Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 190 : Tương Kiến

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Hai vị Đại sư Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền đã được Viện chấn thương chỉnh hình kiểm tra. Thương thế gây nên do nắm tay và vũ khí không sắc nhọn, một số mô mềm bị dập nát, xương ngực và xương bàn chân bị nứt nhẹ, thần kinh dưới da tê liệt cục bộ, tuy vậy không nguy hiểm đến tính mạng..."



"Vụ án đang trong quá trình điều tra. Cảnh sát đã tiến hành lục soát kỹ, không phát hiện hung khí rắn và súng, giả thiết hiện thời là xung đột chân tay do tình cờ mâu thuẫn trên đường phố..."



"Đã phát hiện mười tám thanh thiếu niên lưu manh tham gia cuộc ẩu đả, qua thẩm vẫn chúng đều nhận đã đánh người. Cảnh sát cho biết lời khai của mười tám thanh thiếu niên này căn bản khớp nhau, có thể loại trừ động cơ gây án báo thù."



Đọc mấy dòng tin trên, Vương Siêu không thể không công nhận truyền thông hiện giờ đang rất phát đạt, chỉ hôm trước hôm sau là các báo đều biết rõ mọi chuyện, còn đăng vô số hình liên quan. Như ảnh những tên lưu manh, quang cảnh bờ sông Hàn nơi xảy ra ẩu đả, nhiều hơn cả là hình Cung Thành Lương Điền và Thôi Trường Bạch nằm viện.



Bức ảnh ấn tượng nhấn là cảnh xe cứu thương đến nơi, Cung Thành Lương Điền và Thôi Trường Bạch đang sóng soài trên đất, chụp rất rõ nét. Đây là kiệt tác của công ty truyền thông Pháp tại Hàn Quốc nhanh chân chớp được trước khi hiện trường bị phong tỏa.



Hai đại võ sư bộ dạng vô cùng tức tối, vùng vằng muốn đứng dậy nhưng không đứng lên nổi, ảnh chụp sống động y như thật.



Kết hợp tất cả bài báo đã xác nhận tính chất của sự việc: không phải đối đầu võ thuật cũng không phải phục kích bằng dao súng, chỉ là ẩu đả kiểu lưu manh đường phố, kết quả hai đại sư võ thuật nổi tiếng thế giới bị mấy tên lưu manh trẻ con đốn ngã đến nỗi phải nằm viện!



Cùng đi trên máy bay còn có Lâm Nhã Nam, Triệu Tinh Long, Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông, bốn người Lưu Thanh và hai mươi mấy lính đặc công Đại Thạch Đầu. Ngoài Vương Siêu ra, những người còn lại hầu như đều cùng có một phản ứng: Không thể nào!



Thực sự là không thể nào! Mấy người trên máy bay đều là cao thủ tinh thông chiến đấu, dù cho nhóm Đại Thạch Đầu có công phu yếu nhất thì một người đánh mười mấy tên lưu manh kia cũng là chuyện dễ như quét một căn phòng. Đừng nói cao thủ cỡ như Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền, võ công kinh nghiệm đều cao không thể tưởng, nếu đột nhiên bạo phát, tốc độ có thể khiến cho võng mạc con người thậm chí không thể phản ứng kịp.



Đừng nó là đánh nhau tay không, cho dù mười mấy tên thanh niên đó có súng cũng không thể chạm được đến cọng lông chân của họ, trừ phi đó là mười mấy lính đặc vụ được huấn luyện bài bản.



"Chuyện này là thế nào?" Lâm Nhã Nam kinh ngạc mãi không thôi.



"Tôi cũng không biết, đợi xuống máy bay hỏi cụ thể xem sao!" Vương Siêu gấp tờ báo lại, nhẹ nhàng khép mắt, dường như không bận tâm lắm đến sự việc.



Cùng lúc đó, trên máy bay từ Hương Cảng đến Seoul, nhóm võ tăng Thiếu Lâm cũng đọc được tin tức. Dẫn đầu nhóm võ tăng chính là Vĩnh Tiểu Long, hòa thượng trẻ tuổi từng so tài Vương Siêu ở trường quân sự dã chiến.



Ngồi cùng hàng ghế với y là một hoà thượng trẻ, mặc áo áo dài màu tro. Hòa thượng này sống mũi cao, mắt sâu, ngồi cao hơn Vĩnh Tiểu Long một cái đầu.



Hai mắt anh ta màu xanh, vai rộng, cổ to, da rất trắng, trên da phủ một lớp lông nâu dày, rõ ràng là một người Phương Tây chính cống. Bốn chữ "Cân trường lực đại" trong Quyền Kinh là để chỉ loại người này.


Cũng không biết qua bao lâu, trên da cảm thấy không khí ẩm ướt, hơi nước dày đặc, mở tai nghe có tiếng nước chảy phía xa. Hóa ra đã đến bờ sông Hàn...



Dưới gốc cây bên sông, một bóng dáng mảnh mai mặc áo tía đang ngồi quay lựng lại...



Nhìn thấy bóng người này, trái tim Vương Siêu không nén được, đột nhiên nảy lên thình thịch. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn



Chỉ một giây, hắn không còn là một tông sư oai phong quy củ nữa mà quay về cách đây năm năm, trở lại một thiếu niên hướng nội nhưng rất tò mò và non nớt.



Vương Siêu chuẩn bị bước nhanh đến, bỗng mấy thiếu nữ đang tản bộ bên cạnh xúm lại chặn trước mặt, đưa ánh mắt đầy hào hứng nhìn hắn.



"Anh có phải là Vương Siêu không?"Một cô cất tiếng hỏi, khoé miệng nhếch lên rất khả ái.



Vương Siêu không nói, chỉ cười cười, thân hình lắc nhẹ ra vẻ lách qua bên.



Mầy cô gái phản ứng nhanh như thỏ, lập tức tản ra chặn đường vòng của hắn, mấy bàn tay chụm lại theo thế cầm nã chờ sẵn.



Không ngờ Vương Siêu chỉ làm bộ, người động nhưng chân không động, khi mấy cô gái phản ứng hắn liền dấn bước vào giữa, hai vai lắc nhẹ...



Hai cô gái bị chạm vai liền cảm thấy mặt đất như lùng bùng, một lực đàn hồi từ dưới chân bạo phát, thân người không kìm được bắn lên không.



Chiêu này của hắn chính là "Hiệp phúc đả", chen vào giữa hai người, nhấn chân đạp xuống, truyền lực vào đất khiến đối phương bật lên.



Lực mạnh nhưng không đả thương, hai cô gái bay đi, Vương Siêu chồm người luồn về trước, "Bạch xà phục thảo" nháy mắt đã vọt xa hai mươi mét. Mấy cô gái còn lại, khi kịp phản ứng thì chỉ còn bắt được hơi gió của hắn.



"Tỷ tỷ, lần này dù tỷ có đằng vân đệ cũng có thể đuổi được!" Vương Siêu lướt đến gần bóng hình hắn vẫn luôn mong nhớ, hít một hơi đầy mùi hương thân thuộc.



"Đúng, cậu đuổi kịp tôi rồi!" Đường Tử Trần xoay người lại, giọng nhẹ nhàng...



Vẫn dung mạo ấy, vẫn khí chất ấy, thời gian năm năm dường như không để lại dấu gì trên người cô...