Long Đồ Án

Chương 1 : Đao ma

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Khách điếm lớn nhất Trấn Đao Phủ có tên gọi Hương Mãn Lâu, bên trong có món vịt nướng nổi danh xa gần.



Triển Chiêu

cùng Tiểu Tứ Tử cứ một đường thẳng tới, hai người thảo luận về vịt nướng và các loại đồ ăn ngon khác vô cùng sôi nổi, đừng xem Tiểu Tứ Tử còn

nhỏ, thế nhưng lại rất hiểu biết về mỹ thực, bởi vì Công Tôn rất thương

bé cho nên luôn tìm cách cho bé ăn ngon nhất. Cũng bởi thế mà Tiểu Tứ Tử tuy còn nhỏ thế nhưng cũng coi như là một tiểu cật hóa. Triển Chiêu thì càng khỏi phải nói, mỹ thực chính là nhân sinh ham thích lớn nhất của

hắn.



Hai người

vốn dĩ rất hòa hợp, bụng lại có chút đói, vô cùng kích động đi đến Hương Mãn Lâu, thế nhưng vừa đến cửa đã cảm thấy được một tia khác thường.



Khác thường

thế nào? Không phải là tinh phong huyết vũ thế nhưng trong một khách

điếm lớn đến như vậy, bên trong lại chẳng có ai ngoài mấy người qua

đường tò mò cùng mấy tiểu nhị hỏa kế đang vây xem.



Chuyện này rất không hợp lý, đang giờ ăn cơm, người đến dùng bữa đáng lẽ phải rất nhiều mới đúng chứ.



Triển Chiêu

đi đến sau lưng một người dáng vẻ giống như Tiểu nhị, cũng tò mò mà nhìn theo hướng của hắn, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn theo.



Có điều dưới lầu một đến một người cũng không có, bọn họ lại đang nhìn cái gì chứ.



Tiểu nhị cảm thấy phía sau có người, quay mặt sang liền nhìn thấy hai khuôn mặt của

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử, một lớn một nhỏ thế nhưng hai đôi mắt đều

rất to.



“Các ngươi nhìn cái gì đó?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi tiểu nhị: “Hương Mãn Lâu không buôn bán sao?”



“Có …” Tiểu nhị ngây ngô gật đầu.



Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau chuẩn bị tiến lên lầu tìm Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ.



“Ai!”



Tiểu nhị

nhanh chóng ngăn lại Triển Chiêu: “Vị công tử này a, ngươi ôm oa nhi thì đừng có vào, bên trong có người đang đánh nhau đó.”



Triển Chiêu sửng sốt: “Ai đánh nhau?”



“Rất dọa

người đó, biết bay a.” Tiểu nhị miêu tả rất sinh động: “Bàn ghế trên lầu đền đổ hết, một Hắc y nhân cùng một Bạch y nhân.”



Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử lại liếc mắt nhìn nhau một cái —— Chắc không phải Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đánh nhau đó chứ?



Triển Chiêu

tâm nói này sao được a? Y cũng không thèm đi cầu thang bộ nữa, trực tiếp nhảy lên lầu hai, kêu lớn: “Dĩ hòa vi quý a!”



……….



Trên lầu

hai, ngoại trừ cái bàn chính giữa ra thì xung quanh bàn ghế quả thật đều nằm chỏng trơ trên đất, Triển Chiêu là người trong nghề đương nhiên

biết, đó đều là do bị chấn động nên vỡ ra.



Có điều cũng không thấy cảnh giương cung bạt kiếm như vẫn nghĩ, cái bàn ở chính giữa cũng không hao tổn gì, bên cạnh bàn, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường

đang ngồi đối diện nhau, mỗi người đều cầm một chén rượu cùng nhau quay

sang nhìn Triển Chiêu ở trên ban công lầu hai.



Bên cạnh bọn họ, Âu Dương đang cầm đũa, Tử Ảnh đang bưng bát cơm, Giả Ảnh thì cầm

cái thìa, cả ba người đó cũng đều nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— Không phải đánh nhau sao?



“Triển Triển.”



Triển Chiêu xoay mặt sang, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang bám lấy vai Y: “Dép sắp rơi rồi.”



Triển Chiêu

vừa cúi đầu nhìn liền thấy một chiếc dép dưới chân Tiểu Tứ Tử vừa rớt

xuống, nhanh chóng đưa tay chụp lại, thả người nhảy khỏi lan can vào

trong, đi dép vào chân cho Tiểu Tứ Tử, đến cạnh bàn, rất khó hiểu hỏi:

“Tiểu nhị dưới lầu nói các ngươi đánh nhau!”



Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều ngẩn người, sau khi liếc mắt nhìn phía sau, đều hiểu được.



Âu Dương vui vẻ: “Không phải đánh nhau, bọn họ chỉ thử đao mà thôi.”



Bạch Ngọc Đường rót cho Triển Chiêu chén rượu, ý bảo Y ngồi xuống.



Triển Chiêu

ngồi xuống, đặt Tiểu Tứ Tử sang bên cạnh, Tử Ảnh thuận tay bế bé qua,

đút cơm cho bé, nhìn dáng vẻ cũng thấy hắn thực thích tiểu hài tử.



Triển Chiêu

cũng hiểu được, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đều dùng đao, mà Vân

Trung Đao cùng Tân Đình Hầu đều là Yêu Đao cho nên vừa gặp nhau đương

nhiên muốn luận đao một chút. Y lại nhìn toàn bộ lầu hai gần như bị phá

hết, Triển Chiêu cảm thấy bất mãn: “Hai ngươi nhớ đền tiền đó.”



Triệu Phổ cười: “Đương nhiên.”



Uống xong

chén rượu, Triển Chiêu thấy Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường ở chung không tệ, cũng cảm thấy yên tâm, liền hỏi hắn: “Ngươi tìm Bạch Ngọc Đường để

hỏi thăm cái gì?”



“Triển huynh đã từng nghe qua Đao ma chưa?” Triệu Phổ hỏi một câu.



Triển Chiêu

vốn dĩ vừa mới giương đũa chuẩn bị ăn cơm, có điều vừa mới nghe Triệu

Phổ hỏi thế đã liền bỏ đũa xuống: “Thì ra là hỏi Hắn chuyện này a,

chuyện này có liên quan đến việc ngươi đột nhiên đến Trấn Đao Phủ sao?”



“Có một


Tiểu Tứ Tử

nháy mắt mấy cái ——- Khó trách, phụ thân ghét nhất là thùng cơm mà …..

Có điều Tiểu Tứ Tử tuy có ngốc nhưng lời này bé cũng biết mà không có

nói ra miệng, không cẩn thận là bị đánh mông rồi.



Người đi lên không phải là tiểu nhị mà một Tử y nhân.



Triệu Phổ nhìn thoáng qua một cái, nhíu mày sờ cằm —— Nhìn quen mắt a!



Tử y nhân

này đương nhiên chính là Nghiêu Tử Lăng, hắn vừa nhìn một mảnh hỗn độn

trên lầu hai cũng cảm thấy kỳ quái, sau đó nhìn đến bàn của bọn Bạch

Ngọc Đường hắn cũng không thèm quan tâm đến ai khác mà chỉ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Điều tra được chưa?”



Bạch Ngọc

Đường ngẩn người, Triển Chiêu cũng nhớ ra mình chưa nói chuyện Đàm Kim

cho Bạch Ngọc Đường, cho nên vỗ vỗ vai Hắn, hỏi: “Ngươi có vội không a?

Ta tra được chuyện của Đàm Kim rồi, có điều rất dài, nói hết cần tốn

chút thời gian.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, tiến lại gần Triển Chiêu nghe Y kể. Triển Chiêu bắt đầu kể cho Bạch Ngọc Đường nghe.



“Đàm Kim sao?” Triệu Phổ ngẩng mặt lên lầm bầm: “Tên này nghe quen a ……..”



“Ngươi không nhớ sao?” Âu Dương nhắc nhở hắn: “Chính là Đàm Kim của Bộ binh năm đó a.”



Triệu Phổ

nhíu mày, cũng nghĩ không ra, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nghiêu Tử

Lăng đứng ngoài cửa hành lang, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm bàn

bên này.



Triệu Phổ

tâm nói, mắt vị này cứ nhìn vậy có bị xuất huyết không a? Vị này không

đói bụng sao? Một lúc lâu, lại thấy Giả Ảnh nháy mắt với hắn.



Triệu Phổ

vừa nhìn theo tầm mắt hắn liền nhìn thấy Triển Chiêu đang đặt tay lên cổ tay Bạch Ngọc Đường mà rất chuyên chú nói cho hắn nghe.



Bạch Ngọc

Đường cũng không hề động đậy mà cẩn thận lắng nghe hắn nói, thực ra hành động này cũng chẳng có gì là không ổn, thế nhưng Triệu Phổ có thể nhìn

ra được, hình như Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất hợp duyên, nói

tóm lại tính cách của Bạch Ngọc Đường trời sinh là không cho người khác

có thể đến gần, thế nhưng đối với Triển Chiêu quả thực là rất thân cận.



Triệu Phổ

lại quay đầu nhìn lại Nghiêu Tử Lăng, trong đầu đột nhiên loé lên một

cái tên —– Cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của Tử y nhân này.



Triệu Phổ cười nhẹ: “Vi diệu a!”



“Hùng Hùng ….”



Lúc này Tiểu Tứ Tử lại đột nhiên túm lấy góc áo của Triệu Phổ.



“Là Anh Hùng.” Triệu Phổ sửa lại cho đúng, thuận tiện nhấc bé sang ngồi lên đùi mình.



“Có phải thúc có chín con rồng không?” Tiểu Tứ Tử hỏi một câu rất kỳ quái.



Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói: “Đúng vậy.”



“Vậy cháu biết tại sao phụ thân lại chán ghét thúc rồi!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái.



Triệu Phổ

còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy hai ảnh vệ cùng Âu Dương Thiếu Chinh

bát quái tiến đến gần gỏi Tiểu Tứ Tử: “Vì sao?”



Triệu Phổ

làm ra vẻ người lớn mà thở dài, đứng lên trên ghế, kiễng hai cái chân

ngắn ngủn mũm mĩm lên, vươn bàn tay cũng múp míp đáng yêu mà vỗ vỗ vai

Triệu Phổ: “Thúc xong đời rồi a, trên đời này, người phụ thân ghét nhất

chính là thúc a!”



Triệu Phổ

cảm thấy đầu mình ong ong rồi —– Không phải chứ? Từ trước đến nay chưa

từng gặp qua, lại cách xa vạn dặm, như vậy cũng có thể mang thù sao?



………………………



Mà ở đầu bên kia, Triển Chiêu mới nói được một nửa cho Bạch Ngọc Đường đã thấy

Nghiêu Tử Lăng đi tới ngồi bên cạnh bọn họ, mở miệng nói: “Triển Đại

nhân cũng thật nhiệt tình.”



Triển Chiêu cười xua tay: “Chuyện nhỏ.”



Nghiêu Tử Lăng tự rót cho mình một chén rượu, cầm lên uống.



Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn —— Lấy nhầm chén rồi đi!



Nghiêu Tử Lăng thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, liền cúi đầu xuống xem, cả kinh nói: “Là chén của ngươi sao?”



Bạch Ngọc Đường quay đầu muốn bảo tiểu nhị lấy một cái chén khác cho mình, có điều tiểu nhị còn ở dưới lầu.



“Dùng cái

này đi.” Triển Chiêu liền đưa chén của mình đặt trước mặt Hắn, thuận tay rót cho Hắn chén rượu, sau đó tiếp tục nói chuyện của Đàm Kim.



Bên cạnh, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Giả Ảnh im lặng mà liếc nhìn nhau một cái.



Âu Dương Thiếu Chinh nhẹ nhàng thiêu mi —– Ngươi đoán Triển Chiêu có phải cố ý không?



Giả Ảnh nhìn vẻ tự nhiên nói chuyện của Triển Chiêu cùng tự nhiên uống rượu của Bạch Ngọc Đường, mỉm cười lắc đầu một cái —– Không biết, có điều Triển Chiêu cũng không có dịu ngoan như vẻ bề ngoài vậy đâu, Y chính là một con Mèo giấu đi vuốt sắc, đừng trêu chọc thì tốt hơn.