Lộng Triều

Chương 212 : Ngẫu đoạn

Ngày đăng: 21:30 18/04/20


(Nd: Hai từ này được trích từ câu "Ngẫu đoạn ti liên" tức là cành sen bị bẻ gãy nhưng sợi tơ vẫn dính. Đây là một hình ảnh khá đẹp thời Xuân Thu. Đổng Kỳ là một chàng trai văn võ song toàn và người yêu là nàng Nhược Liên. Cả hai từ nhỏ đã lớn lên bên nhau và yêu thương thắm thiết. Cả hai gia đình đều rất nghèo nên năm đó chàng đôi tám quyết định lên kinh thành tìm kiếm tước hầu nhờ tài văn võ của mình. Khi chia tay, Nhược Liên khóc sướt mướt và hỏi người yêu lên kinh đô biết bao giờ mới trở về. Đổng Kỳ liền ngắt một cành sen bẻ gãy rồi nói với người yêu: hai chúng ta chia tay hôm nay như cành sen bẻ gãy đây nhưng lòng ta như sợi tơ này. Hẹn nàng ba năm ta sẽ trở về cưới nàng làm vợ. Quả nhiên sau 3 năm Đổng Kỳ áo mũ trở về cưới người yêu như lời nguyện ước cành sen kia. Từ đó có câu thành ngữ ngẫu đoạn ti liên.



Hai câu nói lạnh lùng khiến đối phương trợn trừng mắt:

- Ôi, cái thằng này tại sao dám nói như thế? Có cái kiểu nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao?



- Thật không? Tôi là người đức hạnh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, thật sự là áy náy, có hơi chói tai sao?

Triệu Quốc Đống mỉm cười:

- Thế nào, vị này cũng muốn giáo huấnạy tôi hả?



- Chớ có cợt nhả trước mặt tôi!

Trên gương mặt trắng nõn của người phụ nữ tràn đầy vẻ khinh thường:

- Tôi nói cho cậu biết, tôi là cô của Đường Cẩn, làm bên Ban Tổ chức cán bộ thị ủy, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể gọi điện thoại tới trưởng ban Quách bên Giang Khẩu các cậu!



- Ôi sợ quá, sợ quá, trưởng ban Quách có thể khai trừ tôi khỏi Đảng hay không? Tôi phạm vào tội lớn chống đối lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ thị ủy, làm sao bây giờ? Làm không tốt thì trưởng ban Quách cũng sẽ bị liên lụy mất chức, nên làm gì bây giờ đây?

Triệu Quốc Đống ra vẻ đầy lo lắng và bất an, hai tay theo bản năng cứ xoắn cả lại với nhau, giống như Tường Lâm Tẩu líu lo liên tục:

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

(Nd: Tường Lâm Tẩu là một nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc Phúc” của Lỗ Tấn)



Sau khi ngẩn ra một lúc, người phụ nữ kia tức giận đến đỏ bừng mặt, người cứ run run lên, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Triệu Quốc Đống mà mãi không biết nên nói gì, không ai ngờ rằng bạn trai của Đường Cẩn lại là kẻ bại hoại như thế, không phải nói hắn là một phó trưởng đồn công an của một xã sao? Tại sao lại như vậy?



- Chàng trai, dù gì thì chúng tôi cũng là cô, bác của Đường Cẩn, cậu làm như vậy không sợ quá đáng sao?

Người đàn ông đứng ở bên cạnh chưa từng mở miệng nói chuyện, đồng thời trừng mắt nhìn vợ của mình

- Tôi là Cao Chí Minh, là chồng cô của Đường Cẩn.
Nếu nàng không lùi bước thì mọi việc không cần nhiều lời, mà bây giờ nàng rút lui. Nàng vốn hoàn toàn có thể không quan hệ công khai thì bí mật, thông tin phát triển như thế, chỉ một giây là có thể kết nối qua điện thoại nhưng nàng không làm vậy mà dứt khoát nói mình tạm thời không thể liên hệ!



Tạm thời này là bao lâu, một năm hay mười năm, hay là đến khi nàng yêu người khác thì mới thôi? Hay là đây chỉ là một cách trốn tránh lấy lệ thậm chí là ám chỉ, để mình biết rõ trong lòng rồi tự rời đi?



Triệu Quốc Đống từ từ ngẩng lên nhìn thẳng đối phương, bộ mặt bởi vì vặn vẹo mà trở nên có hơi dữ tợn, hồi lâu sau hắn m nói:

- Không cần nhiều lời, nếu Đường Cẩn thật sự không muốn mối tình này, vậy thì coi như không có gì!



Nói xong, Triệu Quốc Đống liền xoay người rời đi, chỉ còn lại mấy người đang ngơ ngác đứng tại chỗ.



- Anh à, anh thật là lợi hại, chỉ nói mấy câu mà có thể đuổi cái thằng không biết lớn bé này đi!

Người phụ nữ kích động nói.



- Biến đi! Cô thì biết cái gì!

Cao Chí Minh cũng không rõ tại sao nội tâm mình đột nhiên lại tức giận như vậy, nhìn Triệu Quốc Đống rời đi buồn bã thì y lại có một dự cảm khó hiểu, đây không phải là một kẻ trong ao, Đường Cẩn mất đi mối tình này nhất định sẽ hối hận cả đời!



Người phụ nữ và hai người kia cũng không biết vì sao Cao Chí Minh lại như vậy, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói một tiếng mà đã phẩy tay áo bỏ đi, mấy người chỉ thầm mắng trong lòng rằng Cao Chí Minh bị thần kinh.



Ngẫu đoạn ti liên

Thượng ức tương phùng phủ?

Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng

Liệu còn có thể tương phùng không?