Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 280 : Võ thuật tông sư của bộ đội đặc chủng

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Ba Lập Minh không phải người điên. Ngược lại trình độ võ học hắn đã đạt tới mức đăng phong tạo cực. Trong chiến đấu luận võ vừa rồi cùng hắn. Vương Siêu liều mạng hơn mười quyền, từng quyền cương mãnh vô cùng, lực lượng hung hãn liên tục không biết mệt mỏi, biểu hiện ra sự dư thừa dị thường cùng sự chịu đựng của thể năng! Điều này quả thực vượt quá nhận thức của hắn đối với võ thuật.



Ngay từ ngày đầu luyện tập võ thuật, chủ yếu là luyện tập sức bật. đem lực lượng toàn thân tại trong một giây. lấy phương pháp hoàn mỹ đánh ra, tìm cách trong khoảng thời gian ngắn phát sinh một kích cực mạnh. Lúc sức bạo phát luyện tốt, mới bắt đầu luyện chuẩn xác. Tìm cách cho một kích cực mạnh này có thể đánh trúng chính xác kẻ địch.



Sức bạo phát cùng chuẩn xác mới là cái võ thuật coi trọng nhất. về phần sự chịu đựng của thể lực là thứ nhì. Bởi vì võ thuật chính là tìm cách trong thời gian ngắn nhất, đánh chết kẻ địch đạt được thắng lợi, không phải là thi chạy Ma-ra-tông.



Chính là như thế này, giống như cao thủ với cao thủ trong lúc chiến đấu, cũng sẽ không duy tri liên tục thời gian lâu. Ba phút năm phút đồng hồ tính là rất dài, ra ngoài mười phút đó là phượng mao lân giác. Trong vòng hai ba giây đã đem kẻ địch đánh cho tàn phế hay chết. Ngoại trừ các loại trường hợp hạn chế mang theo dụng cụ bảo vệ chính phủ quy định khi thi đấu biểu diễn trên lôi đài.



Thế nhưng bây giờ Ba Lập Minh biết rõ, nếu như trận chiến đấu cùng Vương Siêu, không đánh tiếp hai ba mươi phút nữa thì không phân được ai thắng thua.



Có điều Vương Siêu bây giờ, thi triển thuật "Cự Mãng Thổ Đan ", liền giống như cơ bắp dùng thuốc kích thích vậy, đánh cho hắn không thở nổi, ngay cả hàm răng cũng bị chấn đến long ra. Đây là lực lượng chấn động đến tận xương tủy, nếu như lại chấn động tiếp nữa. Ba Lập Minh hoài nghi. Xương tủy của mình có thẻ bị chấn động hoại tử hay không.



Hổ Báo Lôi Âm có thể luyện xương tủy, làm cho xương tủy lớn mạnh. Nhưng quyền kình khác chấn động. cũng có thẻ làm phá hư cốt tủy.



Tuy rằng đối mặt với cổng kích của Vương Siêu. Ba Lập Minh tự tin mình có thê chống đỡ kéo dài thời gian tiếp nữa, nhưng đấu tiếp nữa vẫn thoát khỏi cục diện lui về phía sau chịu đòn. Điều này khiến hắn bất lực. Hắn cũng rất muốn dùng "Phong Ma Kình" trong Kim Chung Tráo Ngạnh Công kích thích huyệt đạo bạo phát thể năng. có điều dự cảm trực giác nói cho hắn cho dù là vận dụng pháp môn này, liều mạng tiếp nữa thì sự chịu đựng của thể lực nhất định không bằng Vương Siêu. Đen lúc đó thân thể tổn thương quá lớn, đối quyền điên cuồng này thương tổn đối với xương tủy là không thể bù đắp.



Vương Siêu chính là ỷ vào sự dư thừa thể lực, vẫn lấy ưu thế áp đảo khiến hắn bị rơi vào hạ phong.



Đây là cảnh giới "Đánh vỡ hư không, có thể thấy thần". Khí quan toàn thân phối hợp đều hoàn mỹ không gì sánh được. không có nội thương tạp chất độc tố mảy may, chính là thời gian bạo phát thể lực dài hơn.



Điều này không phải không hợp với chiến đấu sinh tử phân ra thắng bại. đối mặt với quyền pháp cảnh giới đỉnh "Đánh vỡ hư không, có thể thấy thần" của đối phương. Ba Lập Minh rốt cục đã nhận thất bại.



Không phải thất bại khuất nhục mà là kính ý đối với võ thuật đỉnh cao.



"Vương Siêu lại có thể đánh bại cả cái mãnh nhân này sao? Cái này... Không phải thiên hạ đệ nhất rồi sao? Thiên hạ đệ nhất. Tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất!" Liêu Tuấn Hoa lúc này kinh ngạc nhất trong toàn bộ số lần kinh ngạc, hắn nhìn căn phòng ở cùng mặt đất giống như bị xe tăng xe lu mạnh mẽ đập phá qua. Trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, đó là vô lực đối với sức mạnh cực hạn tận cùng của cơ thể con người có thể đạt được.



Cho dù hắn là người luyện Hóa Kình quyền thuật thượng tầng rồi. Nhưng nằm mơ cũng thật không ngờ. Sức mạnh cơ thể con người có thể đạt được mức như vậy. Liêu Tuấn Hoa nhớ tới một cái câu ngạn ngữ quyền phổ thông: "Cổng phu cao một tấc, liền cao đến không có biên giới".



Đạo sĩ Ngô Tuyền Nam ngược lại không quá kinh ngạc. Lúc tới đây, hắn cùng Vương Siêu thử ra tay một chút, đã nghiệm ra Đại Đông Á Quốc Thuật đệ nhất nhân này thật sự là danh xứng với thực. Bây giờ Ba Lập Minh bị thua trong dự liệu của hắn.



"Ta từ ba mươi năm trước đã tinh thông các loại quyền pháp. lúc tới bốn mươi được thưởng rất nhiều quyền phổ sách quý, tại bên trong ngục giam nghiên cứu khổ luyện ba mươi năm, đem các loại quyền pháp từng loại luyện đến xuất thần nhập hóa, thông hiểu đạo lí sau cùng nhưng không ngờ vẫn còn kém ngươi một bậc".



Ba Lập Minh đột nhiên trở nên có chút vắng lặng: "Ta đem một ít quyền phô sách quý trong phòng thu dọn xong, liền đi với các ngươi".
Hai nhân tài này Vương Siêu đương nhiên không bỏ qua.



"Được hai nhân tài. Triệu Quang Vinh kia, tự giữ sách quý Thái Tổ Trưởng Quyền, tuy không hợp tác nghiên cứu nhưng những cao thủ võ thuật tuyệt đỉnh này, đều có thể cho Đường Môn ta sử dụng. Tổ chức thành nòng cốt cường đại, làm bộ đội đặc chủng thì vô song đến cỡ nào?".



Trong lòng Vương Siêu đột nhiên hiện lên ý nghĩ.



"Nếu như mình, Ba Lập Minh, Ngô Tuyền Nam, còn có Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng, cùng với Trần Ngã Dương, Trình Sơn Mùi,Triệu Quang Vinh những đại sư võ thuật này, đều lập thành một đội quân tinh nhuệ, huấn luyện một chút. Lại thực thi pháp lệnh nghiêm khắc chém đầu, như vậy thiên hạ còn ai có thể ngăn cản được?".



Đích xác đội quân như vậy thật sự là quá tinh nhuệ. Bất quá Vương Siêu ngẫm lại, những đại sư võ thuật này muốn tiền có tiền, muốn danh dự có danh dự. muốn địa vị có địa vị, hỗ trợ huấn luyện thì còn được. Còn bảo họ làm bộ đội đặc chủng thì đâu khả năng này.



Thật giống như đại sư võ thuật trước đây. Đỗ Tâm Võ, Lưu Bách Xuyên, Lý Thư Văn đều là từng làm huấn luyện viên võ thuật của một số đội quân tinh nhuệ, thế nhưng muốn đem bọn họ làm chiến sĩ của đội quân thì không người lãnh đạo nào làm được.



Vương Siêu phỏng chừng được. nếu như hắn muốn tổ chức một đội quân tinh nhuệ như thế, đại sư võ thuật ngoại trừ Ba Lập Minh trước mắt này, chỉ sợ Bạch Tuyền Di sẽ không nguyện ý.



Đích xác làm huấn luyện viên là một chuyện, tham gia quân ngũ lại là một chuyên khác.



Ngày thứ hai, bên trong sân vận động thi đấu của Thể Uy, trên trăm thanh niên đang tiến hành thi đấu tuyển chọn.



"Võng thứ 10! Tào Tinh Tinh với Sơn Tây Trương Ngọc".



Vương Siêu lúc này ở trong đám công chức chen chúc vây xem, nhìn Tào Tinh Tinh trên mặt đất tỷ thí cùng một nữ sinh võ thuật của Sơn Tây.



Lằn này tuyển chọn, toàn bộ tuyên thủ cũng không có mang bộ phận bảo hộ tay, thế nhưng một số vị trí yếu hại được mang theo dụng cụ bảo hộ.



Sân vận động lớn tách ra thành rất nhiều trận thi đấu. Người cũng rất nhiều, có quan viên có người nhà huấn luyện viên, còn có nhân viên công tác. Vương Siêu lẫn lộn ở trong đó cũng không sợ bại lộ thân phận. Bây giờ hắn là một người trong sạch đàng hoàng, có giấy chứng nhận hộ chiếu. Kiểm tra sơ qua cũng không sợ.



Tào Tinh Tinh ngày hôm nay mặc chính là một bộ võ phục màu xanh ngọc bằng tơ lụa, đường cong vóc người vô cùng khả ái, người vây xem cũng rất nhiều.



Vương Siêu trước mặt người vây xem, phát hiện thân ảnh của cổ tiểu thư Chu Vũ Hinh mỏ than lớn Sơn Tây.



"Ồ?" Vương Siêu tại hai bên trái phải Chu Vũ Hinh, liền phát hiện hai thân ảnh quen thuộc, một người mặc tử y vóc người nhỏ nhắn nhưng lại có khí chất cang cường, còn có một nữ nhân ăn mặc quân phục đại tá. Đều đang xem trận thi đấu giữa Tào Tinh Tinh cùng nữ sinh Sơn Tây Thể Uy.