Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 140 : Có Đánh Được Không?

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Đoàn Quốc Siêu được chân truyền công phu Thiếu Lâm, Thiết Bố Sam luyện đến tuyệt đỉnh, Ngũ Hình tinh thông, đặc biệt rất giỏi Xà Hạc Bát Đả, Ưng Trảo tàn khốc, kinh nghiệm đầy mình, đã thực hiện rất nhiều hiệm vụ nguy hiểm ở Quốc an, rừng súng mưa đạn cũng không làm gì nổi, sao lại có thể bị đánh chết?"



Sự thất thần của chàng trai chỉ chớp mằt biến mất, nhanh chóng trở lại thần thái thanh u chẳng khác nào bầu trời đêm yên tĩnh.



"Cái đó chúng tôi cũng không biết..." Người con trai vào báo tin khẽ nhún vai ngồi xuống, đoạn bật nhẹ tay: "Cho một Tequila chính hiệu Mexico đi!"



Thanh niên báo tin này khoảng ba mươi, mặc bộ complet đắt tiền, giày da sáng bóng tóc chải mượt, nhìn rất phong độ và có học.



Rượu màu vàng óng rót vào cốc pha lê đưa lên, gã thong thả đón lấy, nhắp một chút rồi đặt xuống bàn, khẽ nhắm mắt như đang thưởng thức vị cay đặc thù của Tequila.



"Chúng tôi không phải là người của Quốc An hay bộ đội, sao có thể biết tình hình cụ thể được! Có điều Đoàn Quốc Siêu bị đánh chết là tin chính xác. Giang Hải này, không phải anh luôn lấy Đoàn Quốc Siêu làm đối thủ giả tưởng sao? Giờ anh ta chết rồi, anh có suy nghĩ gì không? Tiểu Ngôn, cô uống chút gì đi?"



Cô gái khẽ lườm thanh niên, không trả lời.



"Ngôn Tình, cô luôn vô vị như vậy sao?" Thanh niên làu bàu trong miệng.



"Đoàn Quốc Siêu công lực hơn tôi, quyền pháp cũng mạnh hơn. Nếu đấu tay không tôi không cằm chắc thắng, nhưng đấu kiếm thì anh ta không phải là đối thủ...." Chàng trai tên Giang Hải nói trầm tĩnh: "Người đánh chết anh ta là ai, hai người biết không?"



"Người này mới nổi ít năm gần đây, là cao thủ trong bộ đội, hình như có chút tiếng tăm trong võ lâm Đông Nam Á và Nhật Bản!" Cô gái tên Ngôn Tình cười, nói với Giang Hải.



"Cao thủ trong bộ đội?" Giang Hải chớp mắt.



"Tin tức của tôi phải hơn của anh ta rồi..." Ngôn Tình hơi bĩu môi: "Trần Khả ở Quốc An cho người gọi điện báo, cô ta cùng đi với Đoàn Quốc Siêu nên được tận mắt xem trận đấu đó. Bản thân cô ta cũng bị đánh trọng thương, đang bị cách ly thẩm tra nhưng cho bão lãnh ra ngoài chữa trị."



"À, Trần Khả…Từ lâu tôi đã muốn tán, chỉ tiếc cô ta lại thích Đoàn Quốc Siêu... Giờ thì cái tên La Hán La Hoa đó đã chết, tôi lại có thể quang minh chính đại theo đuổi rồi..." Thanh niên nhún vai nói tỉnh bơ.



"Bách Lực, anh đúng chỉ là một con heo đầy giun trong đầu... Nhìn mấy cô nàng xinh đẹp kia, đến làm quen đi! Đừng quấy rầy chúng tôi trò chuyện nữa..." Ngôn Tình nhìn Bách Lực vẻ xem thường, hàng lông mày cong lên.



"Được đấy Ngôn Tình... Tên của cô đầy chất thơ nhưng con người lại như bạo long nữ, có cho tôi cũng phải nhăn mặt mấy cái mới nhận... Hehe... Tôi thật không hiểu nổi các người, bây giờ là thời nào rồi mà cứ mở miệng là đánh đánh giết giết, tưởng mình là Lý Liên Kiệt hả? Ba người chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc tôi vẫn không hiểu các vị tư duy kiểu gì?"



Bách Lực cầm cốc rượu ung dung bước đi. Vốn anh chàng đã ngắm sẵn hai thiếu nữ khá xinh đẹp, có vẻ như sinh viên đại học.
"Là Điếu Thiềm Kình Võ Đang sao?"



Trong lúc đảo mắt xoa bụng, bên tai Vương Siêu chợt nghe động. Hắn nhìn sang, thấy một thanh niên xách kiếm vừa hiện ra ở cửa.



"Anh là ai?" Vương Siêu nhìn vị khách khong mời, nhướn mày thăm dò. Hai bảo vệ ở cửa cũng đứng lên.



Nhìn ánh mắt hai cảnh vệ, Vương Siêu biết họ không lạ gì thanh niên này.



"Tôi là truyền nhân của Võ Đang Cửu Cung Kiếm Phái!" Hóa ra chính là Giang Hải, gã báo tên môn phái rồi đứng ở cửa, không vào.



Một cảnh vệ chạy vội đến bên Vương Siêu, cất tiếng: "Cho anh ta vào không?"



"Không phải hai anh đang canh tôi sao?" Vương Siêu hơi chau mày.



"Chúng tôi chỉ được lệnh bảo vệ an toàn cho anh, chuyện anh không thể ra khỏi nhà chỉ là đề phòng bất trắc. Không có hạn chế người ngoài đến thăm, chỉ cần xem ý anh thế nào..."



Cảnh vệ thứ hai xen vào: "Cấp trên không hạn chế anh tiếp khách. Trong nhà này có điện thoại, anh gọi mấy chục người đến cũng chẳng sao!"



"Các anh quen người này?" Vương Siêu cảm thấy "Song quy" đối với mình thực quá lỏng lẻo.



"Đương nhiên, đây là Giang Hải, cao thủ nổi tiếng ngang với Đoàn Quốc Siêu!" Cảnh vệ có chút đắc thắng: "Võ công cao, gia thế càng cao!"



"Hóa ra là vậy!" Vương Siêu gật gật đầu: "Mời vào!"



Giang Hải đi vào, đứng thẳng người, mắt nhìn Vương Siêu: "Anh là người phái Võ Đang?"



"Không!" Vương Siêu lắc đầu, nhìn thanh kiếm trong tay khách, cũng không thắc mắc mà hỏi luôn: "Anh đến tìm tôi tỉ võ? Quyền cước vô tình, đao kiếm vô nhãn, lỡ có sơ sẩy thì thế nào?"



Giang Hải sững người. Còn tưởng phải nói vài câu khách sáo, không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy.