Long Đồ Án

Chương 1 : Không khí bất thường

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Triệu Phổ

bất ngờ rời khỏi quân doanh mà đến Trấn Đao Phủ, đây chính là chuyện

lớn, theo lý mà nói, lấy quan giai cùng thân phận của Bao Chửng cùng

Bàng Cát cũng không tiện hỏi hắn nhiều, người ta dù sao cũng là Binh mã

Đại nguyên soái, vừa là Hoàng thân vừa nắm binh quyền, đến Triệu Trinh

cũng không có quản hắn. Có điều mặc kệ Triệu Phổ làm thế nào, thế nhưng

việc hắn bị ám sát là có thật, chuyện này Bao Chửng không thể không

quản, Bàng Cát cũng phải canh thật kỹ Tổ tôn bồ tát này, nếu như hắn mà

gặp chuyện gì thì giang sơn của nhi tế hắn chắc chắn không ổn.



Bao Chửng

sai người đem thi thể cùng thích khách được Công Tôn cứu sống kia về nha môn, thuận tiện cũng kéo cả Triệu Phổ đang rất tâm không cam tâm tình

nguyện về nha môn luôn.



Triển Chiêu

đi ở phía sau cùng, lúc chuẩn bị theo mọi người trở về nha môn, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đi theo hướng ngược lại.



Triển Chiêu đứng giữa đường lớn mà quay đầu lại nhìn.



Thân ảnh màu trắng kia cứ vậy mà đi ra xa dần, bóng lưng của Bạch Ngọc Đường cũng

đẹp không kém trực diện, tư thế đi của Hắn cũng không mang dáng vẻ của

công tử gia môn gì, mà mang dáng dấp của người giang hồ vô cùng tiêu sái cùng khoáng đạt.



Triển Chiêu hơi gãi cằm, không biết vì sao chỉ nhìn vào dáng lưng Hắn lại cứ cảm thấy Hắn có tâm sự gì đó.



Triển Chiêu

quay đầu lại nhìn đoàn người đang đi xa dần, nếu Hắc y nhân kia đúng là

Triệu Phổ, vậy chuyện Bạch Ngọc Đường cần giúp mình Hắn đã làm được, thế nhưng mình nhận lời giúp Hắn tìm Đàm Kim lại chưa có làm xong a.



Triển Chiêu khẽ nhíu mày, lại quay đầu lại.



Đồng thời

lúc đó, Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu một ngõ nhỏ, có chút cảm thấy buồn

cười mà nhìn Y, cũng không biết Bạch Ngọc Đường đã nhìn như vậy bao lâu

rồi nữa.



Triển Chiêu gãi gãi đầu.



Bạch Ngọc

Đường bật cười, Hắn vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Triển Chiêu đứng ở giữa đường lớn, lúc thì quay đầu nhìn mình, lúc lại ngoảnh đầu nhìn đại đội nhân mã, cứ đứng tại chỗ mà quay ngang ngó dọc, giống hệt một con

mèo phải đi hướng Đông nhưng lại muốn đi về hướng Tây vậy.



Hai người cách một con phố mà nhìn nhau một lát, Bạch Ngọc Đường sau đó liền đưa tay chỉ về hướng xa xa.



Triển Chiêu

nhìn theo hướng tay Hắn chỉ, nhìn thấy một nóc nhà rất cao —— Đó chính

là nóc nhà của khách điếm lớn nhất Trấn Đao Phủ, Triển Chiêu liền tự

mình giảng giải, có thể là Bạch Ngọc Đường lắm tiền cho nên ở tại nơi đó đi.



Chuyện về

Đàm Kim vừa rồi Bàng Thái sư còn chưa có nói, Triển Chiêu nghĩ liệu có

phải Bạch Ngọc Đường đã quên rồi không? Hay là gọi Hắn cùng về nha môn

hỏi thăm một chút, thuận tiện cùng ăn một bữa cơm với trêu chọc Tiểu Tứ

Tử một chút nữa.



Thế nhưng Bạch Ngọc Đường ở xa xa lại nâng tay hơi vẫy vẫy với Y, hình như là cáo biệt hắn.



Hai tay

Triển Chiêu vẫn còn cầm lấy Cự Khuyết đặt sau lưng, còn chưa kịp phản

ứng lại thì Bạch Ngọc Đường đã đi vào trong ngõ nhỏ rồi.



Triển Chiêu

bước sang hai bước, nhìn nhìn vào trong ngõ nhỏ, hình như trong một khắc Bạch Ngọc Đường tiến vào trong ngõ nhỏ kia khoé miệng Hắn nhếch lên một độ cung rất khẽ … Cái tên mặt than đó đã cười thật sao?



Triển Chiêu

nheo mắt lại, sau đó quay đầu đuổi theo bọn Bao Chửng, dù sao thì cũng

biết được Chuột bạch kia ở chỗ nào rồi, mình cứ đi hỏi thăm chuyện Đàm

Kim trước đã, tìm hiểu xong rồi lát nữa đi tìm Hắn uống rượu.



Triển Chiêu

từ từ đi về nha môn, trên đường về lại đi qua một khách điếm nhỏ, liếc

mắt cái nhìn thấy ở cửa sổ lầu hai có một cái đầu tiểu oa nhi đang nhìn

mình, thấy mình ngẩng đầu lên liền vẫy vẫy tay.



Triển Chiêu nhìn thấy cũng thật vui a, trực tiếp nhảy một cái bay lên lầu hai, ngồi xổm trước cửa sổ: “Tiểu Tứ Tử!”



Tiểu Tứ Tử

đứng trên một băng ghế, bé chỉ có thể nhô một cái đầu ra ngoài để nhìn

mà thôi, trong phòng cũng không còn ai khác, không biết Công Tôn đi đâu

rồi.



“Triển

Triển.” Tiểu Tứ Tử ghé đầu vào cửa sổ liếc mắt nhìn phía dưới một cái,

sau đó lại ngẩng đầu lên nói chuyện với Triển Chiêu, nói một câu xong

lại tiếp tục nhìn dưới lầu một cái.



Triển Chiêu thấy thần sắc bé, biết bé đang chờ Công Tôn, liền hỏi: “Phụ thân cháu đâu rồi?”



“Phụ thân đi mua dược tài rồi, còn có một chút chưa có mua xong.” Tiểu Tứ Tử nâng

chân lên cho Triển Chiêu nhìn: “Trên chân mọc mụn, phụ thân không cho

cháu ra ngoài.”



Triển Chiêu

tiến đến gần xem, chỉ thấy bé đang để chân trần mà đi dép gỗ, trên bàn

chân nhỏ có quấn một lớp băng mỏng, còn đắp cả một loại thảo dược màu

vàng nữa, xem ra là đã được xử lý qua rồi.



“Có đau không a?” Triển Chiêu nhíu mày, có phải là hôm nay chạy bộ nhiều quá cho nên khiến cho đứa nhỏ này mệt rồi không?



“Không đau,

giày mới nên mới bị xước da thôi.” Ngón chân Tiểu Tứ Tử xỏ vào dép gỗ

lúc ẩn lúc hiện, bé hỏi Triển Chiêu: “Triển Triển nha, thúc ăn cơm

chưa?”




“Được a,

thúc về chỗ nha môn một chút, hỏi chút chuyện xong rồi lát nữa chúng ta

đi tìm Bạch Ngọc Đường cùng ăn được không?” Triển Chiêu chỉ chỉ toà

khách điếm vô cùng sang trọng xa xa: “Nơi đó không tồi a.”



Triển Chiêu

vừa nói xong, không đợi Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triệu Phổ đã

nhanh chóng tiến đến hỏi: “Người ban nãy chính là Bạch Ngọc Đường?”



Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy!”



Triệu Phổ hình như có chút vui mừng: “Bạch Ngọc Đường có phải là đồ đệ của Thiên Tôn không?”



Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”



Triệu Phổ liền vỗ bả vai Triển Chiêu một cái: “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, lát nữa chúng ta cùng đi đi, ta mời.”



Triển Chiêu mỉm cười: “Khách khí như vậy sao?”



“Cũng không

giấu giếm ngươi, ta có chút chuyện muốn hỏi thăm Bạch Ngọc Đường, mời

cơm là phải đạo đi.” Triệu Phổ vừa nói, vừa bảo Âu Dương đi đặt chỗ

trước.



Triển Chiêu giơ tay ngăn lại, nói: “Các ngươi đi trước đi, ta quay về nha môn một chuyến, sẽ trở lại rất nhanh.”



Triệu Phổ gật đầu, cùng Âu Dương Thiếu Chinh quay lại nhìn Công Tôn.



Tiểu Tứ Tử thấy có nhiều người cùng ăn như vậy đương nhiên rất vui vẻ.



Có điều Công Tôn vừa liếc mắt nhìn Triệu Phổ một cái, nhíu mày nói: “Ta không đi.”



Mí mắt Triệu Phổ hơi nhướng lên —— Hắn lại nghiêm túc mà quan sát Công Tôn trên dưới một hồi nữa, sau đó xác định, mình không biết Thư sinh này a!



Công Tôn

thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ rất muốn đi, liền nói: “Phụ thân muốn đến nha môn

xem bệnh cho đại thúc ban nãy bị bỏng lưỡi đó, lát nữa con hãy cùng với

Triển Chiêu đi ăn cơm đi, ăn xong thì cùng thúc ấy quay về nha môn.”



“Phụ thân không ăn cơm sao?” Tiểu Tứ Tử có vẻ rất thất vọng.



“Buổi tối xong việc rồi sẽ ăn, người kia bị bệnh nặng không thể trì hoãn được.” Công Tôn véo má bé.



“Vậy Tiểu Tứ Tử cũng không ăn, sẽ giúp đỡ phụ thân.”



“Con có thể hỗ trợ cái gì, đi ăn cơm đi, không ăn là không cao được đâu.” Công Tôn vừa nói vừa thu dọn hòm thuốc.



Âu Dương tò mò hỏi Công Tôn: “Đầu lưỡi của người kia đã bị bỏng như vậy mà cũng có thể chữa khỏi sao?”



Công Tôn gật đầu một cái, cũng không có trả lời, rất lãnh đạm.



Tiểu Tứ Tử nói giúp hắn: “Phụ thân có thể chữa khỏi bất cứ bệnh gì.”



Công Tôn cầm theo hòm thuốc, kéo tay Tiểu Tứ Tử đi đến nha môn, đi ngang qua người

Triệu Phổ mà ngay cả liếc mắt cũng không có liếc đến một cái, coi như

hắn không hề tồn tại vậy.



Triển Chiêu ở bên cạnh nhìn trời, giả bộ không nhìn thấy, sau đó nhìn thấy Công Tôn

đi ra ngoài cửa cho nên chạy nhanh qua bế Tiểu Tứ Tử giúp hắn, Tiểu Tứ

Tử lúc này đi đường không tiện, mà Y cũng cần chạy đi tìm Bàng Thái sư

nữa.



Triệu Phổ

đứng ở trước cửa, hai tay chống eo, hai hàng lông mày nhíu chặt, có gắng nghĩ mà cũng nghĩ không ra mình đắc tội Công Tôn khi nào.



Âu Dương vỗ vỗ hắn: “Hẳn là không phải ngươi sai đâu.”



Triệu Phổ liền đưa tay chỉ mặt Âu Dương: “Chẳng lẽ ngươi đắc tội hắn sao …”



Âu Dương Thiếu Chinh trừng hắn một cái: “Ngươi không thấy hắn ghét cả hai chúng ta sao?”



Triệu Phổ nóng nảy: “Vậy rốt cuộc là làm sao? Chúng ta đều từng đắc tội hắn sao?”



Âu Dương nghĩ nghĩ: “Ta cảm thấy, có thể là hắn ghét quân nhân đi.”



Triệu Phổ hơi ngây người một cái, hình như còn cảm thấy khó hiểu.



“Ai, quên

đi, cứ mặc kệ hắn đi, đi ăn cơm.” Âu Dương đá Triệu Phổ một cái: “Lần

này coi như vận khí tốt gặp được Bạch Ngọc Đường, nói không chừng có thể điều tra ra chút manh mối rồi.”



Triệu Phổ

phủi dấu giày to tướng trên ống quần mình, cũng trừng hắn: “Lúc ngươi

đạp lão tử, ngươi có nghĩ tới ta là chủ của ngươi không hả?”



Âu Dương nhếch miệng gật đầu: “Đúng vậy, ta sợ quá a. Ngươi sẽ chém đầu ta a!”



Hai người

tiếp tục vô tâm vô phế mà cãi nhau vài câu, hai ảnh vệ Tử Ảnh cùng Giả

Ảnh đã đợi sẵn dưới lầu, bốn người cùng nhau tới khách điếm mà tìm Bạch

Ngọc Đường.



………………………..



Triển Chiêu nhanh chóng trở lại nha môn, túm lấy Bàng Thái sư hỏi về chuyện của Đàm Kim.



Bàng Thái sư nói tỉ mỉ cho Y nghe, Triển Chiêu nghe xong cũng không biết phải nói

thế nào về chuyện này nữa, Y đành cứ thế mang theo bao nhiêu nghi hoặc

trong đầu, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đi tìm Bạch Ngọc Đường.



Mà cho đến khi Y cùng Tiểu Tứ Tử vừa mới đến cửa khách điếm, lại cảm thấy được …. Không khí này, hình như có gì không đúng a!