Long Đồ Án

Chương 1 : Đàm kim

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường và Âu Dương phải đi thật xa mới đến được nhà thợ rèn cuối cùng.



Âu Dương

nhìn vào bản đồ Trấn Đao Phủ, lại nhìn địa hình xung quanh xong liền xác định đúng rồi, có điều, nếu như ở nơi này mà làm thợ rèn thì đúng là

khiến hắn có chút hoang mang, trước mặt là một rừng trúc thật lớn, xa xa lại có thể nhìn thấy một khu nhà cũ vô cùng đổ nát.



“Qủa nhiên

mỗi người đều có sở thích riêng a, mở lò rèn xa như vậy có thể làm ăn

được sao?” Âu Dương cau mày: “Nhìn giống như nơi ẩn cư thì hơn.”



“Đi xem đi.” Triển Chiêu đi qua rừng trúc, tìm được một cái thông đạo chỉ vừa một người đi, hướng thẳng vào phía trong mà tìm.



Đi qua đến nửa cái rừng trúc mới có thể tìm được ngôi nhà tranh nhỏ kia.



Ngôi nhà

tranh này có hai gian, một gian làm nhà ở, có lẽ chủ nhân ngụ ở đó, còn

một gian được lợp bằng, bốn bên dùng vải bố vây quanh, bên trong mơ hồ

còn có ngọn đèn hắt ra, có thể nghe được cả tiếng rèn sắt “đinh đinh

đang đang” thoát ra nữa.



Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái ——- ít nhất cũng chắc được tám chín phần là lò rèn rồi.



Cứ thế mà

vén mành lên có vẻ không ổn lắm vì vậy Triển Chiêu liền lễ phép mà gọi

một tiếng: “Có ai ở đây không? Đã quấy rầy rồi.”



Chỉ là Triển Chiêu hỏi đến hai lần nhưng vẫn không có ai trả lời, tiếng rèn sắt kia cũng không hề đứt đoạn.



Mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái, hay là thợ rèn kia lại là người điếc?



Không còn

biện pháp nào khác là đành phải xông vào, khinh công của Triển Chiêu rất tốt cho nên lướt quanh mành che tìm hết một vòng cũng không tìm được

cửa vào ở đâu.



Âu Dương

nhìn thấy trên mặt đất bên cạnh có một cái thùng sắt, có có mấy cái búa

cho nên liền cầm lấy rồi gõ loảng xoảng: “Có người ở nhà không?”



………..



Đừng nói chứ, tiếng động lớn như vậy vừa mới vang lên, tiếng “đinh đinh đang đang” trong kia cũng ngừng lại.



Một lúc lâu sau, hắc bố vây quanh cũng được kéo ra, có một người đi ra ngoài.



Người này ăn vận một bộ miên phục thật dài, trên mặt có đội một chiếc mặt nạ sắt đặc chế, được dùng dây buộc ở sau đầu, trên mặt nạ có khoét hai cái lỗ

thủng, sau lỗ thủng lại lộ ra hai tròng mắt đang nhìn chằm chằm mọi

người.



Trong cảnh

tối lửa tắt đèn, nhìn cái cách ăn mặc thế này cũng khiến cho ba vị cao

thủ nhịn không được mà co giật khoé miệng —— Thật là một thợ rèn có cá

tính nha!



“Ách …”

Triển Chiêu vừa muốn định hỏi hắn một câu, đã thấy thợ rèn kia tháo mặt

nạ xuống, cởi áo bông để lộ ra một kiện bố sam mặc bên trong, xem chừng

bố sam cũng đã bị mồ hôi ướt sũng rồi.



Thời tiết lúc này thì không lạnh lắm, nhưng cũng không có mát mẻ gì, tại sao lại phải mặc nhiều như vậy chứ?



Mặt người nọ đen thui lui cho nên hắn liền đến bên cạnh giếng nước rửa mặt một cái, lại hỏi: “Các ngươi tìm ai?”



“Ách, chúng ta tìm thợ rèn …” Âu Dương Thiếu Chinh vừa trả lời vừa quan sát hắn một chút.



Người này

tuổi cũng không còn trẻ, chắc khoảng độ bốn năm mươi tuổi, thế nhưng

trông cũng rất tráng kiện, thân hình rắn chắc, xem ra đã là thợ rèn lâu

năm, có điều …. Âu Dương nhìn thế nào cũng không hiểu tại sao thấy hắn

cứ quen quen?



Người nọ rửa sạch mặt rồi, vào nhà lấy một cái bát to ra, hình như bên trong có nước trà, hắn vừa uống vừa đánh giá mọi người một lượt, cuối cùng tầm mắt

lại dừng trên người Âu Dương Thiếu Chinh, mở miệng nói: “Đã lớn đến thế

này rồi, ai, xem ra là ta đã thực sự già rồi.”



……….
liền lắc đầu mà đi, Tử Ảnh nhanh chóng góp tới nhắc nhở mấy người: “Cái

gì “gầy, lang băm, thư sinh vô dụng …..” cấm ngữ, cấm ngữ biết không,

nói ra là hậu quả khôn lường đó!”



Triển Chiêu

cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, khoé miệng Âu Dương đều co giật: “Đây

chính là thần y bất tự y như người ta vẫn nói sao? Chẳng lẽ Công Tôn ghi hận đến giờ đều không phải là vì binh sĩ bị cưa cụt chân kia mà là vì

Vương gia nói bậy nói bạ về hắn sao?”



Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cộng với Tiểu Tứ Tử chạy đến tìm Triển Chiêu chơi cũng đều gật đầu: “Chính là như vậy.”



“Đúng rồi Bạch huynh.” Lúc này đột nhiên Công Tôn uống trà xong lại nghĩ đến cái gì đó, liền đi đến.



Mọi ngươi nhanh chóng im bặt, cùng nhau cười híp mắt mà hành lễ với hắn: “Công Tôn tiên sinh.”



Công Tôn cũng cười híp mắt mà xua tay với mọi người, nói: “Vừa rồi các ngươi đưa cho ta có hộp đựng đầu người kia ….”



Triển Chiêu giơ tay: “Là ta đưa cho ngươi.”



Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu nói: “Ta nhờ Công Tôn tiên sinh nghiệm qua một chút.”



Bạch Ngọc Đường cũng có chút tò mò, đã thành xương khô rồi còn nghiệm thế nào nữa?



“Cái người

chết kia, lúc chết khoảng độ trên dưới hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ,

lại bị chết bệnh.” Công Tôn nói xong Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày lại:

“Tiên sinh, ngươi xác định nghiệm đúng chứ?”



Mắt Công Tôn hơi nhíu lại: “Ngươi hoài nghi y thuật của ta?”



“Không không ….” cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu.



Vẻ mặt Công

Tôn hoà hoãn đôi chút, móc từ trong tay áo ra một cuộn giấy, trên đó có

vẽ hình khuôn mặt một người: “Này, đây chính là diện mạo người đó, ta

nghe Triển huynh nói một chút về vị Dương Thái Sinh kia, cảm thấy hình

như không cùng một người …. Có phải ngươi bị người ta lừa không?”



Bạch Ngọc

Đường nhận bản vẽ kia, nhìn nhìn một chút lại có chút khó hiểu mà hỏi

Công Tôn: “Chỉ nhìn xương cốt cũng có thể hoạ được mặt sao?”



“Có thể a!”

Công Tôn gật đầu: “Diện mạo người ta là do xương cốt quy định a, có một

bộ xương hoàn chỉnh đương nhiên là có thể hoạ ra hình dạng hoàn chỉnh,

không dám nói là giống nhau như đúc, có điều cũng đúng đến tám chín phần mười, nhiều nhất chỉ khác nhau ở béo gầy mà thôi.”



Bạch Ngọc

Đường xem xong, lắc lắc đầu: “Đừng nói tới béo gầy vội, cho dù hắn có

mười mấy tuổi hay là hai mươi mấy tuổi thì cũng không phải là Dương Thái Sinh.”



Triển Chiêu

nhìn Đàm Kim đang nói chuyện với Bao Đại nhân và Bàng Thái sư ở bên kia

một chút, liền tiến lại gần hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đàm Kim nói năm đó

Dương Thái Sinh không hề bị sung quân biên quan, cũng không biết hắn có

chết hay không, có thể là sự thật không?”



“Vậy thì tại sao trước lúc chết, thê tử của Dương Thái Sinh đến nói những lời đó với sư phụ ta, còn mang theo cả đầu người đến nữa?”



Triển Chiêu nhún vai một cái, cái này Y cũng đâu có biết.



Lúc này, mọi người lại thấy Bao Chửng vẫy vẫy bọn họ lại, ý kia như bảo, hình như

Đàm Kim chuẩn bị nói rồi, vì thế mọi người đều tụ tập lại kiên nhẫn lắng nghe.



“Kỳ thật năm đó chuyện ta đi trộm đao có thể nói là bị quỷ mê hoặc, cũng có thể nói là thân bất do kỷ.”



“Thân bất do kỷ sao?” Bao Chửng nhíu mày: “Chẳng lẽ có người bức bách ngươi?”



Đàm Kim hơi lắc đầu một cái: “Cũng không phải là có người bức bách ta, là có thứ đồ bức bách ta!”



“Đồ ….” Mọi người đều nhìn nhau: “Đồ gì vậy?”