Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 338 : Tâm ấm
Ngày đăng: 14:44 30/04/20
Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Có thể đạt đến cấp 32 chứ? Rốt cục không còn phải xếp chót lớp, Đường Vũ Lân có vài phần cảm giác lệ rơi đầy mặt. Sau khi đạt đến tam hoàn, hồn lực trong cơ thể vận chuyển càng thêm thông thuận, hơn nữa ở giữa đan điền xuất hiện trạng thái hồn lực hóa lỏng, chính là bay vọt về chất. Sau này mình có thể thông qua Huyền Thiên Công đem hết thảy hồn lực đều nén lại thành trạng thái lỏng, coi như là ổn định lại tam hoàn tu vi.
Không biết lão sư cho mình ăn món đồ gì? Xem ra, món đồ trị giá 5 món Linh Đoán thành phẩm kia thực sự là vật có giá trị, có thể tiết kiệm được toàn bộ linh vật của một tầng phong ấn đấy! Hơn nữa, dựa theo Lão Đường nói, mình trước năm 16 tuổi cũng sẽ không còn phải lo lắng sự tình đột phá phong ấn nữa. Hết thảy đều có thể phát triển một cách hoàn toàn tự nhiên.
Một đường chạy thẳng đến đại môn Nội viện, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, không bị áp lực gì. Khí huyết thông qua hấp thu dinh dưỡng mà khôi phục, trong quá trình chạy bộ cũng được vận chuyển lên, cả người đều tràn ngập sức sống. Ngay cả hồn lực được huyết mạch lực dẫn động cũng đã khôi phục lại một chút, không còn là loại cảm giác trống rỗng kia.
Vũ Trường Không đã ở ngoài cửa chính chờ hắn, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng băng giá như trước. Khi hắn nhìn thấy nhân ảnh của Đường Vũ Lân chạy đến, ánh mắt khẽ động.
Đường Vũ Lân còn chưa kịp gọi đã thấy Vũ Trường Không đến trước mặt hắn, bắt lấy uyển mạch của Vũ Lân.
"Tam hoàn?" Vũ Trường Không kinh ngạc hỏi.
"Dạ." Đường Vũ Lân gật gật đầu, sự hưng phấn trong ánh mắt khó có thể che giấu.
Tam hoàn đối với Hồn Sư mà nói là một đại ranh giới, chính là độ chênh lệch về thiên phú. Hồn Sư có tiên thiên hồn lực cấp 3 trở xuống, dưới tình huống không có bất kỳ kỳ ngộ nào rất khó đột phá tam hoàn, cả một đời cũng đành ngậm ngùi ở nhị hoàn mà thôi. Tiến vào tam hoàn, mang ý nghĩa rốt cục có thể tự xưng là cường giả, cũng đã chân chính trở thành Hồn Sư.
Vũ Trường Không nói: "Ngươi là làm cách nào đột phá?"
Đường Vũ Lân nói: "Phong lão cho em ăn một loại thiên địa linh vật, sau đó giúp em ôn dưỡng kinh mạch, cứ như vậy đột phá."
"Tại sao?" Vũ Trường Không hỏi lại.
Vũ Trường Không gật đầu, "Ngàn vạn * điểm cống hiến."
*10 triệu.
"A?" Đường Vũ Lân trong nháy mắt há to miệng, ngàn vạn? Ngàn vạn điểm cống hiến?
Vũ Trường Không trong ánh mắt lóe qua một vệt ý cười, tâm tình hiếm thấy trở nên ôn hòa hơn, "Đừng sợ, đó là bởi vì Phong lão không muốn giúp người khác tiến hành ôn dưỡng kinh mạch mới đưa ra giá trên trời như thế. Ngài chịu vì ngươi ôn dưỡng kinh mạch, là vì thật sự coi trọng ngươi."
"Em hiểu rồi." Trong lòng Đường Vũ Lân cảm giác ấm áp dâng trào.
Ở lần thứ nhất bị Phong Vô Vũ bắt đi, trong lòng hắn kỳ thực là có chút buồn bực, lúc đó liền có cảm giác thực sự muốn xa lánh ông lão điên cuồng này. Trời mới biết đối phương sẽ còn làm ra sự tình điên cuồng gì nữa!
Nhưng dần dà tiếp xúc cùng Phong Vô Vũ, từ lúc Phong lão nhượng bộ từ 10 cái Linh Đoán giảm xuống còn 5 cái, hơn nữa còn giúp hắn ôn dưỡng kinh mạch, đồng thời còn bởi vì thu hắn làm đồ đệ mà sau này giúp hắn trả tiền ăn; khiến hắn càng ngày càng cảm thấy, Phong lão kỳ thực là một người chí tình chí nghĩa. Có mấy lời không cần nói ở bên mép, nhưng ở trong lòng Đường Vũ Lân, đã xuất phát từ nội tâm thừa nhận vị này là vị lão sư thứ tư của mình.
Mỗi một vị lão sư, đều là quý nhân của cuộc đời hắn.
Thuyền tốc giảm tốc, ngừng ở bên bờ. Vũ Trường Không cùng Đường Vũ Lân lên bờ, hắn đi ở phía trước, mang theo Đường Vũ Lân đi tới con đường quen thuộc.
"Lão sư, đây là muốn đi đến chỗ sư tổ sao?" Đường Vũ Lân thấp giọng hỏi. Đối với hắn mà nói, Hải Thần Đảo là địa phương thần thánh, dù cho là nói chuyện lớn tiếng cũng là thiếu tôn kính đối với Hải Thần Đảo, vì lẽ đó hắn đã hết sức khống chế âm thanh của mình.
Vũ Trường Không nói: "Đã quên lời sư tổ ngươi nói sao, muốn ngươi sau một tuần lại phải quay lại đây?"
"Ặc..." Đường Vũ Lân thật sự có chút quên mất, từ sau khi gia nhập Sử Lai Khắc học viện, một tuần này hắn trải qua quá nhiều chuyện. Mỗi ngày đều phải bận rộn chuyện này kia và tu luyện, vẫn đúng là quên mất việc trọng yếu này.
Cũng may còn có lão sư nhắc nhở.