cống phẩm của Hoàng cung, khi đến đó hắn nhìn

thấy một món đồ, ngươi đoán hắn nhìn thấy cái gì?”



Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Bảo đao sao?”



Triển Chiêu

gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói lúc hắn nhìn thấy thanh đao kia còn chẳng

thể bước chân đi nổi, Đàm Kim cứ như bị ma xui quỷ khiến mà cầm thanh

đao kia về nhà.”



“A!” Âu

Dương Thiếu Chinh đi ở phía trước nghe thấy được liền lùi lại, đến bên

cạnh hai người mà xen vào: “Chuyện này ta cũng biết.”



Bạch Ngọc Đường nhìn Âu Dương Thiếu Chinh: “Chuyện này xảy ra khoảng bao lâu rồi?”



“Khoảng mười năm đi.” Âu Dương nhún vai một cái: “Chuyện này là Nam Cung nói cho ta, lúc đó Hoàng Thượng còn chưa có đăng cơ nữa.”



Triển Chiêu hơi mỉm cười: “Ngươi cũng quen thân với Nam Cung sao?”



“Đương nhiên.” Âu Dương cười hì hì nói: “Ta, Triệu Phổ, Nam Cung và Hoàng Thượng cùng nhau lớn lên mà.”



Triển Chiêu vui vẻ: “Vậy lần sau đến Khai Phong đi uống rượu không? Ta cũng hợp với Nam Cung nữa.”



Âu Dương gật đầu, Triển Chiêu lại vỗ Bạch Ngọc Đường: “Khi nào thì ngươi đến Khai

Phong? Lúc ta đi tuần thành nhìn thấy có mấy cửa hàng, đều nói là của

Hãm Không Đảo, còn có cả một toàn đại trạch tên là Thúy Tinh Viên, cũng

là của Hãm Không Đảo, mỗi lần ngươi đến Khai Phong đều ở đó phải không?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ừ, thỉnh thoảng sẽ đến.”



“Tốt lắm,

lúc ngươi đến thì có thể cùng nhau uống rượu rồi.” Triển Chiêu nói xong

liền nhớ đến mình còn chưa có nói rõ ràng chuyện của Đàm Kim, cho nên

nhanh chóng quay lại chủ đề đang nói: “Lại nói đến, việc Đàm Kim gặp

chuyện không may cũng có liên quan đến Nam Cung, nghe nói năm đó Hoàng

Thượng vẫn còn là Thái tử, đã nhìn thấy thanh đao kia, hắn nhớ rõ sinh

nhật của Nam Cung cho nên mới xin Phụ Hoàng cho mình thanh đao đó để làm quà sinh nhật cho Nam Cung. Chờ lâu lắm mới tới sinh nhật, Phụ Hoàng

hắn cũng đồng ý rồi, khi đi lấy thì phát hiện … Đao đã biến mất.”



Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mi một cái —– Ăn trộm cống phẩm, đường làm quan của Đàm Kim coi như hủy rồi.



“Chuyện này

lúc đó nháo thật lớn.” Âu Dương đỡ lời: “Tiên Hoànghạ lệnh cho Bao Đại

nhân cùng Bàng Thái sư vốn là Binh bộ thượng thư khi đó điều tra việc

này, các ngươi nghĩ a, mỗi người khi vào khố phòng đều được ghi chép

lại, không phải là Đàm Kim càng dễ dàng bị bắt sao.”



Bạch Ngọc Đường nhíu mày.



“Thế nhưng mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, Đàm Kim bị người ta tập kích.” Âu Dương buông tay một cái.



Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt: “Ngươi nói là Dương Thái Sinh?”



“Ừ.” Triển

Chiêu gật đầu: “Đàm Kim bị thương rất nặng, cuối cùng từ quan. Đao cũng

được Bao Đại nhân tìm về, Đàm Kim cứ thế mà trở lại cố hương, từ đó mai

danh ẩn tích.”



Bạch Ngọc Đường hình như có chút khó hiểu: “Hắn phạm pháp chính là phạm pháp, Bao Đại nhân tại sao lại chỉ cho hắn từ quan?”



Triển Chiêu nhún vai một cái: “Hình như là Tiên Hoàngân xá.”



“Chuyện này có lý do, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi.” Âu Dương hơi mỉm cười, bởi vì: “Ước định về đao.”



Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhìn nhau một cái: “Ước định về đao?”



“Lúc đó, sau khi tìm lại được đao rồi, Tiên Hoàngliền đưa cho Hoàng Thượng, sau đó

còn muốn nghiêm trị Đàm Kim.” Âu Dương nói: “Hôm đó chính là sinh nhật

của Nam Cung, Hoàng Thượng vui tươi hớn hở mà đem lễ vật chạy đến tặng

hắn, thế nhưng không ngờ Nam Cung lại đem đao trả lại.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cùng buồn bực: “Vì sao? Không thích a?”



“Đương nhiên không phải, đao tốt như vậy mà.” Âu Dương cười nhàn nhạt: “Nam Cung

cũng có tính toán của Nam Cung, sau khi hắn đem đao trả lại cho Tiên

Hoàngđã cầu xin hãy xử nhẹ tội cho Đàm Kim.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò, chẳng lẽ hai người này có gì đó sâu xa với nhau sao?



“Chuyện liên quan đến việc lúc đó thân thể của Tiên Hoàngcũng đã không tốt rồi, thế

nhưng Hoàng Thượng còn trẻ tuổi, căn cơ còn chưa vững, Vương gia ở trong quân cũng chưa có bộc lộ tài năng.” Âu Dương nói: “Lúc đó nhân mã bộ

binh rất hùng mạnh, cũng không thể phủ nhận Đàm Kim là người rất có năng lực, bình thường hắn rất tận tâm lại trung thành, chẳng qua là hắn nhất thời bị quỷ ám cho nên mới trộm thanh đao đó, nếu như quá nghiêm trị

hắn sợ là sẽ có không ít người bất bình. Hơn nữa, Nam Cung cũng cảm thấy mình cùng lắm cũng chỉ là một thị vệ mà thôi, chuyện này lại từ hắn mà

ra có khi sẽ khiến mọi người nghĩ Triệu Trinh chẳng biết phân biệt công

tư khó thành đại sự, chẳng bằng hắn bán một cái nhân tình cho người của

bộ binh, xử nhẹ cho Đàm Kim, đối với ai cũng tốt.”


“Tiểu Tứ Tử a.” Triệu Phổ trả lời.



Công Tôn nghĩ nghĩ: “Nga .. Sau đó Vương Qúy lại tới vài lần nữa, có thể Tiểu Tứ Tử chưa có nghe hết chuyện.”



“Nghe được cái gì?” Triệu Phổ khó hiểu.



“Vương Qúy không hề hận ngươi.” Công Tôn nói: “Là hắn tự mình cầu xin quân y cắt chân của mình.”



“Cái gì?” Triệu Phổ kinh ngạc không thôi.



Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng nhìn nhau một cái, là chuyện gì?



Công Tôn ăn

bánh bao, nói: “Vương Quý bị thương ở chân rất nặng, chữa khỏi rồi hẳn

là cũng sẽ bị què, hắn nói với ta, hắn rất nhát gan, đi tòng quân là bởi vì trong nhà không có gì ăn, mỗi lần đánh giặc hắn đều vô cùng lo sợ,

đặc biệt khi nhìn thấy có người chết hắn đều nghĩ mình nhất định sẽ phải chết.”



Triệu Phổ nhíu mày: “Sao hắn không xuất ngũ? Ta cũng đâu có ép người phải tham gia quân ngũ đâu ….”



“Hắn biết,

thế nhưng hắn đã bị què rồi thì dù có về nhà cũng làm được cái gì?” Công Tôn hỏi: “Vương Quý nói, ngươi đối với những thương binh bị tàn tật vô

cùng tốt, cũng sẽ chiếu cố cho họ sống hết quãng đời còn lại, hắn vì vậy mà đau khổ cầu xin vị lão quân y kia cưa nửa cái chân của hắn đi. Vương Quý được bồi một khoản tiền về nhà, làm buôn bán rất phát đạt, bây giờ

đã trở thành một viên ngoại trong Thiệu Hưng phủ, gia tài bạc triệu

không nói, con có vài phòng thê thiếp, nhi tử nữ tử đều có đầy đủ. Hắn

nói hắn không hề hận ngươi dù chỉ một chút xíu , còn nói ngươi chính là

phụ mẫu tái sinh của hắn, nếu ai dám nói bậy về ngươi, hắn dù cụt chân

cũng sẽ đánh lại kẻ đó.”



Triệu Phổ sửng sốt.



Trong phòng, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng sửng sốt.



Tiểu Tứ Tử gãi đầu, rất tốt a!



Thật lâu sau, Triệu Phổ mới hỏi Công Tôn: “Vậy, ngươi vì sao lại hận ta như vậy? Còn nói ta là cẩu hùng nữa?”



Công Tôn ăn

xong bánh bao rồi, liền đem đôi đũa vứt luôn lên bàn, nói: “Ngươi còn

dám nói, lúc đó ta ngàn dặm xa xôi chạy đến Đại mạc để hỗ trợ, thế nhưng ngươi lại nói ta là Thư ngốc vô dụng ăn như mèo hen tốn cơm tốn gạo

cũng chẳng tăng chút thịt nào không có khí lực chưa đi đến nữa đường sẽ

chết, vì vậy ngươi chết sống cũng không cho ta vào quân doanh!”



………….



Tiểu Tứ Tử há to miệng, ngẩng mặt mà nhìn Tử Ảnh cùng Giả Ảnh.



Giả Ảnh cùng Tử Ảnh nhìn nhau một cái, cùng xoa cằm: “Phong cách nói chuyện kiểu này đâu có giống cách nói của Vương gia a!”



Triệu Phổ cũng há to miệng: “Ta … ta nói ngươi ăn như mèo thừa cơm tốn gạo cũng chẳng lên chút thịt nào bao giờ?”



“Ngươi có nói.” Tính tình của Công Tôn còn tệ hơn so với trong tưởng tượng của mọi người nữa.



Lúc này, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh chỉ thấy Tiểu Tứ Tử thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu bò lại lên giường nằm.



Tử Ảnh tiến qua: “Tiểu Tứ Tử, phụ thân đệ ….”



Tiểu Tứ Tử xua tay: “Phụ thân thật mẫn cảm a, Cửu Cửu vô tội, thật đáng thương nha!” Nói xong liền đắp chăn ngủ.



Trong viện, Triệu Phổ vẫn còn chỉ chỉ vào mình nói: “Không phải ta chỉ nói thư sinh gầy không lết …”



“Ngươi còn

nói nữa?” Công Tôn phát đại hoả: “Ngươi dám nói ta gầy không ra dạng

hình gì, tay trói gà không chặt, chẳng có chút giá trị nào?”



Triệu Phổ há to miệng: “Ta đâu có nói ….”



“Ngươi vừa mới nói!” Công Tôn trừng hắn: “Ta hận nhất kẻ nào nói ta gầy, nói ta lang băm, nói ta thư sinh vô dụng.”



Triệu Phổ trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm Công Tôn.



Ai ngờ Công

Tôn đột nhiên vừa mới đứng lên, sau đó lại ngồi ngay xuống, thu thập

chén đĩa cùng thực hạp ở trên bàn, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Nhưng cũng quên đi.”



Triệu Phổ liền hướng đến chỗ hắn mà ngồi một chút: “Ngươi không sao đi? Sao lại kích động dữ vậy?”



Công Tôn

nhìn hắn nói: “Ta cũng không ngờ ngươi lại nhớ rõ Vương Quý như vậy,

nhìn ngươi đối với binh sĩ có tình có nghĩa như thế, ta cũng không cần

so đo với ngươi nữa.”



Triệu Phổ

chỉ kịp thấy trên mặt Công Tôn nở một nụ cười sáng chói, cả người cũng

trở nên nhu thuận không ít, hắn liền nhanh chóng che ngực —— Tại sao lại đập nhanh vậy a?



“Ai.”



Chỉ thấy

Công Tôn thu thập xong mọi thứ chuẩn bị đi rồi, Triệu Phổ lại hỏi hắn

một câu: “Ngươi không đi thi công danh cũng không chịu nhậm chức vị,

liệu có phải là do ta …..”



“Oa, ngươi

nghĩ ngươi là cái gì mà đòi có mặt mũi lớn vậy a, ta chỉ là luyến tiếc

Tiểu Tứ Tử, không muốn nó phải chạy xuôi chạy ngược mà thôi.” Công Tôn

cầm cái tăm mà xỉa răng: “Hơn nữa, nhà ta có tiền, mà Hoàng thân quốc

thích bắt bẻ muốn chết, tất cả đều là lũ mắc bệnh nhà giàu, ai rảnh mà

đi hầu hạ bọn họ chứ.” Nói xong liền lắc lư mà đi rửa bát.



Trong phòng, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đều sửng sốt hồi lâu, sau đó cùng “phốc” một tiếng, miệng độc a.



Triệu Phổ

lúc này đang cảm giác trong cái tiểu viện này gió lạnh từ đâu vi vu thổi đến, sửng sốt hồi lâu sau mới bắt đầu chửi: “Mụ nội nó a! Thư sinh quả

nhiên chẳng nói đạo lý gì hết.”