Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 189 : Rồng Chìm Vũng Cạn
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
"Cuộc giao lưu lần này anh phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho tiểu thư nhà họ Hoắc. Tốt nhất chỉ cho cô ta xem, không được lên võ đài động thủ!" Giọng Tào Nghị mạnh mẽ như ra lệnh.
"Hoắc Linh Nhi là đệ tử của tôi, tất cả đều do tôi quyết định chứ? Tôi làm sư phụ chẳng nhẽ không có chút quyền nào?" Vương Siêu không ngờ câu đầu tiên của Tào Nghị lại như vậy, liền cự lại: "Cũng phải tôn trọng ý muốn cá nhân của cô ta!"
"Đây là mệnh lệnh cấp trên!" Tiếng Tào Nghị hơi gắt lên, đoạn như cảm thấy quá lời liền dịu lại: "Không phải anh không biết thân phận Hoắc Linh Nhi, thiên kim tiểu thư ngồi còn không vững, huống chi là thượng đài đánh đấm. Nhà họ Hoắc có quan hệ mật thiết với Trung ương, xảy ra chuyện gì cho dù là chúng tôi cũng không gánh nổi đâu!"
Mặt Vương Siêu lộ nụ cười khổ: "Được, chuyện Hoắc Linh Nhi không nói nữa. Thôi Trường Bạch đột nhiên gửi thư mời giao lưu võ thuật, ông thấy thế nào? Cấp trên có sắp xếp gì chưa?"
"Đương nhiên đã sắp xếp, thậm chí còn từ lâu rồi ấy chứ!" Tào Nghị rành rọt như chuẩn bị sẵn: "Lưu Thanh, Cao Tuấn, Phương Vĩ, Trương Khải, tứ đại kim cương đó tự nhiên bị phân làm học viên của anh là vì sao? Chính là chuẩn bị cho cuộc giao lưu này đó! Bốn người chịu để anh làm giáo quan, vậy xem như cũng là môn đồ của anh, cùng anh đến cuộc giao lưu này xem như danh chính ngôn thuận, không ai có thể nói gì..."
"Từ lâu chúng tôi đã biết Thôi Trường Bạch sẽ bố trí cuộc giao lưu này, tất cả chỉ để đối phó anh. Sơn Đông Quyền quán của anh được Hoắc gia, Mục Tuấn Hoa, Đới Quân, Trần thị, cả sư phụ của Nhã Nam đầu tư vào, đã uy hiếp lớn đến sự phát triển của Đài Quyền Đạo ở Đông bắc Trung Quốc, Thôi Trường Bạch không nghĩ cách đánh anh mới là lạ!"
Vương Siêu không khỏi ngẩn người: "Hóa ra bốn người Lưu Thanh đến nghe tôi giảng là vì mục đich này...?! Cấp trên tính toán thật là thâm sâu, đáng phục, đáng phục...!"
Ngay từ ngày đầu Vương Siêu đã thắc mắc, tại sao cấp trên lại sắp xếp bốn đại cao thủ như Lưu Thanh đến nghe hắn giảng. Võ công bốn người này tuy kém hắn, nhưng tuyệt đối không thấp hơn cỡ Quảng Đông Tam Hổ, đều có hiểu biết sâu sắc riêng. Chỉ trong thời gian ngắn, cho dù võ công Vương Siêu đã thông thiên cũng không thể dạy họ được gì.
Việc Lưu Thanh bốn người đến "tập huấn" ở trường quân sự dã chiến này vì thế hoàn toàn không cần thiết. Nhưng khi Trường Bạch Đài Quyền Đạo gửi thư mời giao lưu thì bốn người đã có quan hệ thầy trò với Vương Siêu, lập tức có thể trở thành ngoại viện đắc lực!
Hơn nữa những tiếp xúc thời gian qua cũng làm cho họ hiểu nhau hơn, phối hợp càng hiệu quả. Nếu bây giờ mới đường đột tập trung thì sẽ không tránh khỏi chuyện không ai phục ai, hợp tác không được còn sinh ra mâu thuẫn.
"Vương thiếu tướng, phải tin tưởng Tổ chức, tin tưởng Đảng, tất cả phục tùng theo sắp xếp. Có Tổ chức sau lưng, tất cả phiền toái đều có thể giải quyết!" Tào Nghị chết vẫn đổi được cố tật của cán bộ chính trị, nói vài câu lại lên giọng giáo huấn ngay.
"Còn một chuyện nữa, bốn người theo anh lần này còn có nhiệm vụ quan trọng khác là trinh sát xem Trường Bạch Đạo quán có hoạt động gián điệp nhằm vào nước ta không. Việc này là nhiệm vụ riêng của họ, anh không được ngăn cản. Lát nữa tôi sẽ gửi anh tài liệu cụ thể về các nhân vật Cương Nhu Phái, Trường Bạch Phái và cả Thiếu Lâm tham gia giao lưu lần này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hãy nghiên cứu cho kỹ...!"
"Vậy thì tốt quá!" Vương Siêu hào hứng trả lời.
Tào Nghị nhắc lại: "Nếu tiểu thư Hoắc gia không kiềm nổi muốn lên võ đài tỉ thí thi anh nhất thiết phải ngăn cản. Cho dù thế nào, không thể để cô ta xảy ra chuyện!"
Vương Siêu gác máy, thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn Hoắc Linh Nhi.
"Chà, thiên kim tiểu thư ngồi còn không vững........! Nói cũng đúng, sư phụ cứ để đệ tử cùng đi xem, đệ tử sẽ tuyệt đối không làm khó sư phụ đâu...!" Hoắc Linh Nhi nhìn Vương Siêu vẻ van lơn, mấy giọt lệ trong suốt chảy ra từ khóe mắt đen láy.
Vương Siêu bỗng phát hiện cô đệ tử của mình có nhiều điểm không giống với các thiên kim tiểu thư nhà đại phú khác, có lẽ khí chất của cô mới chính là khí chất của con cháu danh gia thực sự. Còn những kẻ như Triệu Quân chẳng hạn, lúc nào mặt cũng vác lên trời, cặp kè minh tinh, ăn chơ đàn đúm, chẳng qua chỉ là tử đệ của nhung gấm mà thôi.
Danh gia phải có tử đệ tinh anh chống đỡ, Hoắc Linh Nhi cũng như Mục Tuấn Hoa, đó mới chính là mầm non của danh gia thực sự.
"Linh Nhi là người có thể làm chuyện lớn, có lẽ sau khi học hết chân truyền ta sẽ không giữ cô ta lại nữa. Trời đất bao la, con đường sau này Linh Nhi phải tự đi, Kim đan đại đạo cũng phải tự mình luyện lấy..."
Đột nhiên cổ áo bốn người Lưu Thanh bỗng rung nhẹ. Cả bốn bước vội ra ngoài vài phúc lại trở vào, rõ ràng đã nhận được mệnh lệnh gì đó...
"Vương sư phụ, lần giao lưu này chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp. Bắt đầu từ hôm này đến khi kết thúc hành trình ở Hàn Quốc, bốn chúng tôi là đệ tử của anh!"
Vụt! Bàn tay y cắt vào không khí nổi sóng, hung hãn nhằm vào cô gái đang xông đến.
Cô gái đang tấn công trực diện bỗng thân hình lật ngang, như con mãng xà từ nước trườn lên cây, giật ra sau đến ba mét.
Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền đâu chịu bỏ cuộc, như hình với bóng từ hai bên tiến đến, kẹp kẻ đánh lén vào giữa.
Trong lúc lật người, chiếc áo khoác của cô gái rơi xuống lộ ra bộ trang phục Trung Quốc màu tía. Cô gái nắm chiếc áo khoác trong tay, xoay mạnh mấy vòng, tiếng roạt roạt như xé vải vang lên.
Chiếc áo khoác bị một lực vô cùng lớn vặn vào cứng như roi sắt, chẳng khác con rắn đột ngột từ mặt đất chồm lên, đâm thẳng tới nhanh như chớp. Thôi Trường Bạch đưa ngang tay ra đỡ, nào ngờ "con rắn" lại gian giảo vạch nửa vòng tròn, luồn qua tay y nện thẳng vào ngực.
Rầm!
Thôi Trường Bạch văng đi, như vừa bị một cú đấm vạn cân tông chính diện.
Chiếc áo tía sau khi đánh trúng Thôi Trường Bạch cũng oặt ra, xoẹt một cái nát thành những mảnh vải vụn, rõ ràng không thể chịu nổi lực đập của hai cao thủ.
Chứng kiến Thôi Trường Bạch bị hất văng, đồng tử Cung Thành Lương Điền co nhỏ lại, tinh khí thần toàn thân dâng cao đến đỉnh điểm, bàn chân ấn xuống đá thẳng lên, tạo ra một chuỗi bóng cước mờ.
Chiêu này khá giống với "Long hình địa thảng lực" của Vĩnh Tiểu Long, là "Túc dao liên tước" của Không Thủ Đạo.
Cô gái vứt bỏ chiếc áo rách, hai chân đứng thẳng, liên túc bước vòng tránh liên hoàn cước của Cung Thành Lương Diền. Cước bộ của cô dần vẽ ra hình bát quái trên mặt đất.
Cung Thành Lương Điền dồn hết sức vẫn không thể chạm được vào cô gái, thân hình chợt khựng lại có vẻ muốn thay đổi đấu pháp.
Bỗng hai bàn tay cô gái như chiếc lưỡi phất tới, bàn tay mềm như không xương, vỗ lên lớp cơ căng cứng ở rìa bàn chân ông ta.
Chưởng hình lưỡi trâu, lực xoắn cứng như dây thép, công phu cảnh giới cao nhất của Bát Quái Chưởng.
Cung Thành Lương Điền chỉ cảm thấy chân mình như bị một chiếc lưỡi to lớn vô hình cuốn vào, giẫy giũa thế nào cũng vô lực. Cô gái đẩy mạnh, ông ta bay bổng lên trời, ngã sụp xuống bên cạnh Thôi Trường Bạch.
Cái chân bị tay cô gái cuốn lấy nhanh chóng mất cảm giác, không thể đứng lên được nữa.
"Hãy báo ngay với giới truyền thông!" Đường Tử Trần thở ra một hơi, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Chỉ trong chớp mắt đánh bại hai đại cao thủ, cô đã phải tốn rất nhiều sức lực. Dù sao là hai người liên kết chứ không phải xa luân chiên, Đường Tử Trần đã phải rất dụng tâm sắp xếp mới có thể thành công.
Vừa hết câu, cô xoay người bỏ đi.
"Thôi Cửu Đẳng Đài Quyền Đạo và Cung Thành đại sư Không Thủ Đạo hôm qua bị một nhóm thiếu niên lưu manh bên bờ sông đánh lén, cả hai đều bị thương. Đài Quyền Đạo và Không Thủ Đạo có võ công thực chiến chăng?" Trên máy bay bay đến Hàn Quốc, Vương Siêu nhìn thấy tiêu đề giật gân trên trang nhất khá nhiều tờ báo.
"Sao có thể như vậy được? Võ công Thôi Trường Bạch xuất thần nhập hóa, cho dù là một tiểu đội đặc công phục kích cũng chưa chắc làm được gì, sao có thể thua một đám thanh thiếu niên lưu manh? Huống hồ còn có Cung Thành Lương Điền? Báo nói không có đấu súng, thiên hạ người có thể tay không đánh bị thương cặp cao thủ này chỉ có… Đúng rồi, Trần tỉ... Trần tỉ nhất định đang ở Hàn Quốc!" Vương Siêu thầm reo lên trong lòng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Có điều tin loan ra lại là bị thanh niên lưu manh đánh thọ thương, với công chúng thì xem như danh tiếng đi đời rồi...!"