Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 114 : Cứ Thẳng Tay Tiêu Diệt Là Được
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
Không khí bữa tiệc vẫn còn khá náo nhiệt, nhưng Vương Siêu không còn hứng thú tiếp tục ở lại nữa.
Trận đấu với Trình Sơn Minh chưa thực sự phân rõ thắng thua, hiệu quả lớn nhất chỉ là cho đám thượng lưu Singapore được chứng kiến một cuộc vui náo nhiệt không mất tiền. Bản thân thì đánh sống đánh chết, đám người sống trên nhung lụa kia lại đặt cược trên tính mạng của chính mình. Lâm vào hoàn cảnh như thế, trong lòng Vương Siêu rất khó chịu, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.
Tuy nhiên hắn cũng không thể không công nhận, thời đại phát triển đến mức này thì thuần túy dựa vào võ lực có hạn của cơ thể là vô ích, cũng chỉ có thể nhảy nhót vài chiêu mua vui cho người xem thôi. Tuy nói là đấu võ giao lưu, kỳ thực so với mấy kẻ sinh tử kiếm cơm ở sàn hắc quyền nào có khác gì, chỉ là địa vị của đám người xem kia có cao sang hơn một chút.
Vì thế khi Trình Sơn Minh rời đi là Vương Siêu cũng cạn ngay hứng, rời khỏi buổi tiệc, thay bộ đồ mới rồi cùng Trần Ngãi Dương đến tầng cao nhất của toà nhà Trần thị.
Vầng trăng sáng chầm chậm dâng cao trên mặt biển, toả những làn sáng bạc dịu mát lấp lánh cả một vùng. Những con sóng hoa dập dềnh, làn gió đêm mang theo hơi nước mằn mặn thổi đến... Thoát khỏi những thanh âm huyên náo và không khí ô trọc bên dưới, toàn thân Vương Siêu chợt nhẹ tênh. Mọi tạp niệm đều bị ánh trăng và sóng biển rửa sạch, không còn vương một mảy may bụi trần.
Nhìn những con sóng nhấp nhô dưới ánh trăng, tâm hồn hắn như đang chìm vào một vùng thanh tịnh du dương. Như vô tình như hữu ý, Vương Siêu kết hợp ý cảnh ánh trăng với tâm ý của chính mình, lẳng lặng tu dưỡng tinh thần.
"Võ công Trình Sơn Minh cao siêu như vậy, chắc chắn thế lực ở Canada không hề nhỏ, chưa chắc đã chịu để Thân Hồng khống chế đâu!" Nghe Trần Ngãi Dương lên tiếng lo ngại cho Trình Sơn Minh, Vương Siêu cũng suy tư: "Vừa rồi giao đấu tôi thấy kinh nghiệm thực chiến của ông ta hết sức phong phú, tuyệt đối không phải kiểu người đóng cửa khổ luyện thành tài mà chắc đã đánh giết rất nhiều. Một người thực chiến nhiều như Trình Sơn Minh, nếu không có thế lực và tâm cơ thì chắc chắn chết từ lâu rồi!"
"Người của Trần thị thì bọn chúng không dám động, nhưng anh lại là ngoại nhân, lại giúp tôi chống đỡ như thế…" Trần Ngãi Dương nhìn Vương Siêu vẻ quan hoài: "Tháng sau là chính thức tái đấu, tiền cược lần này còn hơn lần trước nhiều, bất luận thế nào Hoa Hưng Hội cũng không thể chịu thua. Lúc đó vết thương của tôi đã lành hẳn, dù Hoa Hưng Hội có mời đến cao thủ gì tôi cũng tự tin đối phó được. Hay là ngày mai anh về Đại lục đi, đừng để bị cuốn vào vòng thị phi này nữa?"
"Không được! Vốn thương thế của anh chỉ dăm bữa nửa tháng là có thể lành, nhưng hôm trước thị phạm chiêu Phi Mã Đạp Yến đã động đến nội tạng, dưới một tháng e khó khỏi. Nếu như địch thủ vẫn là Trình Sơn Minh thì chắc chắn anh sẽ bị thua thiệt. Nói thực, ông ta là đối thủ lợi hại nhất mà tôi gặp từ trước tới nay, không những võ công tinh thuần hơn mà còn thông thần nhập hoá. Thậm chí khi cả quyền cước của tôi đều đang án trên người mà ông ta vẫn có thể kết hợp tâm lực, gân cốt, cơ bắp để phát ám kình phản kích, nếu tôi không chiếm được thế thượng phong ngay từ quyền đầu tiên thì chắc chắn đã thua. Một điều nữa là mọi tuyệt chiêu của tôi đều đã sử ra hết, lần sau gặp lại cũng không thể gây bất ngờ nữa. Quan trọng hơn là một quyền của tôi hôm nay là đánh ra trên sức mình, nếu bảo lặp lại một lần như thế nữa tôi e là lực bất tòng tâm..."
Võ công Trình Sơn Minh trội hơn Vương Siêu, nhưng võ công cao hơn chưa chắc đối đầu đã thắng. Quy luật này đã được vô số tiền bối kiểm chứng, đấu đá sinh tử thường là xem kinh nghiệm, khả năng phát huy khi lâm trận và khí thế tinh thần. Một cao thủ đã luyện thành ám kình chưa hẳn là một người có thân pháp giỏi, trong đấu võ khả năng tinh thuần của công lực có thể quyết định đến một nửa thắng bại.
"Các cô có cả thảy bao nhiêu người? Mang theo vũ khí, như thế là vượt biên trái phép à?" Vương Siêu thắc mắc.
"Vượt biên hả?" Mấy Đại thạch đầu cùng cười lên ha hả, đoạn thấp giọng: "Vương sư phụ này, giờ anh đã là sĩ quan hàm Thiếu tá, tư tưởng sao vẫn chưa theo kịp vậy? Anh nghĩ chúng ta là Hắc đạo hay sao?"
"Hạm đội Hải Nam, ở Đông Nam Á còn phải vượt biên với ai? Dù là Chính phủ Singapore cũng phải nể mặt chúng ta, tuy nhiên lần này chúng tôi đi theo một quân hạm đến thăm bán đảo Mã Lai, sau đo bí mật lẻn đến đây. Thân phận và trang bị hiện giờ của chúng tôi đều là bắt chước lính đánh thuê cá mập ở vịnh Bắc Bộ Việt Nam... (thế mà dám bảo không cần sợ ai?)"
Vương Siêu lắc đầu tự cười... Tư tưởng hắn đúng là không theo kịp Tổ chức, vẫn còn ở mức đánh giết cá nhân hay thủ đoạn Lắc đạo nhỏ nhoi. Lâm Nhã Nam đi liên hệ với hạm đội và quân khu Hải Nam, đến một nước nhỏ như Singapore này chẳng phải dễ như gắp rau trong đĩa sao (xí)?
Đại lục hiện giờ, hải quân tuy chưa có mẫu hạm mạnh như Mỹ, nhưng ở Đông Nam Á chỉ cần động tác nhỏ cũng có thể gây nên một trời sóng gió. Những thế lực đen, lính đánh thuê hay hải tặc trên vịnh Bắc Bộ, so với hạm đội Hải Nam rõ ràng chẳng khác nào mấy con kiến. Đại Thạch Đầu mấy người họ quả thực đâu phải vượt biên để làm việc gì đó!
"Tình hình anh hiện giờ thế nào?" Lâm Nhã Nam hỏi.
Vương Siêu đem sự việc hai ngày vừa rồi tuần tự kể hết. Lâm Nhã Nam nghe xong, hai mắt tròn xoe chuyển một vòng, vẻ như đang phân tích tình hình...
"Tôi đi tìm Trình Sơn Minh thương lượng. Các vị hãy trinh sát một chút, xem Hoa Hưng Hội có bố phòng lực lượng gì không? Sau khi làm rõ tình hình, tôi bí mật lẻn vào nói chuyện với Trình Sơn Minh là được." Vương Siêu đề nghị.
Lâm Nhã Nam chợt cười nhẹ: "Cần gì phải rắc rối như thế? Chúng ta thổi bay biệt thự của Thân Hồng, dẫn Trình Sơn Minh ra là được. Trình Sơn Minh là một cao thủ, xem ông ta có thể cống hiến cho đất nước không? Loại bỏ Thân Hồng, còn có thể giá họa cho Trần thị. Hai tập đoàn này ở Đông Nam Á đều là những thế lực Hắc đạo lớn, cả hai cùng bị thương là tốt nhất, trên biển cũng có thể bình yên. Trần thị buôn lậu ma túy tất cả đều tuồn vào nước ta, đúng là to gan lớn mật quá mức mà!"